Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 94: 94: Âm Thanh





Henry vừa nghe thì như thể kiếm được trò vui, còn đỗ xe vào lề đường, vẻ mặt mong đợi hối thúc.
"Bé con! Mau mau nghe điện thoại đi.

Còn chờ cái gì nữa"
Âm thanh điện thoại vang lên liên tục khiến Bạch Sở Khiết cảm thấy có chút phiền, dai dẳng hệt như người đang gọi đến.
"Nhưng em lại không muốn bắt máy"
Bạch Sở Khiết mím môi, muốn từ chối cuộc gọi.

Nào ngờ Henry lại giật điện thoại của cậu, bĩu môi đáp.
"Kẻ làm tổn thương em bây giờ tự tìm đường chui vào hang, không lẽ em định bỏ qua.

Em không muốn nhưng anh muốn, cứ để anh"
Henry vừa dứt lời liền hắng giọng một cái, sau đó nhận cuộc gọi trong sự ngơ ngác của Sở Khiết.
"Anh...anh có thể đợi em về nói chuyện được không?"
Âm thanh truyền qua điện thoại, giọng nói trầm thấp kèm chút hốt hoảng kia cho Henry nháy mắt với Sở Khiết, ý bảo " xem anh biểu diễn đây"

"Cậu là gì của Sở Khiết, cậu đợi em ấy làm gì?"
Giọng nói mềm mại, có chút cố gắng học theo những cô gái ngày thường của Henry biến mất.

Thay vào đó là âm thanh nam tính, có chút trầm đặc vang lên.
Đến cả Sở Khiết cũng giật mình vì sự thay đổi của Henry, cậu không kìm được mà quay sang nhìn người bên cạnh.
Vẫn bộ móng tay dài lố lắng kia, vẫn con mắt được kẻ một cách sắc bén, đôi môi bóng bẩy, và mùi nước hoa ngào ngạt kia.

Vậy mà vẻ bề ngoài thiếu nữ đó cũng không thể che giấu được giọng nói không thể nam tính hơn của Henry.
Đến cả Trần Duật Đằng ở bên kia điện thoại cũng bị giọng nói nam tính lạnh lùng này doạ cho giật mình.
Hắn nhìn màn hình điện thoại, sau khi xác nhận đúng là tài khoản của Sở Khiết hắn mới có can đảm hỏi tiếp.
"Có...có phải là Sở Khiết không?"
Henry nhếch mép với Sở Khiết, rất tự tin trả lời.
"Đây là điện thoại của Sở Khiết, nhưng tôi không phải là Sở Khiết.

Tôi là người quan trọng của Sở Khiết"
"CÁI GÌ!?"
Một âm thanh gào qua điện thoại vang lên, doạ cho Sở Khiết và Henry giật mình.

Trần Duật Đằng cũng không cho người ta cơ hội nói, liên tục chất vấn.
"Anh là ai, anh là gì của Sở Khiết.

Anh lừa tôi có phải không? Sở Khiết không phải là người dễ dãi, anh đừng đặt điều.

Sở Khiết ở đâu, mau đưa điện thoại cho em ấy"
Thoáng chốc, nghe trong sự vội vã của Trần Duật Đằng, Bạch Sở Khiết lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đối với cậu, người mang họ Trần kia chẳng còn một chút tin tưởng nào nữa.
Giờ đây, bản thân của cậu còn đang tự đặt câu hỏi rằng hắn muốn kéo cậu tham gia vào cuộc đặt cược nào của hắn nữa đây.


Nếu như là Sở Khiết của những tháng trước, có lẽ đã tin sự ghen tuông này là xuất phát từ tình yêu hắn dành cho cậu.

Và cậu lại hệt con thiêu thân lao đầu vào hắn.
Henry lắc lư người, cảm thấy chuyện trêu chọc đám sở khanh này là một điều hứng thú.

Ánh mắt của anh đầy phán xét, dùng giọng trêu chọc nói.
"Vậy anh nói tôi nghe xem anh là cái gì của Sở Khiết? Việc gì tôi phải nghe lời anh mà đưa điện thoại cho anh gặp Sở Khiết?"
"Tôi là...."
Trần Duật Đằng bị chọc đến tức điên, định dõng dạc đáp tôi là người yêu của em ấy.

Nhưng hắn chợt nhớ ra, quả thật hắn lấy tư cách gì ghen tuông nữa đây?
"Nhưng tôi không tin đó là sự thật!"
Trần Duật Đằng hạ tông giọng, có chút hối hận đáp trả.

Nhưng Hẻny cũng chẳng vì thế mà mềm lòng, trực tiếp đáp.
"Anh không tin thì tuỳ anh"
Nói rồi Hery để điện thoại xa lỗ tai mình một chút, cố gắng để cho Trần Duật Đằng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên này.
"Bé cưng, còn ngồi đó làm gì? Em mau vào trong tắm rửa đi, chúng ta cần phải ra ngoài.


Anh đưa cưng đi ăn"
Nói rồi, Henry còn nhanh tay sờ đến eo bên phải của Sở Khiết rồi dùng chút lực nhéo một cái ngay eo.

Cậu theo phản xạ rên lên một tiếng.
Chỉ một tiếng rên của Sở Khiết lập tức chọc cho trí nào của Trần Duật Đằng bùng nổ sự tưởng tượng, hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có chút vội vã, nhưng lại cảm nhận được sự đau nhói ở trái tim.
Henry không sau khi đạt được mục đích lập tức tắt máy, không hề cho Trần Duật Đằng một chút phản ứng, sau đó ném trả điện thoại cho Sở Khiết, còn rất tự nhiên thốt lên.
"Quá là sảng khoái"
Chỉ còn lại Trần Duật Đằng nhìn cuộc gọi màn hình đã kết thúc, ngẩn ngơ một lúc như thằng đần.

Hệt như một kẻ ngốc bị lừa gạt.
Trong căn biệt thự rộng lớn nhà Trần gia, bỗng dưng lên tiếng gào kinh động.
"Mẹ nó! Thằng khốn đó, đừng để ông gặp mày.

Nếu không ông cho mày thành thái giám".