Lời Tỏ Tình Tuyết Rơi

Chương 22: Hoàn chính văn




22.

Không biết Nguyệt Nam Đình lấy một cái hộp từ chỗ nào ra, cậu đưa cho tôi.

Tôi mở ra thì thấy có một cái khăn quàng cổ trong đó.

Là một cái khăn quàng cổ màu xanh nước biển.

Trong mơ tôi đã từng nói rằng tôi thích màu xanh nước biển.

“Tặng tớ?”

Cậu ấy gật gật đầu. Tự dưng tôi phát hiện trên chiếc khăn quàng cổ này có một số mũi được đan không đều, vừa nhìn là biết sản phẩm được làm không quá tỉ mỉ, được đan bởi máy không chất lượng.

Tôi nghi rằng cậu ấy đã bị mấy người bán hàng xấu xa hố một hố.

Tôi nói: “Bây giờ người bán hàng cũng xấu tính thật đấy, hàng chất lượng như này cũng mang ra bán được, đúng là lòng người khó dò mà.”

Mặt Nguyệt Nam Đình đỏ lên: “Cái này là tớ tự đan.”

Tôi im lặng ngay lập tức, sau đó cười trừ mấy cái.

Nguyệt Nam Đình: “Tớ biết tớ đan xấu, cậu không thích thì có thể bỏ đi.”

“Về sau tớ sẽ đan cái đẹp hơn cho cậu.”

Cái gì?

Tôi nhíu mày: “Nguyệt Nam Đình, cậu có biết mình đang nói gì không? Những lời này rất dễ gây hiểu lầm đó!”

Dường như Nguyệt Nam Đình không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Cậu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Thái độ này của cậu là có ý gì? Nói năng thì lấp lửng, tình cảm cũng nửa vời?

Nếu không phải cậu ấy cứ dây dưa không dứt với tôi thì tôi cũng chẳng ôm mộng gì với cậu ấy.

Nếu không phải trong mơ cậu ấy đối xử vô cùng tốt với tôi thì có lẽ tôi cũng không lún sâu vào thứ tình cảm hèn mọn này như vậy.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân: “Tớ chịu đủ cái thái độ lúc nóng lúc lạnh này của cậu rồi.”

“Cậu có thể nói cho tớ, rốt cuộc cậu có thích tớ hay không có được không?”

“Dù thế nào cũng nên cho nhau một câu trả lời thỏa đáng, không phải sao?”

Nguyệt Nam Đình cúi đầu, tôi không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Sau khi nói mấy lời đó xong thì tôi cảm thấy hối hận.

Không phải tôi tới đây để tỏ tình sao?

Tại sao lại thành tôi hỏi tình cảm mà Nguyệt Nam Đình dành cho mình là gì rồi?

“Tớ đi vệ sinh một lát.”

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn rời khỏi đây.

Nhưng Nguyệt Nam Đình lại túm chặt lấy tay tôi làm tôi phải quay đầu nhìn cậu.

Những hạt tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Chúng nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí.

Một vài hạt tuyết rơi trên đầu Nguyệt Nam Đình. Cậu đứng giữa trời tuyết như này làm tôi liên tưởng tới mấy vị tổng tài bá đạo ở truyện ngôn tình ngày xưa. Bởi lẽ khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi thì ánh mắt của cậu rất thâm tình, giống như tôi là người mà cậu ấy yêu cả đời vậy.

Cậu ấy nói một tràng dài:

“Thật ra không phải là tớ cố ý không đáp lại tình cảm của cậu. Tớ vẫn luôn thích cậu. Chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, nhưng có lẽ là cậu không nhớ điều đó.”

“Cậu đã từng nói cậu muốn tớ cầu hôn cậu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm. Cậu còn móc ngón tay hứa với tớ.”

“Sau đó, khi tớ về quê, đêm nào tớ cũng nhớ đến cậu. Đến khi tớ quay lại, gặp lại cậu, thật ra tớ rất muốn nói với cậu rằng tớ vẫn luôn thích cậu.”

“Nhưng cậu đã nói rồi, nếu tỏ tình cậu, cầu hôn cậu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm, cậu chắc chắn sẽ kết hôn với tớ. Vì thế tớ vẫn luôn chờ tới tận hôm nay.”

“Mấy lần tớ cố ý tránh mặt cậu, chẳng qua là tớ sợ mình không nhịn được mà nói ra lời yêu cậu, nói ra lời cầu hôn cậu. Cái hôm chúng ta đi xem phim cùng nhau, suýt nữa tớ đã không nhịn nổi nửa rồi.”

“Mỗi lần gặp cậu, tớ đều mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn. Nhưng tớ vẫn luôn muốn thể hiện những mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt cậu.”

“Trong hiện thực, tớ không dám nói chuyện, cũng không dám gặp cậu nhiều. Nhưng ngày nào tớ cũng mơ thấy cậu, mơ đến cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta. Cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta trong mơ quá đẹp, tớ tin rằng ở hiện thực nó cũng sẽ đẹp như vậy.”

“Tớ nói hơi nhiều rồi, nhưng tóm lại, tớ chỉ muốn nói một câu…”

“Từ đầu đến cuối, tớ vẫn luôn thích cậu.”

“Kết hôn với tớ được không?”

Nguyệt Nam Đình nói một tràng dài làm đầu tôi ong ong.

Nhất là câu cuối.

Kết hôn là cái mẹ gì?

Đến cả yêu đương chúng ta cũng còn chưa yêu đương đâu?

Dường như Nguyệt Nam Đình cũng cảm thấy mình nói hơi sai nên cậu ngại ngùng dùng tay che mặt lại:

“Ý tớ là, chúng ta hãy yêu nhau đi.”

“Xin lỗi cậu, tớ căng thẳng quá.”

Tôi cũng vô cùng căng thẳng. Đột nhiên được tỏ tình thế này làm tôi trở tay không kịp.

Tôi nhắn WeChat cầu cứu lũ bạn tồi của mình: “Cứu tớ với, nam thần tỏ tình với tớ rồi!!!!”

Lũ bạn tồi: “Đồng ý đi, dù sao nam thần của cậu cũng là đóa hoa tươi, cắm trên bãi phân trâu như cậu thì cậu cũng chẳng lỗ gì.”

Tôi: “Vừa nãy nam thần nói rất nhiều điều với tớ. Nhưng nói thật là tớ không nghe rõ.”

Lũ bạn tôi: “…… Nếu không cậu bảo cậu ấy nói lại lần nữa.”

Tôi: “Thôi vậy, về sau yêu nhau rồi thì vẫn còn nhiều cơ hội, tớ bắt cậu ấy nói sau cũng được.”

Tôi hít sâu một cái. Nguyệt Nam Đình hồi hộp chờ quyết định của tôi.

Tôi gật đầu: “Được. Vậy từ bây giờ cậu chính là bạn gái tớ!”

“À không, cậu là bạn trai tớ!”

Nguyệt Nam Đình giúp tôi quàng khăn cổ lên, đan mười ngón tay vào tay tôi, kéo tay tôi đi.

“Thế bạn gái nhỏ của tớ, chúng ta đi hẹn hò đi.”

“Nếu đã hứa rằng khi tớ tỏ tình cậu vào ngày tuyết đầu mùa thì cậu sẽ kết hôn với tớ, vậy thì về sau chúng ta không được tách nhau ra đâu đấy!”

Tuy rằng tôi cũng không hiểu rõ ý cậu ấy lắm.

Nhưng tôi vẫn cứ gật đầu.