Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 54




" Tư thế này ..... thật sự không ai có thể làm được sao?"

Liễu Thanh Đường ngồi ở trên giường lẩm nhẩm quyển sách trên tay , nhìn đến hình vẽ liền hít một ngụm khí lạnh , không tự giác ngắm nhìn thắt lưng chính mình , lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ

Rất nhanh lật qua một tờ khác mới hé ra hình ảnh liền ngừng lại .

" Ân , tư thế này không sai , chỉ là nét vẽ hơi cứng , vẽ kiểu gì một chút cũng không giống , nữ nhân này mặc sa tanh mỏng mà cũng không vẽ hoàn toàn được nét nửa kín nửa hở phong tình vạn chủng....Tần Thúc ngươi nói đúng hay không ."

" Đúng ." Ngồi ở một bên Tần Thúc gật đầu , quả nhiên không hổ là Thái Hậu nương nương , thời điểm hắn xem không nhìn ra được mấy vấn đề này .

Có người đồng ý với ý kiến của mình Liễu Thanh Đường cười đắc ý , vỗ vỗ quyển sách kia vẻ mặt khinh thường .

" Như vậy cũng không khó , ta sẽ vẽ hơn nữa so với mấy bức này tốt hơn nhiều , lần sau vẽ cho ngươi xem để mở mang kiến thức ."

Tần Thúc lúc này mới hoàn hồn phản ứng được ,Thái Hậu nương nương nói vẽ cho hắn xuân cung đồ?! Thân phận nàng tôn quý như vậy làm sao có thể vẽ mấy cái này .không đúng nàng hẳn nên vẽ hoa mai vẽ trúc thập phần phong nhã , hoặc là vẽ tuấn mã phi nước đại , mây bay trên trời hoa dưới đất , đây Thái Hậu lại muốn vẽ xuân cung đồ ,liên tưởng như vậy làm cho Tần Thúc không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với Thái Hậu nương nương đành giữ nét mặt nghiêm túc .

Liễu Thanh Đường chú ý đến biểu tình của Tần Thúc liền chau mày mất hứng nói .

" Tần Thúc , ngươi không tin ta có thể vẽ tốt ?"

" không phải , nếu là Thanh Đường vẽ nhất định tốt hơn gấp trăm ngàn lần ."

Tần Thúc lập tức đem suy nghĩ vừa rồi ném lên chín tầng mây .Mặc kệ hoa cỏ sơn thủy trong mắt người khác văn nhã hay vẽ xuân cung đồ đều là có chữ xuân , chỉ là loại xuân cung đồ này không thể đem khoe với người đời ,nhưng chỉ cần Thái Hậu nương nương cao hứng , chuyện gì cũng được .Cơ hồ ngay tại lúc Liễu Thanh Đường nói câu đó ,Tần Thúc đã xoay chuyển suy nghĩ .

Liễu Thanh Đường quay về trang sách trong chốc lát khi mới mẻ qua đi bắt đầu nơi nơi chê bai , chỗ này tư thế vẽ không đúng , nơi kia cảnh vẽ không tốt ,Tần Thúc an vị ở một bên gật đầu , hai người còn thật sự đem 1 quyển xem từ đầu đến cuối . Xem xong ,Liễu Thanh Đường lại kéo hòm gõ đựng một ít đồ vật kỳ quái lại xem .

Bên trong có rất nhiều đồ vật này nọ , dây thừng , bút lông , chủy thủ linh tinh nàng đều biết , nhưng là để làm chuyện này có vẻ quái dị .Liễu Thanh Đường đối chiếu ở sách cùng với đồ trong hòm gỗ biểu tình không sai biệt lắm ,hoàn toàn không giống nữ tử nên ngượng ngùng xấu hổ .Nhìn đến phản ứng không thể bình thường hơn của nàng , tâm tình không yên tâm ban đầu của Tần Thúc hoàn toàn biến mất .Kỳ thật lúc Thái Hậu nương nương vừa rồi phê bình sách vẽ không tốt , hắn đã không còn cảm giác khẩn trương kỳ quái .

