Lôi Quân

Chương 125: 125: Táng Lăng Điện





Hoàng Thành, Táng Lăng Điện.
Đây chính một trong những kiến trúc mang ý nghĩ trọng đại đối với Đại Việt đế quốc hoàng thất.
Táng Lăng điện được xây theo hình bát giác, với các tầng bậc thang trồng lên, thu nhỏ dần từ chân tới đỉnh, nhìn từ xa liền tựa một chiếc mộ lớn.
Từ trái qua phải, Táng Lăng Điện phân biệt bốn phương vị, mỗi chỗ còn được đặt một bức mãnh tướng tượng, trong tay đao, kiếm, thương, kích bốn loại binh khí nâng lên tràn ngập sát khí.
Để bảo đảm các vị Tiên Hoàng an nghỉ, Táng Lăng Điện xung quanh còn được bố trí rất nhiều binh lính ngày đêm canh gác.
Bất quá so sánh cùng với thường ngày, hôm nay thủ lăng binh lại ít hơn đi hẳn một nửa.

truyện teen hay
Xong cái này cũng không quá gây người chú ý, bởi tâm điểm lúc này chính là Táng Lăng Điện bên trong Ngọc Thanh Điện.
Từ hướng tây cửa ra vào đi sâu vào trong, dọc theo thông đạo xuống dưới mặt đất, khoảng cách chừng gần một cây số, một tòa đại điện xuất hiện, đây cũng chính là Ngọc Thanh Điện.
Sở dĩ được gọi là Ngọc Thanh Điện bởi nó xây dựng nguyên liệu tất cả đều là dùng bằng quý giá ngọc thạch.
Lúc này Ngọc Thanh Điện bên trong, không khí vô cùng nặng nề, Đại Việt đế quốc chín vị hoàng tử đều tề tụ tại đây.
Xong chỉ có chín người như vậy, nhưng lại phân ra làm sáu phe khác biệt.
Đầu tiên, đương nhiên chính là đại hoàng tử Lê Ứng Long cùng ngũ hoàng tử Lê Duẩn hai người, bọn hắn một phe này cơ hồ chính là sáu phe bên trong thế lớn nhất.
Tiếp sau đó liền là nhị hoàng Tử Lê Văn, tứ hoàng tử Lê Thiên Hùng, bát hoàng tử Lê Triều Nguyên cùng Lê Huyền bốn phe.
Còn sót lại ba vị hoàng tử thì tụ đứng sát lại, lấy tam hoàng tử Lê Xuân Minh dẫn đầu hợp thành trung lập một nhóm.
Chính là sẽ không tham gia tranh đoạt hoàng vị, chỉ duy trì quyền lợi bản thân.
Xong cũng bởi vì chia bè kết phái như vậy, Ngọc Thanh Điện từ đầu đến cuối, mặc dù đứng ở đây là chín người huynh đệ ruột thịt, nhưng ở giữa lẫn nhau lại không nói một lời.

