Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 7




Ngàn cân treo sợi tóc, Đường Cảnh Long giơ cánh tay đỡ lấy côn bổng đánh xuống.

Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh tay hắn nâng tay lên mềm mại rũ xuống, rõ ràng đã gãy rồi. Đau đớn khiến hắn kịch liệt kêu thảm thiết, trong lúc kêu thảm thiết, Đường Cảnh Long hoảng loạn vơ trên mặt đất, quăng cánh hoa rải rác về phía Tằng Bằng.

Tằng Bằng thoáng bị ngăn trở, nhát gậy thứ hai đập vào khoảng không.

Những thứ này trở ngại tầm mắt của Tằng Bằng, khiến hắn đánh vào không trung.

Người chung quanh cũng giật mình tỉnh lại, ba chân bốn cẳng xông lên, ôm tay kéo người, giống như bạch tuộc mà tóm chặt lấy Tằng Bằng.

Sau đó, cảnh sát cũng đến rồi. Đường Cảnh Long được đưa đến bệnh viện chữa trị, Tằng Bằng bị mang về cục cảnh sát, anh thân là người làm chứng tại hiện trường lại kiêm nửa cái chức can thiệp vào vụ án, cũng cùng đến cục cảnh sát. Vẫn là chỗ cũ, địa bàn của đội cảnh sát hình sự số hai.


Khi tiến vào cửa, Kỷ Tuân đụng phải Hoắc Nhiễm Nhân cùng Đàm Minh Cửu.

Thời điểm ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân từ trên mặt Tằng Bằng dịch sang gương mặt anh, khóe miệng nhếch lại một độ cực nhỏ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thông qua ánh mắt hoàn thành giao lưu:

Lại là anh, lại là cậu.

Đúng, thật ngại quá, chính là tôi đây.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

Cảnh sát dẫn bọn họ tới đơn giản nói lại tình huống. Trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân không có biểu hiện đặc biệt gì, thời gian đi làm cậu sẽ luôn đeo cái mặt nạ giả bộ này. Cậu chỉ Đàm Minh Cửu một chút, chính mình lại đưa Tằng Bằng vào phòng thẩm vấn.

Đàm Minh Cửu đi tới, chắp hai tay sau lưng, nhìn trái nhìn phải Kỷ Tuân, rồi lại nhìn trước nhìn sau: "Chậc chậc chậc, chậc chậc chậc chậc, chậc chậc chậc chậc chậc chậc."


"Đầu lưỡi nhảy điệu nhảy clacketà? Có gì nói mau." Kỷ Tuân đẩy Đàm Minh Cửu ra.

"Lần trước gặp cậu còn thấy cậu nhìn đến hiện trường đã nhăn nhăn nhó nhó, hiện tại thì hay rồi, ngoảnh mặt cái đã tự chạy đi tìm manh mối chống lại kẻ xấu, vẫn nghĩ mình là đệ nhất kiểm tra khả năng thể chất năm đó à, hễ ra tay là gạo xay ra cám chắc? Nhắc nhở một câu, cậu không có chuyện gì, trong cục sẽ không cho cậu tiền thưởng; mà cậu có chuyện gì, trong cục cũng sẽ không bồi thường thương tật cho cậu."

"Quân với dân như cá với nước, sao lại cần tiền thưởng hay bồi thường được, đây là chuyện tiền bạc sao?"

"Thế là chuyện tướng quân giận dữ vì hồng nhan* à?" Đàm Minh Cửu lắc cái túi vật chứng trong tay, trong túi nhựa trong suốt, đang phát đoạn đối thoại giữa anh và Hạ Ấu Tình.


*冲冠一怒为红颜: Xung quan nhất nộ vị hồng nhan là một câu thơ trong bài Viên Viên Khúc của tác giả: Ngô Vĩ Nghiệp. Nghĩa là tướng quân vì người con gái má hồng mà tức giận đến dựng ngược cả tóc

"Tướng quân giận dữ vì hồng nhan gì cơ?" Bên cạnh truyền đến âm thanh, Viên Việt từ đằng sau đi tới.

Đàm Minh Cửu vù một cái chắp hai tay sau lưng, tạm dừng truyền phát, lập tức đứng thẳng.

Kỷ Tuân trái lại vẫn bình chân như vại, quay đầu nói chuyện với Viên Việt: "Đâu, trêu đùa vài câu bát quái với lão Đàm thôi."

Ngày đông rét lạnh, mà Viên Việt cả người mồ hôi, tay phải còn xách theo một người, nhìn Kỷ Tuân trước, lại nghi hoặc mà quét mắt Đàm Minh Cửu, hiển nhiên cảm thấy Đàm Minh Cửu có hơi khẩn trương.

Đàm Minh Cửu càng khẩn trương hơn.