Cho dù giờ phút này Thái Hậu nương nương cầm trong tay viên ngọc xanh đen hình trụ thô to ,hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng . Bởi vì thấy nàng đang lẩm bẩm cùng hắn nói ,ngọc này chính là ngọc giả , theo ánh sáng sắc màu cùng với hoa văn , lời nói không chút cảm xúc ,trên mặt trừ bỏ biểu tình khinh thường còn có đắc ý , thật giống như như toàn thân đều phát ra ánh sáng quyến rũ thật chói mắt có thể làm cho người ta quên đi hoàn cảnh xung quanh mình .

" Vì sao bên trong còn chuẩn bị dây thừng ?"

Liễu Thanh Đường cầm sợi dây thường quay đầu hỏi Tần Thúc .

" Ngươi chuẩn bị dùng cái này trói ta ?"

Tần Thúc lắc đầu , đang êm đẹp hắn dùng dây thừng buộc nương nương làm cái gì , hơn nữa dây thừng vốn thô ráp , làm nương nương đau thì làm sao bây giờ .

" Vậy buộc ngươi nha ~"

Liễu Thanh Đường lôi kéo dây thừng , hương Tần Thúc bĩu môi ,Tần Thúc chỉ chần chờ một chút liền đem hai tay đưa qua .

" Ngươi thật đúng là để cho ta buộc sao , sao lại nghe lời như vậy ~"

Liễu Thanh Đường cười to , một ngón tay dí mạnh lên trán hắn khiến hắn lảo đảo thân hình không vững ngã xuống giường gấm .Liễu Thanh Đường nhất thời quên hai người vẫn còn đang buộc tóc chung một chỗ , tóc bị kéo căng , kêu đau một tiếng cũng ngã theo xuống , nằm đè trên người Tần Thúc .

" A , đau quá ."

Liễu Thanh Đường xoa da đầu khóc không ra nước mắt , bất quá lần này coi như là nàng tự tìm , Tần Thúc bị nàng làm cho sợ không hề nhẹ ,không lo lắng ngực của mình bị nhào vào vẫn đang đau ,vội vàng hỏi có đau lắm không ,liền xem đầu nàng có bị giật chảy máu không , thấy da đầu một mảng đỏ rực liền nhẹ nhàng giơ tay xoa cho nàng .

Liễu Thanh Đường nằm trên người hắn , vùi đầu ở hõm vai hắn im lặng trong chốc lát đột nhiên thấp giọng nói .

" Tần Thúc , ngươi sẽ cho ta xem vết thương đó chứ?"

Nàng muốn nhìn một chút nơi hắn luôn tự ti ' Miệng vết thương ' năm xưa .

Tuy Liễu Thanh Đường không nói rõ là cái gì , nhưng Tần Thúc lại nghe hiểu , mặt liền trắng bệch .Nàng nói nàng muốn xem chỗ kia của hắn ,đối với thái giám mà nói , không thể cho ngươi khác nhìn hạ thân của mình , đó là điều nhục nhã lớn , riêng Tần Thúc lại nghiêm trọng hơn một chút ,nguyên nhân có thể là tại khi đó mới tiến cung bị lão thái giám kia nhục nhã . hắn lại càng không nguyện ý để cho Thái Hậu nương nương , Thanh Đường người hắn yêu nhìn đến địa phương xấu xí không chịu nổi đó , trên người hắn có chỗ dị dạng không trọn vẹn , hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy . Cho tới nay , hắn đều muốn lộ mặt tốt nhất khi ở trước nàng ,những chỗ người khác cho là không tốt như biểu tình âm trầm , tàn nhẫn thủ đọa ở trước nàng đều cố gắng che lấp .

Chỉ là dù có thế nào , có một số việc chung quy không thể thay đổi được .

" Được ."

Tần Thúc ngẩng đầu nhìn trời có chút gian nan nói chữ này .không muốn thì thế nào , người này là Thanh Đường a , chỉ cần nàng muốn , hắn sẽ không bao giờ để nàng thất vọng .Cho dù nhìn thì sao , nhiều nhất thì nàng cũng biết được hắn là cái dạng người gì . Chán ghét hắn cũng tốt , lộ ra biểu tình ghét bỏ cũng được , thời điểm bắt đầu hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng , hắn vốn không xứng đáng có được ,trải qua những ngày vừa rồi như vậy là đủ rồi .