Tất cả đều tại duy trì trầm mặc, dường như là đang suy nghĩ gì đó.
Bất quá trong đó, vẫn luôn có một vị ăn mặc lam bào, dáng người rắn chắc, mũi cao, mày kiếm anh tuấn hoàng tử thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lê Huyền, trong mắt ẩn chứa sâu nồng đạm sát ý.
Đối phương không phải ai khác chính là tứ hoàng tử Lê Thiên Hùng.
— QUẢNG CÁO —
Đối với Lê Huyền, Lê Thiên Hùng vẫn luôn luôn cảm thấy chướng tai gai mắt, hận không thể tự tay chém giết.
Bởi trong mắt hắn, Lê Huyền thân phận vẫn luôn luôn chỉ là một cái con hoang của mà thôi, một cái do tỳ nữ sinh ra cẩu tạp chủng.
Xong cái này cẩu tạp chủng lại không an phận, lại muốn trèo cao hóa rồng.
Thấy được Lê Huyền dã tâm, Lê Thiên Hùng lúc đó liền nổi giận cho người ám sát, mặc kệ dưới chướng thuộc hạ ngăn cản cùng hậu quả như thế nào.
Kết quá vậy mà để Lê Huyền trốn được một kiếp.
Lúc này chứng kiến Lê Huyền ngồi tại đây, hơn nữa còn ngồi ngang hàng với mình, Lê Thiên Hùng sát khí trong lòng suýt chút nữa không dấu được mà bộc phát.
Bất quá hiện tại thời thế thay đổi, Lê Thiên Hùng cũng không dám làm xằng làm bậy, không chỉ bởi vì sợ vi phạm vào cấm luật bị tước đoạt tư cách tranh đoạt, mà còn bởi Lê Huyền đã không phải là Lê Huyền ngày xưa.
Không chỉ bản thân thực lực cao cường, thế lực tại trong chín vị huynh đệ cũng xếp ở trên hắn.
- " Đáng chết! "
Không thể làm gì khác, Lê Thiên Hùng lúc này chỉ đành đem nộ khí nuốt xuống, đồng thời thầm mắng một tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thế nhưng hắn trong lòng đã quyết tâm, sau này chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Huyền.
Mà đối với Lê Thiên Hùng sát khí, Lê Huyền đương nhiên cũng cảm nhận được.
Xong Lê Huyền cũng không có quá nhiều phản ứng, bởi tại trong mắt hắn, Lê Thiên Hùng kẻ này sớm đã là cái người chết.
Chẳng qua là còn đợi ngày chôn cất nữa mà thôi.

Lại trôi qua một hồi, Lê Huyền lúc này mí mắt mở ra, hai mắt khẽ híp nhìn về phía Ngọc Thanh Điện cửa ra vào.
Thời gian đã quá một giờ, nhân vật chính vậy mà vẫn chưa tới.
Đối với phụ hoàng triệu tập huynh đệ bọn hắn tới đây mục đích, Lê Huyền suy nghĩ cơ bản chính là cùng Lê Ứng Long đồng dạng.
Bên ngoài đồn đoán đương kim hoàng đế không còn sống được lâu là không sai, Lê Huyền không lâu cũng đã được diện kiến qua, chỉ thông qua sắc mặt đã có thể thấy được khí huyết suy bại.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù còn sống nhưng cách cái chết cũng không xa.
Bất quá không biết tại sao, từ lúc đi tới đây, Lê Huyền trong lòng vẫn luôn cảm giác được một cỗ bất an, dường như sắp có tai họa đổ xuống.
Nhưng là cho dù cảm giác được không ổn đi nữa, Ngọc Thanh Điện hắn vẫn nhất định phải tới.
Thời khắc quyết định rất có thể sẽ diễn ra ở nơi này!
Nháy mắt ba mươi phút nữa lại trôi qua, lúc này yên ắng Ngọc Thanh Điện cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng cót két, xen lẫn cùng với đó tiếng bước chân.
Tại chín vị hoàng tử chú mục, một vị sắc mặt hồng hào, nhìn qua trẻ tuổi thái giám đẩy theo xe lăn tiến vào.
Xe lăn toàn bộ là màu vàng, là dùng quý giá Kim Tinh chế tạo, không những vậy, chỗ dựa lưng còn được điêu khắc chín con rồng bay múa, trong miệng ngậm theo một viên đỏ rực ngọc thạch.
Cơ hồ chính là một kiện nhất đại kiện khí!
Mà ngồi tại trên cái này xe lăn không phải ai khác chính là đương kim Đại Việt đế quốc hoàng đế Lê Tuyệt Thiên.
- " Nhi thần tham kiến phụ hoàng! "
Nhìn thấy Lê Tuyệt Thiên bước vào một khắc, chín vị hoàng tử lập tức nhanh nhẹn đứng dậy chào hỏi, ai nấy sắc mặt đều cực kỳ nghiêm túc cùng thành kính.
Bất quá đáp lại các vị hoàng tử chào hỏi, Lê Tuyệt Thiên một lời đều không nói, chỉ là ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần cho phía sau thái giám tiếp tục đẩy xe tiến lên.