Kỷ Tuân không thể không lôi kéo toàn bộ lực chú ý của Viên Việt: "Đây là ai? Vừa vặn đụng phải, buổi tối đi ăn cơm với nhau?"
Viên Việt: "Trên đường trở về đụng phải tên cướp, thuận tiện bắt được. Sau đó còn phải ra ngoài một chuyến."

Làm cảnh sát hình sự, không phải tăng ca trong nhà thì chính là tăng ca trên đường.

Kỷ Tuân cũng đã đoán được, tùy ý phất tay một cái: "Đi thôi, chờ anh có thời gian lại hẹn."

Hai người nhìn Viên Việt đã đi xa, Đàm Minh Cửu nói với Kỷ Tuân: "Ba năm không gặp, tố chất tâm lý của cậu vẫn cứ mạnh như vậy!"

Kỷ Tuân nhe răng cười với Đàm Minh Cửu.

Đàm Minh Cửu lại giơ tay tạo ra tư thế kéo khóa trước miệng: "Cậu yên tâm, đảng bát quái cũng có nguyên tắc. Chuyện không nên nói, một chữ tôi cũng sẽ không nói."

"Thế phải cảm ơn ngài rồi."

Hai người câu được câu không tiến vào văn phòng, Đàm Minh Cửu lấy ra MP4, lúc này hắn cũng không bát quái được nữa.

"Cảnh tượng trong MP4 là chuyện gì? Cậu kết thù với ai, hay là Đường Cảnh Long kết thù với ai rồi?"
"Tôi làm sao biết được." Kỷ Tuân căn bản không có tinh thần, lười biếng dựa vào ghế, miệng đầy lí lẽ hùng hồn, "Cũng chưa chắc là kết thù, biết đâu lại là fan của tôi thì sao."

"Năng lực hành động của bạn fan này còn lớn thật đấy, chưa bao lâu đã lấy được CCTV của bệnh viện Dương Quang thì thôi đi, còn điều tra được Đường Cảnh Long dị ứng với nọc ong."

"Thay vì nói năng lực hành động lớn, không bằng nói là sức mạnh không nhỏ."

"Cậu có hàm ý nha." Đàm Minh Cửu nói.

"Trong thời gian ngắn ngủi, vừa có thể lấy được CCTV lại biết được bí mật của Đường Cảnh Long, ngoại trừ vị phó viện trưởng bệnh viện Dương Quang kiêm bà xã của Đường Cảnh Long, Nhiêu Phương Khiết, thì người có khả năng nhất, chính là nhân viên nội bộ của lực lượng cảnh sát đi? Cậu suy nghĩ một chút, gần đây có bác sĩ tâm lý hay pháp y nào mới đến mà thích văn học trinh thám không, thông thường trong cốt truyện của tiểu thuyết phá án, trên gáy hai kẻ này đều sẽ dán tờ giấy —— 'Tôi có vấn đề'."
Kỷ Tuân nói xong. Đàm Minh Cửu còn chưa kịp biểu thị, ở cửa đã có hai tầm mắt phóng đến.

Một là Hoắc Nhiễm Nhân, một là của một cô gái, không quen biết.

Cô gái gật đầu với Hoắc Nhiễm Nhân rồi rời đi. Đàm Minh Cửu tiến đến bên cạnh Kỷ Tuân, nhỏ giọng nói: "Cậu đang dùng thuật miệng quạ đen đúng không? Một tuần trước phòng pháp y của chúng tôi vừa hay điều đến người mới. Trong miếu hòa thượng hiếm thấy được một mỹ nữ, đừng nói cô ấy, ngay cả tôi cũng cảm thấy bị cậu xúc phạm."

"Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân gọi anh, "Tiến vào phòng làm việc của tôi."

"Hoắc đội, phía tôi đã hỏi một nửa." Đàm Minh Cửu nhanh chóng chen vào một câu.

Hoắc Nhiễm Nhân cũng không quay đầu lại: "Vừa hỏi được trong cục chúng ta có nội gián?"

Kỷ Tuân đứng lên, vỗ vai Đàm Minh Cửu đang xấu hổ vô cùng, cùng Hoắc Nhiễm Nhân tiến vào văn phòng.
Phòng làm việc của đội trưởng cũng không có nhiều uy phong, tất cả bài trí đều rất mộc mạc, trên bàn ngoại trừ thiết bị điện tử văn phòng cần thiết cùng văn kiện giấy tờ cấp trên phát xuống, Kỷ Tuân ngay cả một cái bút để viết cũng không nhìn thấy.

Không có bất kỳ phong cách chính là phong các mãnh liệt nhất.

Một người đặc biệt cẩn thận, lại không muốn bị phân tích.

Kỷ Tuân chỉ lơ đãng suy nghĩ một chút, lại nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân gọi anh một lần nữa.