Bàn tay Tần Thúc thoáng nắm chặt , bế Liễu Thanh Đường lên một chút , sau đó đứng dậy buông Liễu Thanh Đường bắt đầu cởi áo ngoài .Động tác hắn có chút cứng ngắc , nhưng vẫn cởi từng lớp quần áo , lộ ra thân hình gầy yếu . Tần Thúc cúi đầu , không nhìn rõ biểu tình , chỉ là Liễu Thanh Đường cảm giác hắn giống như một tù nhân bị phán tử hình .

Từ lúc nói xong lời kia Liễu Thanh Đường không nói chuyện lúc này nàng im lặng không lên tiếng lấy chủy thủ ở trong rương ra , đem hai lọn tóc vốn đang buộc chung một chỗ cắt xuống .Tần Thúc cảm giác trên người như có gánh nặng không ngừng đè ép xuống , đầu cúi thấp không cho người khác nhìn thấy biểu tình của mình .

" Cho ngươi , giữ cho tốt ."

Liễu Thanh Đường hít sâu một hơi , lấy sợi dây buộc chặt hai lọn tóc đặt vào tay Tần Thúc .Tần Thúc lẳng lặng nắm chặt lọn tóc , sau đó đột nhiên bị Liễu Thanh Đường đẩy ngã ở giường .trên mặt trừ bỏ kinh ngạc còn có bi thương dày đặc chưa kịp biến mất .

Tư thế như này chỗ kia dễ dàng liền bại lộ trước mặt Liễu Thanh Đường .Tần Thúc theo bản năng muốn che ,bàn tay đi được một nửa mới nhớ tới nàng muốn xem lại cứng đờ buông xuống .

Nơi đó của hắn quả thật không đẹp có thể nhìn thấy dấu vết của việc cắt đi , nơi đó có vết sẹo xấu xí dị dang .Liễu Thanh Đường thần sắc lạnh nhạt , cũng không lộ ra biểu tình ghét bỏ linh tinh , vén tóc mai ra sau tai sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn chỗ kia .

Tần Thúc bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ kinh ngạc mở to hai mắt ,nháy mắt kéo Liễu Thanh Đường lên , bối rối tìm khăn lau miệng nàng , giống như nơi đó dính cái gì không sạch sẽ miệng có chút khàn khàn lẩm bẩm nói .

" Đừng như vậy ủy khuất chính mình , không đáng giá , ta thực bẩn , ta không đáng...."

Liễu Thanh Đường giằng lấy khăn tay ở trong tay hắn , hung tợn đẩy ngược hắn trở lại trên chăn ,nhìn mắt hắn nói .

" Tần Thúc , ngươi nhớ rõ ta nói bao nhiêu lần không để ý sao ? Đối với ngươi mà nói dù cho ta có nói như thế nào , đáy lòng ngươi đều không chân chính tin tưởng , kỳ thật ngươi vẫn chờ khi nào ta đối ới ngươi phiền chán đúng hay không ? Bởi vì ngươi tự ti cảm thấy chính mình không xứng với ta .Nhưng mà Tần Thúc ngươi phải biết rằng Liễu Thanh Đường ta yêu một người mặc kệ hắn như thế nào ,đều là tốt nhất ta nói ngươi xứng đôi ngươi liền xứng đôi , không có bất luận kẻ nào có thể nghi ngờ ,ta nói yêu ngươi chính là yêu ngươi , đời này cũng không thay đổi , ta thận trọng đối đãi ngươi cũng không cho phép ngươi hèn hạ chính bản thân mình ."

Nàng hung hăng nói xong , cảm giác dưới bàn tay trống ngực hắn đang đập kịch liệt bỗng nhiên không kìm được lại hạ ngữ khí .

" Tần Thúc , ta là thật lòng muốn cùng ngươi cả đời , đến lúc ta thành lão thái bà đầu bạc ngươi cũng có thể ở bên cạnh ta ."

