Long Châu

Chương 114: Hai phe quy tụ




- Đó là Nguyên Bảo công tử!

- Là tên đại phú hào đó sao?

Chứng kiến tên này vừa bỏ ra một số tiền lớn thì lập tức trong đám đông liền có người nhận ra.

- Là Nguyên Bảo công tử, thật là đẹp quá đi.

- Nguyên Bảo, thiếp yêu chàng.

Không chỉ đám nam nhân xôn xao mà cả những nữ nhân cũng đồng loạt rụng trứng, đương nhiên một kẻ không những đẹp trai mà lại còn giàu có như vậy trong mắt các nàng đều là người tình trong mộng.

Hắc Vũ cũng tò mò không biết tên này có thân thế gì mà lại giàu có như vậy.

- Hệ thống, có thông tin gì về hắn không?

Hệ thống chỉ mất một giây để tìm ra thông tin sau đó liền giải thích cho hắn:

- Kẻ này tên là Nguyên Bảo, tu sĩ hệ quang, tu vi Vũ Đế nhất trọng. Hắn là thiếu chủ của Nguyên gia, một bát cấp gia tộc ở phía Đông Nam của Tây Hải quần đảo, là một gia tộc giàu có không có gì ngoài tiền. Bản thân tên này cũng là một thanh niên xuất chúng trong những người cùng thế hệ nhưng luôn cay cú vì không được xếp vào Thiên Tài Bảng.

Hắc Vũ gật gù hiểu ra, tên này có gia tộc giàu có phía sau nên gọi hắn là đại phú hào cũng không sai.

Bất quá để lên được Thiên Tài Bảng ngoài việc thiên phú tốt ra còn phải có khả năng vượt cấp chiến đấu, tên Nguyên Bảo này chỉ sở hữu quang thuộc tính bình thường thì việc lên được Thiên Tài Bảng cũng khá khó.

- Các vị, đây sẽ là món đồ cuối cùng của ngày hôm nay...

Tên nam tử bán hàng nói rồi lấy ra một cái bình ngọc nữa, chỉ có điều bình ngọc vừa ra liền toả ra một mùi hương thơm ngát dễ chịu mặc dù đã đậy nắp kín.

- Đây là Lưu Hương Dầu, loại dầu thơm của được điều chế ra từ nhiều loại hoa như Ngũ Vị Hoa, Tử Linh Hương,... đặc biệt còn có Đại Hoàng Hoa là loại hoa thơm nhất trong tất cả các loài hoa. Nữ nhân chỉ cần bôi lên người một giọt sẽ giúp cơ thể có mùi thơm trong mắt khoảng thời gian. Giá trị 1000 linh thạch thượng phẩm.

Đám nữ nhân xung quanh nghe thấy công dụng của Lưu Hương Dầu thì sắc mặt liền trở nên thèm khát, trong lòng vô cùng ao ước mình có thể mua được nó.

Chỉ tiếc là thứ này không hề dễ mua, nơi làm ra nó là Bách Hoa Cốc ở Hoàng Sa, mỗi năm chỉ sản xuất thứ này với số lượng có hạn, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, gần bằng với một kiện Thiên cấp pháp bảo, chúng nữ chỉ còn biết nhìn nhau nuốt nước bọt ừng ực.

Cũng phải nói hai tên nam tử này không biết từ đâu mà ra lại có toàn hàng tốt đem đi bán, nói là tìm thấy trong hiểm địa bọn hắn cũng không tin a.

- Ta mua!

Hai âm thanh đồng loạt vang lên cùng một lúc, khiến mọi người phải ngước mắt nhìn.

Một trong số hai kẻ vừa nói không ai khác chính là Nguyên Bảo, chỉ có hắn mới đủ tiền vung ra mua thứ này, mà kẻ còn lại chính là Hắc Vũ.

Hắc Vũ lúc này trong lòng không mấy thoải mái, hắn vốn định mua thứ này để tặng cho Ánh Dương, dự định sẽ cho vào danh sách quà hỏi cưới luôn, vậy mà lúc này lại gặp phải tên nhà giàu này cũng muốn mua.

Hai giọng nói vừa vang lên ánh mắt của cả hai người lập tức nhìn nhau phát ra một tia điện.

- Hắc Vũ... - Nguyên Bảo nói.

- Ngươi biết ta? - Hắc Vũ có chút ngạc nhiên khi tên này vậy mà nhận ra mình.

- Đương nhiên ta không những chỉ biết mỗi ngươi, mà còn cả những kẻ ở trên Thiên Tài Bảng nữa, một ngày nào đó ta sẽ đem tất cả các ngươi dẫm xuống dưới chân để cho thiên hạ biết ta cũng xứng đáng đăng lâm Thiên Tài Bảng.

Nguyên Bảo vừa nói vừa nghiến răng, nắm tay siết chặt đầy quyết tâm.

- Hai vị đại hiệp, không biết trong hai vị ai sẽ là người mua.