"Kỷ Tuân."

Lúc này anh mới chậm rãi nhìn sang gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, trên mặt người đàn ông đứng sau bàn làm việc tụ ra một mảnh mây đen dày đặc.

Ha, biểu tình của người này, có thể so với thói quen cậu ấy lại càng không kiềm chế được. Kỷ Tuân nghĩ.

"Muốn biết Tằng Bằng khai ra cái gì không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
"Khai ra cái gì?" Kỷ Tuân ngẫm nghĩ, hỏi một câu.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một lát, sau đó một nụ cười lạnh lẽo nhẹ nhàng như gợn sóng lăn tăn trong bể nước, ở trên mặt cậu nhẹ nhàng tỏa ra.

"Tằng Bằng nói hắn thông qua Hạ Ấu Tình biết được anh, cũng xa xa nhìn thấy chúng ta đang trò chuyện, vì thế từ trong miệng của công nhân vệ sinh mua lại nội dung chúng ta trò chuyện, công nhân vệ sinh không nhớ được nhiều như vậy, lại nhớ rõ một câu đáng sợ nhất."

Hoắc Nhiễm Nhân từng chữ từng chữ.

"'Bọn họ nói, kẻ gϊếŧ người hình như là tên là Đường Cảnh Long '--sau đó, hắn theo đuôi anh và Hạ Ấu Tình, đi đến chỗ làm việc của Đường Cảnh Long, hành hung ngay trước mặt mọi người."

Hoắc Nhiễm Nhân không bắt chuyện, Kỷ Tuân đành tự tìm cái chỗ ngồi xuống.
Nếu như đã không phải trong phòng thẩm vấn, vậy thì anh tùy ý chuyển động ghế tựa, nhấc khửu tay, gác lên trên tay vịn, mười đầu ngón tay chụm vào nhau.

"Hoắc đội là muốn nói, Đường Cảnh Long bị tập kích là trách nhiệm của tôi, tôi không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết?" Anh mỉm cười, cà lơ phất phơ nói, "Chỉ là Đường Cảnh Long vận may tương đối tốt, không chết, nhìn qua chắc là cánh tay bị gãy rồi, thương tổn gân cốt một trăm ngày, phải dưỡng hai, ba tháng."

Cảnh sát nghiêm trang hiển nhiên không ưa anh diễn xuất như vậy.

Hai tay đối phương đặt ở mặt bàn hơi dùng sức. Đốt ngón tay thon dài đè lên mặt gỗ, giống như một con dao lò xo lên dây nhưng chưa bắn.

Con dao lò xo này cuối cùng không có bắn ra, nó còn vùi vào trong bao, tích lũy sức lực.

Giống như Hoắc Nhiễm Nhân khinh thường mà kéo căng khóe miệng.
"Không, đây chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến, sao có thể tính là lỗi của anh được? Tằng Bằng biết được đối thoại của chúng ta xem như là ngoài ý muốn, Tằng Bằng theo dõi anh cùng chị ta cũng coi như ngoài ý muốn, mà Tằng Bằng hành hung trước mặt anh..." Cậu hỏi, "Tại sao anh không ngăn lại? Nếu như Đường Cảnh Long không đủ may mắn, vậy thì khoảnh khắc Tằng Bằng đập xuống kia, hắn đã chết rồi."

Kỷ Tuân dựa vào lưng ghế tựa phía sau.

"Không kịp đó." Anh nói.

"Thật sao? Đồng nghiệp trước đây của anh luôn nói chuyện say sưa về anh lắm, nói anh đầu óc linh hoạt thân thủ tốt, nói anh chiến tích đáng ghen tị, là một người tay không đối đầu với ba tên hung phạm gϊếŧ người cướp của cầm dao bầu trong tay cũng không rơi vào thế hạ phong, còn lần lượt đánh gục từng tên một."
"Làm cảnh sát, phải liều mạng." Kỷ Tuân nói sang chuyện khác, "Mà tôi hiện tại không làm cảnh sát, liều cái gì đây? Hoắc đội, cậu làm cảnh sát mà cứ bảo dân thường như tôi liều mạng, sao lại không thấy cậu chia tiền lương cho tôi một chút, để tôi tiêu cho?"

Cửa phòng làm việc chưa đóng lại được bao lâu, Kỷ Tuân nhanh chóng rời đi, sau đó, Hoắc Nhiễm Nhân thấy Đàm Minh Cửu.

"Hoắc đội, cậu tìm tôi?"

"Anh từng gặp Tằng Bằng." Hoắc Nhiễm Nhân đi thẳng vào vấn đề, "Anh cảm thấy Tằng Bằng hành hung, Kỷ Tuân không phản ứng kịp có bao nhiêu phần trăm khả thi?"