Thỉnh thoảng lúc lơ đãng Tần Thúc đều dùng ánh mắt này để nhìn nàng , giống như nhìn thế nào cũng không đủ , mỗi một lần đều là ánh mắt tham lam nhìn nàng ,Liễu Thanh Đường lập tức cảm thấy trong lòng thật khó chịu , sau đó mới nghĩ ra Tần Thúc căn bản giờ giờ khắc khắc đều chuẩn bị đối mặt với chuyện nàng đột nhiên rời đi .

hắn đã trải qua những chuyện gì mới có thể có thói quen như vậy , một chút hy vọng cũng không lưu cho chính mình , chuyện gì cũng đều lo lắng đến hướng xấu nhất .Tần Thúc đối với nàng có bao nhiêu thiệt thòi bao dung , mà với chính mình hắn lại tàn khốc nghiêm khắc ,đã vậy hắn còn thật sự liều mạng vì nàng làm việc , không lẽ hắn ôm ảo tưởng cho dù sau này nàng chán ghét hắn , cũng có thể vì hắn có năng lực mà tiếp tục giữ hắn bên người .

Liễu Thanh Đường tức giận , không phải bởi vì hắn không tin nàng , mà là đau lòng , đau lòng hắn khi mình là nguyên nhân khiên hắn như vậy , tức giận vì chính mình không thể làm cho hắn buông lỏng tâm cùng vết thương . Tính tình của nàng kỳ thật cũng không tốt làm Thái Hậu nương nương nhiều năm lại càng phát triển theo chiều hướng xấu , chuyện gì cũng phải thuận theo tâm ý của chính mình , nhưng từ khi biết tâm tư Tần Thúc ,nàng lại chần chừ không biết nên làm cái gì bây giờ .Trái lo phải nghĩ chính là không tìm được phương pháp thích hợp để hắn buông bỏ khúc mắc ,nay.......Nàng cũng thật sự không có biện pháp khác mới có thể chủ động nói đến vết thương của Tần Thúc .

Nhìn thấy Tần Thúc khó chịu , nàng cũng khó chịu ngực giống như có cái gì đó đập vào khiến nàng thấy đau đớn lo sợ .

" Chúng ta đã bái thiên địa , kết tóc đời này đều phải ở cùng một chỗ , ngươi nếu lại có suy nghĩ như vậy , bị ta phát hiện...."

Liễu Thanh Đường nói không được nữa , nàng cũng không biết vì cái gì mới vừa rồi còn hùng hổ , cảm thấy tràn ngập đau lòng ,hiện tại thỉnh lình liền thấy ủy khuất ,nhịn không được trào nước mắt . Nước mắt kia dừng lại trên gương mặt hắn , liền chảy xuống thành một vệt nước .

Tần Thúc vươn tay vuốt ve mặt nàng , chậm rãi ôm nàng vào trong lòng .

" Là ta không đúng , ta sai lầm rồi ."

" Vậy sau này ngươi còn dám không tin ta nữa không ?"

Vốn nên cường thế nói một câu nhưng Liễu Thanh Đường bị hắn ôm chặt chẽ như vậy giọng nói mang theo chút ấm ức vang lên ở bên tai , một tia uy hiếp đều không có .

" không dám , đều không dám nữa ."

Tần Thúc nghiêng đầu đem hai má dán cùng má nàng thấp giọng nói . Chọc nàng khóc như vậy cả đời này chỉ một lần này là đủ rồi .

Cũng không biết là ai chủ động trước , đầu tiên hơi thở quấn quýt nhau ,tiếp theo quần áo Liễu Thanh Đường đều bị cởi bỏ vứt toán loạn , chính là ở trên gối quấn lấy nhau , lụa đỏ tung bay nũng nịu sợ hãi , mang theo một cỗ ái muội , gió trên núi thổi xuống nhân gian lại thêm đôi tình nhân ân ái .

Mùa hè trời sáng rất sớm trong phòng có chút nóng ,Liễu Thanh Đường không nhịn được hất một nửa chăn ra ,lộ ra nhiều điểm hồng ngân trải rộng thân thể .Đào Hiệp bưng thuốc mỡ đặt ở một bên thây vậy thở nhẹ một tiếng ,lời nói mang theo tràn đầy kinh dị .

" Nhìn không ra Tần Thúc thế nhưng lại ....chậc chậc quả nhiên là kịch liệt ."

Mama cũng cầm quần áo để tắm rửa đi tới , đồng dạng kinh ngạc nhìn người Liễu Thanh Đường vài lần , nghi hoặc hỏi .

" Tối qua Tần Thúc là ....cắn chủ tử?"