Không gian lúc này chỉ còn lại tiếng xe lăn cót két thanh âm.
Đi tới Ngọc Thanh Điện chủ vị, vẫn luôn im lặng Lê Tuyệt Thiên lúc này mới ra hiệu cho thái giám ngừng lại.
Nhăn nheo khuôn mặt khẽ nhúc nhích, Lê Tuyệt Thiên hai mắt mở ra.
Mặc dù lúc này bộ dáng đã trở nên già nua, xong Lê Tuyệt Thiên ánh mắt cùng khí thế vẫn vô cùng bức người, từ lúc bước vào một khắc, chín vị hoàng tử đều cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Tựa như bờ vai đang có một quả núi cao đè lên.
- " Ừm, miễn lễ.

" Im lặng một hồi, Lê Tuyệt Thiên lúc này mới mở miệng nói.
- " Đạ tạ phụ hoàng.

" Chín vị hoàng tử đồng thanh đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó mỗi người lại riêng phần mình trở về trận doanh, bất quá lực chú ý vẫn như cũ đặt tại chủ vị nơi đó.
- " khụ khụ! "
Khẽ ho khan một tiếng, Lê Tuyệt Thiên ngẩng đâu, sắc bén ánh mắt lướt qua xung quanh một vòng, khàn khàn giọng nói vang lên: -" Các ngươi biết hôm nay, trẫm gọi chín người huynh đệ các ngươi tới đây là có chuyện gì không? "
Nghe hoàng đế hỏi, phía dưới chín vị hoàng tử liền liếc mắt nhìn nhau.
Đối với việc Lê Tuyệt Thiên triệu tập chín vị huynh đệ bọn hắn tới đây, mỗi người suy đoán cơ bản là giống nhau.
Hơn nữa ngay tại trước mắt cũng có thể nhìn ra, Lê Tuyệt Thiên khí tức đã vô cùng yếu ớt, tựa như đèn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Xong suy nghĩ như vậy đương nhiên sẽ không ai nói ra, tất cả đều đồng loạt trầm mặc.
Không khí phút chốc liềm lâm vào yên tĩnh!
Nhận thấy không ổn, thân là đại hoàng tử, Lê Ứng Long lúc này cắn răng đứng dậy, sắc mặt cũng kính nói: -" Bẩm phụ hoàng, chúng nhi thần ngu dốt, không biết được phụ hoàng gọi chúng nhi thần tới đây là? "

- " Hahaha! " Đến đây, đột nhiên Lê Tuyệt Thiên phá lên cười lớn.
Giọng cười khàn khàn pha chút yếu ớt khiến cho chín vị hoàng từ trong lòng không tự chủ phát lạnh.
Đợi một hồi, tiếng cười cũng đã ngừng lại, có lẽ là xúc động nguyên nhân, Lê Tuyệt Thiên sắc mặt lúc này hơi có chút đỏ.
Dùng lấy thâm thúy ánh mắt nhìn xem chín vị hoàng tử, Lê Tuyệt Thiên mở miệng, giọng điệu hơi trầm nói: -" Thiên Địa đại đạo, nhân sinh vận mệnh, từ trước đến nay, đây đều là những thứ tu sĩ hay võ giả muốn nắm bắt.

"
- " Thế nhưng sao mà khó khăn, cho dù là Kim Đan chân nhân đi nữa cũng không thể chạm tới được, ngay cả Trẫm cũng không ngoại lệ.

"
- " Bất quá Trẫm không can tâm, Trẫm chính là thiên tử, là không thể chết.

Trẫm muốn nghịch thiên, muốn tất cả phương thiên địa này đều phải quỳ gối trước mặt trẫm.

"
Nói đến đây, Lê Tuyệt Thiên hai con mắt lộ ra hung quang nhìn lấy Lê Huyền đám người gặn giọng nói: -" Cứu vật, vật trả ơn, nuôi con, con báo đáp.

Chín đứa con ngoan của ta, đã đến lúc báo đáp cho trẫm rồi.

".