Tên nam tử bán hàng thấy hai người vẫn còn đấu khẩu nhau thì liền hỏi.

- Đương nhiên là ta - Nguyên Bảo mạnh miệng khẳng định.

- Sao nào Hắc Vũ, ngươi có đủ tiền để đấu giá với ta thứ này không?

Nguyên Bảo cười khẩy quay sang thách thức Hắc Vũ, chỉ là lúc này hắn phát hiện tên này không biết từ lúc nào đã rời đi.

Hắc Vũ đương nhiên là kẻ biết thời thế, gia sản hiện tại của hắn không đủ để đấu với tên nhà giàu kia nên chỉ có cách rút lui, hắn tiếp tục chu du khắp trong thành.

...

Ở cổng thành lúc này xuất hiện một nam tử từ đầu đến chân là một bộ y phục màu đen, sau lưng hắn là tấm áo choàng đang tung bay, kẻ này không ai khác chính là Cao Tiến, khí tức trên ngực hắn lúc này đã là Vũ Đế nhị trọng.

Hắn vừa bước qua khỏi cổng thành lập tức một kẻ bước đến khiến bước chân hắn dừng lại.

- Cao Tiến thiếu hiệp, mời đi theo ta.

Một tên nam tử mặc y phục màu đỏ đô bước ra nói với hắn, Cao Tiến cũng không nói gì mà liền theo chân tên này.

Một lúc sau hắn được đưa tới một khách điếm lớn, cả hai bước vào mùa gian phòng trên tầng ba.

Cánh cửa vừa mở ra lập tức có bài thân ảnh đang ngồi chễm chệ trong phòng, trên sổ đó cô vài thân ảnh hắn vừa nhìn đã nhận ra.

- Cao Tiến huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.

Mốt tên nam tử ngồi ở chính giữa trong đám người lên tiếng, hiển nhiên địa vị của hắn không nhỏ.

- Gặp qua các vị huynh đài. - Cao Tiến chắp tay nói rồi ngồi xuống ghế của mình.

- Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, để ta giới thiệu với ngươi. Ta chính là Long Tín, hoàng tử của Bách Thú Quốc, danh xưng Thanh Long, bài danh thứ năm trên Hoàng Kim Bảng - Tên nam tử giới thiệu.

Cao Tiến gật đầu chào hỏi, ánh mắt liếc ra phía sau lưng hắn, nơi một người quen cũ của hắn đang đứng.

Kẻ này chính là Long Tương, người bị hắn đánh cho một phen thê thảm ở trong Tung Sơn bí cảnh.

Long Tương vừa bắt gặp ánh mắt của hắn thì trong lòng liền có chút rùng mình khi nhớ lại chuyện cũ.

Tên nam tử giới thiệu với Cao Tiến xong thì tiếp tục chỉ về một nhóm người khác, đứng đầu là hai tên nam tử.

- Kia là đại diện của Hoàng Sa Động, Đông Thành, bài danh thứ sáu trên Hoàng Kim Bảng, danh xưng Hắc Sa Chiến Tướng. Còn kia là đệ đệ của hắn, Đông Kì, cùng ở trên Thiên Tài Bảng với ngươi.

Hắn lại tiếp tục chỉ sang một phía khác, nơi một nhóm người mặc đồ màu tím.

- Còn kia là tiểu muội Ngọc Linh, đại diện cho Hắc Vụ Sơn, cũng là người trên Thiên Tài Bảng.

Hắn nói rồi chỉ vào một mĩ nữ dung nhan xinh đẹp, chỉ có điều là diện mạo của nàng hơi khác với những nữ nhân khác, quầng mắt thì tối màu, kiểu tóc hơi quái dị, móng tay thì đen kịt.

- Được rồi, làm quen vậy là đã đủ. Chúng ta nói việc chính.

Long Tín lúc này trở về trạng thái nghiêm nghị.

- Sắp tới là lần mở ra Hạ Thế cuối cùng, sau lần này thì mười năm sau chu kỳ mở ra của nó mới trở lại, cho nên lần này chúng ta phải toàn lúc tìm kiếm Bách Linh Trận. Hai người ta và Đông Thành đã có kinh nghiệm từ lần trước vào cho nên sẽ nói cho các ngươi sơ qua tình hình bên trong đó.

- Thiên hạ thường đồn đại rằng trong Hạ Thế không tồn tại linh lực, thực ra bên trong đó vẫn có linh lực, chẳng qua là nó tồn tại ở một dạng khác mà chỉ có yêu thú đã qua biến đổi mới hấp thu được. Chính vì vậy khi các ngươi vào bên trong tốt nhất nên mang theo sẵn đan dược bổ sung linh khí, đồng thời nên tránh lãng phí nguyên khí nếu không cần thiết, hoặc nếu không các ngươi có thể dùng yêu đan của yêu thú để bổ sung tiêu hao.

