Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 37: 37: Lén Lút





Bạch Sở Khiết xem như đã hết giận, lúc ăn cơm trưa cậu cũng ăn ngon miệng hơn hẳn.

Chỉ có Trần Duật Đằng là ăn món gì cũng chỉ ăn một ít bởi vì cả đêm qua hắn không ngủ, cho nên thức ăn vào miệng cũng bị cơn mệt mỏi xâm chiếm mà không còn khẩu vị.
Ăn xong bữa trưa thì còn dư hẳn một tiếng nữa mới đến tiết buổi chiều, hai người quyết định ngồi lại sân thượng nghỉ ngơi.

Bạch Sở Khiết cầm điện thoại lướt đọc tin tức, bỗng nhiên cảm thấy bên vai trái của mình có sức nặng.

Cậu giật mình quay người sang, chỉ thấy Trần Duật Đằng đã yên tĩnh ngủ say, đầu còn dựa trên vai cậu.
Gió ở trên sân thượng thổi nhè nhẹ làm dễ chịu đầu óc, bên cạnh Sở Khiết là người yêu đang ngủ say.

Cậu không dám cựa quậy mạnh vì sợ sẽ làm người kia thức giấc.
Năm tháng học sinh của cậu bỗng nhiên có thêm Trần Duật Đằng.


Hắn nhẹ nhàng ở bên cạnh, chăm lo cho cậu nhiều thứ.

Một tình yêu thuần khiết như thế khiến Bạch Sở Khiết vĩnh viễn không muốn thoát ra.
Tiếng thở của người kia đều đều vang lên, trong lòng Bạch Sở Khiết bỗng nhiên oán giận những bữa tiệc tiếp khách mà Duật Đằng hay kể.

Vì chính những bữa tiệc đó đã khiến người yêu của cậu mệt mỏi.
Cậu vẫn luôn ngây thơ tin rằng tình yêu mà Duật Đằng giành cho cậu là thật lòng.

Và cậu tự hứa sẽ mãi chung tình, không bao giờ phản bội hắn.
"Em yêu anh..."
Bạch Sở Khiết dùng một tay xoa mặt Trần Duật Đằng, sau đó khẽ thì thầm ra ba chữ.

Người yêu của cậu, là người tốt nhất trên đời...
Trần Duật Đằng ngủ rất say, đến cả tiếng chuông báo hiệu cũng chẳng làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Bạch Sở Khiết chỉ có thể dùng sức mình, lắc lắc vài cái thì hắn mới mơ mơ màn màn tỉnh.
"Làm sao vậy?"
Trần Duật Đằng dịu mắt, trong giọng nói vẫn còn mang theo sự lười biếng hỏi.
Bạch Sở Khiết nhìn hắn vẫn còn mệt mỏi mà lòng đau xót, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng nói.
"Cũng...cũng đến giờ vào lớp rồi.

Chúng ta mau về lớp thôi"
Trần Duật Đằng vừa nghe đến việc phải vào lớp đã cảm thấy cả người uể ỏi, hắn nhìn Bạch Sở Khiết một hồi.


Cuối cùng cũng chẳng ngại sân thượng vẫn còn dính bụi bẩn, trực tiếp đặt lưng nằm xuống.

Đầu gối lên đùi của Sở Khiết mà thoả mái nằm.
"Anh...anh làm cái gì vậy? Sân thượng bẩn lắm, đừng nằm nữa sắp đến giờ vào lớp rồi"
Trần Duật Đằng gật gù, hai mắt nhắm chặt như thể chìm vào giấc ngủ nói.
"Mặc kệ đi, anh và em trốn một hôm không mất kiến thức đâu.

Bây giờ anh buồn ngủ lắm, chỉ muốn nằm trên đùi của cục cưng ngủ thôi.

Cúp học một buổi đối với học sinh giỏi chúng ta thầy cô cũng sẽ nhân nhượng mà cho qua thôi."
Trần Duật Đằng nói xong cũng mặc kệ sự đời, bây giờ hắn rất mệt.

Tranh thủ ngủ một chút, buổi chiều đưa Sở Khiết đi chơi, buổi tối tranh thủ nhắn tin với cậu rồi lại gọi điện cho Mễ Lạc...đúng là bận chết đi được mà.
Nhưng Bạch Sở Khiết đâu có biết hắn đã tính toán sắp xếp thời gian hết đâu vào đấy, cậu chỉ đơn thuần nghĩ là Trần Duật Đằng rất mệt.


Mà hắn mệt thì cậu không dám làm phiền đến giấc ngủ của hắn, Bạch Sở Khiết đánh dấu cột mốc đầu tiên trong cuộc đời của mình bằng việc bạo gan cúp tiết học chỉ vì làm gối ngủ cho người yêu.
Cứ như thế, một người ngủ, một người im lặng xem tin tức.

Chậm rãi thưởng thức một buổi chiều nhàm chán.
Mãi đến khi tiếng chuông tan trường vang lên, bọn họ mới lười nhát nắm tay nhau đi về lớp học lấy cặp sách.
Trong khi hai bạn nhỏ còn đang thong thả dọn sách vở thì ở một góc khuất gần sân trường, có hai người nam nhân mặt mũi dùng khẩu trang che kín mặt, thậm chí vì sợ lộ đôi mắt, họ còn chuẩn bị cả kính râm đen.
Người nam nhân cao lớn hơn gác cằm lên đầu người nam nhân nhỏ đang đứng lấp ló nhìn trái nhìn phải.

Vẻ mặt qua lớp khẩu trang của người nam nhân lớn không cam lòng mà nghiến răng nói.
"Vợ, anh và em đứng đây chờ được một tiếng rồi.

Đợi lát nữa con trai cùng thằng nhãi kia hẹn hò, thằng nhãi kia dám làm gì Sở Khiết anh sẽ lập tức đá gãy xương sườn của nó".