Đàm Minh Cửu tỏ vẻ do dự: "Kỷ Tuân dù sao cũng đã từ chức ba năm, nếu như không hề rèn luyện thân thể thì cũng có khả năng..."

"Thế thì." Đáy mắt Hoắc Nhiễm Nhân phát ra tia sáng lành lạnh, "Anh cảm thấy khả năng Kỷ Tuân hướng dẫn Tằng Bằng đi tìm Đường Cảnh Long... Cao bao nhiêu?"
*

Kỷ Tuân đi qua đại sảnh của cục cảnh sát, đang muốn ra khỏi cửa lại đụng phải một nhà mệt mỏi phờ phạc, người bố cùng con trai đầy mặt bi thương, người mẹ lại đầy mặt tê dại, đi theo một vị nữ cảnh sát thấp bé, buộc tóc đuôi ngựa tiến vào bên trong.

Thời điểm đi ngang qua, anh nghe thấy một vài lời trong nhóm người truyền đến.

"Lôi Lôi..."

Là người nhà của Hề Lôi.

Anh không có dừng lại, ra khỏi đại sảnh, rất nhanh đã tìm được Hạ Ấu Tình đang cách đồn cảnh sát không xa.

Hạ Ấu Tình xách lồng chim trong tay. Chú chim ri từng gặp ở hiện trường đang ở bên trong nghỉ ngơi, nó vẫn còn tốt, chỉ là lông chim mất đi ánh sáng lộng lẫy, chim chóc rời xa chủ nhân, cứ lẳng lặng mà trở nên suy yếu như vậy, cũng không kỳ quái.

Cô ngồi trên băng ghế ven đường, sắc mặt hơi tái nhợt, nói với Kỷ Tuân: "Lồng chim là cảnh sát bên trong đưa cho tôi, nói là đã kiểm nghiệm xong, vốn muốn giao cho Tằng Bằng, thế nhưng Tằng Bằng lại bị giam giữ, hắn nói giao cho tôi..."
"Không giao cho ba mẹ Hề Lôi sao?"

"Tôi hỏi rồi, cảnh sát nói đã nhắc tới, là ba của Lôi Lôi từ chối. Ông ấy không muốn nhìn thấy con chim này, nói hung thủ nguyện ý tha cho một con chim, cũng không muốn tha cho con gái của ông ấy. Ông ấy còn nói với tôi, lần này sau khi đón thi thể trở về, sẽ tổ chức tang lễ..."

Sự việc phát sinh buổi trưa ngày hôm nay thật sự nhiều quá, Hạ Ấu Tình ngồi trên băng ghế của công viên hiển nhiên có chút hoảng hốt.

Mà cho dù là vậy, cô vẫn mang tới đầy đủ tin tức cho Kỷ Tuân.

Sau khi Kỷ Tuân cùng Tằng Bằng trước sau bị cảnh sát dẫn đi, cô đi theo Đường Cảnh Long đến bệnh viện, ghi nhớ bệnh viện cùng số phòng bệnh của Đường Cảnh Long, cô còn tranh thủ thời gian lúc này, tìm ra được hình ảnh bó hoa mà Kỷ Tuân vừa gửi.

Cửa hàng hoa "Duyên Phận".
Nằm tại chợ hoa và chim chóc của thành phố Ninh, là một cửa hàng hoa được xếp hạng tầm trung trong các APP đánh giá, số lượng tiêu thụ cũng không cao.

Xác suất hung thủ trước khi gϊếŧ người còn lên nền tảng mua sắm trực tuyến cố ý chọn một tiệm hoa sẽ không cao, hơn nữa cửa hàng hoa "Duyên Phận" lại cách Hề Lôi không gần --- nói cách khác, hung thủ rất có thể là mua hoa ở một cửa hàng gần nhà mình.

Kỷ Tuân cảm thấy hài lòng: "Tôi đến xem cửa hàng hoa, chị về nhà trước nghỉ ngơi đi."

"Phía Đường Cảnh Long..." Hạ Ấu Tình nói.

"Xảy ra chuyện này, độ hiềm nghi của Tằng Bằng giảm mạnh, độ hiềm nghi của Đường Cảnh Long cùng lúc tăng cao, lực lượng cảnh sát hiện tại hẳn là hận không thể phân rõ mỗi một con muỗi xuất hiện bên cạnh Đường Cảnh Long là đực hay cái—— vẫn là câu nói kia, không cần phí công tốn sức, Ấu Tình, chị nên tin tưởng cảnh sát." Kỷ Tuân tìm đường đến cửa hàng hoa, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hạ Ấu Tình đã bị Kỷ Tuân thuyết phục, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi mang con chim này về trước, hành động sau đó cậu hãy cẩn thận."

"Yên tâm, không xảy ra chuyện gì được đâu."

--------------------