- Còn một điều nữa, bên trong Hạ Thế có một thứ đáng sợ mà các ngươi nên cẩn trọng.

Long Tín nói đến câu này thì giọng trầm xuống.

- Thứ đáng sợ?

Những kẻ chưa từng tiến vào Hạ Thế thì có chút tò mò.

Đông Thành từ nãy tới giờ vẫn ngồi im lặng thì lúc này bỗng lên tiếng:

- Đó là một thứ được đồn đoán là một thực thể cổ xưa đã tồn tại từ lúc Hạ Thế xuất hiện cho đến giờ. Tương truyền rằng thứ này mạnh mẽ vô cùng, không biết bao nhiêu mạng người đã từng phải nằm xuống trước nó. Mỗi lần thứ đó xuất hiện là cả một vùng sẽ bị phá tan. Cho đến hiện tại vẫn chưa ai chứng kiến tận mắt thứ này bởi chưa từng có kẻ nào thoát được khỏi nó.

Đám người còn lại cũng gật đầu tự nhủ bản thân nhất định phải cẩn thận khi vào bên trong.

- Mà tên kia hắn không đến sao? - Đông Thành quay sang hỏi Long Tín.

- Có lẽ là như vậy, nghe nói cả nữ nhân kia lần này cũng không đến - Long Tín đáp.

- Như vậy cũng tốt, tên quái vật như hắn cũng sớm nên rời khỏi cuộc chơi này.

Đông Thành nghe xong lời Long Tín nói thì miệng nở một nụ cười mỉm.

- Không biết kẻ hai huynh đang nói đến là ai?

Đông Kì nghe xong cuộc trò chuyện của hai người thì có chút tò mò, kẻ mà ca ca hắn phải dùng hai từ "quái vật" để miêu tả chắc chắn không phải người tầm thường.

Hai người lúc này trả lời một câu khiến đến cả bản thân của bọn hắn cũng cảm thấy rùng mình khi nhắc đến:

- Bài danh thứ nhất Hoàng Kim Bảng...

...

Tại một khách điếm khác cách đó khá xa, trong một căn phòng lớn cũng có một đám nam nữ trẻ tuổi đang quy tụ với nhau.

Tại vị trí trang trọng nhất chính là một nam tử khí độ bất phàm, thân mặc y phục màu đỏ, bên cạnh hắn gác một thanh huyết đao.

Bên cạnh hắn là ba nữ nhân nữ nhân xinh đẹp, một người cung trang màu vàng, một người cung trang màu lam, một người cung trang màu lục, ngoài ra còn rất nhiều gương mặt quen thuộc trong phòng.

Đây chính là phòng nơi Kim Nhật liên minh đang ở, nam tử mặc huyết y chính là Võ Tuấn Kiệt, ba nữ bên cạnh hắn chính là Thúy An, Thái Hồng Thủy và Hồ Yến Điệp.

Ngoài những gương mặt này ra trong phòng lúc này còn có Lam Linh, Hồng Ngân, Thanh Trì, có thể thấy nếu so về lực lượng thì bên Kim Nhật liên minh có chút thua kém.

- Vẫn chưa có tung tích gì của tên Hắc Vũ sao? - Võ Tuấn Kiệt có chút lo lắng hỏi.

- Người của chúng ta đã được bố trí ở cổng thành nhưng hiện tại vẫn chưa nghe thấy tin tức gì - Thái Hồng Thủy đáp.

Tất cả bọn hắn đều không biết Hắc Vũ đã tới sớm hơn thời điểm người của bọn hắn tới cổng thành một bước nên đến giờ vẫn không có tin tức gì.

- Còn Hồng Quan thì sao? - Tuấn Kiệt tiếp tục hỏi.

- Hắn cũng đã tới - Hồng Thủy gật đầu.

Nghe nhắc đến Hồng Quan thì Lam Linh lúc này có chút biến hoá trong lòng, nàng hiện tại đang rất muốn gặp hắn.

- Chúng ta cũng nên nghĩ cách mời tên Hồng Quan này gia nhập, như vậy mới dễ giành được ưu thế.

Mặc dù Hồng gia thuộc lãnh thổ của Hoàng Vũ đại lục nhưng việc đấu đá là của cửu cấp thế lực nên các thế lực bát cấp cũng có quyền chọn lựa mình có nên tham gia hay không.

- Còn tên chết bầm Long Thiên Hoàng không biết hắn đã đi đâu rồi. Những kẻ khác thì sao, đã đến hết chưa? - Tuấn Kiệt hỏi.

- Nếu không tính hai kẻ kia thì mọi thế lực cũng đã đến gần hết, chỉ còn thiếu Nhật Nguyệt Tháp, Thiên Nhật và Thiên Nguyệt vẫn chưa đến.

- Được rồi tiếp tục tìm Hắc Vũ, biết đâu hắn lại đến rồi nhưng chúng ta không biết - Tuấn Kiệt nói.