" Ai nha tỷ tỷ ngốc của ta , dấu vết này không phải là vết cắn đâu , rõ ràng chính là dấu vết mút mà ~"

Đào Hiệp lanh mồm lanh miệng nói ,bị Liễu Thanh Đường liếc mắt một cái , tâm tình tốt cũng không thẹn quá hóa giận so đo với nàng .Nhưng mama lại nhíu mày truy vấn .

" Ngươi làm sao biết được việc này ? lại nói hình như tựa hồ ngươi biết rất nhiều chuyện...."

" Ai nha tỷ tỷ ngươi nhanh lên bôi thuốc mỡ cho chủ tử đi , bằng không bị người khác thấy dấu vết này không tốt đâu ."

Đào Hiệp đưa thuốc mỡ đến trước mặt tỷ tỷ nhà mình ,lấy lòng cười cười không đợi nàng nói chuyện liền lui sang một bên , ánh mắt xoay tròn không biết tìm cái gì .

Mama chỉ có thể lắc đầu kệ nàng , ngồi vào bên giường đổ thuốc mỡ ra bôi cho Liễu Thanh Đường . Đào Hiệp còn không chịu yên tĩnh lấy cái rương đạo cụ kia ra lục lọi , cầm một cái bằng ngọc hướng về Liễu Thanh Đường ở trên giường chớp mắt hỏi .

" Chủ tử , tư vị thế nào ~ "

Liễu Thanh Đường ghé vào trên giường thần sắc không đổi liếc mắt qua một cái , ngón tay quấn quấn lọn tóc mai ách xì một cái chậm rì rì nói .

" Cũng được , chỉ là có chút lạnh lần sau đổi bằng ngọc ấm đi ."

Đào Hiệp vừa nghe nói thế ánh mắt sáng lên oa một tiếng ,vẻ mặt thật là đáng khinh bỉ , không sợ chết tiếp tục truy vấn .

" Tần đại tổng quản không phải cái gì cũng không biết sao ,lại còn có thể đánh giá được ?"

" hắn quả thật cái gì cũng không biết , lúc chảy máu còn khẩn trương mà ."

Liễu Thanh Đường giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị , nụ cười trên miệng thế nào cũng không dừng được .Nào có người như hắn được thấy nàng chảy máu mặt liền trắng bệch đứng bật dậy đi lấy thuốc bôi , thật sự là....

" nói đến ,chúng ta khi vừa đến còn nhìn thấy Tần tổng quản ngồi ở bên ngoài bậc thang mà ."

Mama bôi thuốc mỡ lên lưng , đùi thậm chí trên cánh tay cũng phải bôi ,thuận miệng nói một câu

Đào Hiệp lập tức phấn chân tinh thần nói tiếp .

" Chủ tử ngươi không nhìn thấy được đâu , hắn ngồi ở trên bậc thang nhìn chằm chằm hoa sen ngoài lan can ngẩn ngơ , gọi hai tiếng cũng không đáp lời .Nhóm tiểu thái giám trông coi ngục cực sợ hắn mà hôm nay cũng cười toe toét , sáng sớm nay chủ tử ngươi làm gì để cho hắn thất thố như vậy ?"

" Chỉ là hỏi thăm hắn thôi mà ~"

Liễu Thanh Đường phất nhẹ bàn tay ,đem Đào Hiệp đang vẻ mặt tò mò đuổi đi ,chính mình nhịn không được gối cằm lên cánh tay nở nụ cười

Kỳ thật sáng nay lúc nàng tỉnh dậy liền trêu hắn ,cố ý làm bộ dáng tức giận lõa thể tính sổ tối hôm qua hắn làm ra bao nhiêu vết hồng ngân , sau đó thời điểm hắn liền xấu hổ nhìn chằm chằm nàng liền nói , ở đùi cũng có vết bầm hắn có muốn nhìn hay không , sau đó hắn liền chạy trối chết

Phì ,có thể làm cho Tần Thúc thẹn thùng như vậy cơ hội không có nhiều nha , đáng tiếc hắn đi nhanh quá chưa kịp kêu hắn lại .Bất quá còn nhiều thời gian ,Liễu Thanh Đường nhìn những vết hồng trên tay cười híp mắt