Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 333: Mê dạng hồng hoa




Triển Chiêu mang theo Công Tôn, cùng với Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đi tìm ảnh vệ mai phục gần trà trang Đan Thiện kia.

Xích Ảnh nói, từ sau khi một nhóm người rời khỏi lúc sáng sớm ra thì cũng không có ai tới nữa.

“Bên trong có bao nhiêu người?” Triệu Phổ hỏi.

“Trước mắt vẫn không thấy có ai.” Ảnh vệ quan sát từ trên cao nói: “Có một nhà tranh nhỏ nhưng mà có rất ít người ra vào, chỉ toàn tới vào buổi tối, trời chưa sáng đã đi rồi, sau đó cả ngày đều không thấy có ai ra vào.”

Triệu Phổ cau mày: “Kỳ quái như vậy.”

Công Tôn nói: “Ta muốn vào xem một chút.”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Ta mang ngươi vào.”

Trâu Lương cũng muốn vào nhưng Triệu Phổ lại ra hiệu, ý bảo bọn họ thu hút sự chú ý của mấy người đó.

Hắc Ảnh nghĩ đến một cách: “Chúng ta đi gõ cửa, giả làm những người buôn trà vừa mới tới đây cho nên nghĩ đây là trà trang có bán lá trà đi.”

Triệu Phổ cảm thấy biện pháp này rất được.

Vì vây, hắn liền kéo Công Tôn muốn đi.

Công Tôn lại kéo hắn lại, nói: “Hay là …. để Trâu Lương hoặc Lâm Dạ Hỏa đi cùng ta đi.”

Mọi người sửng sốt, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng nhìn trời, ý là —– Ta không có nghe thấy gì hết.

Khóe miệng Triệu Phổ co giật: “Thư Ngốc, ngươi chê khinh công ta không giỏi hay là cái gì a?”

Công Tôn trợn mắt nhìn hắn một cái: “Không phải, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì sao đây?”

Triệu Phổ buồn cười: “Vì sợ nguy hiểm nên ta mới đi cùng ngươi a, không có nguy hiểm ta đã để ngươi tự mình đi rồi.”

“Ngươi kích động cái gì.” Công Tôn lầm bầm một câu: “Không phải ngươi thân phận rất tôn quý sao! Cứ tay không mà đi vào như thế, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện nguy hiểm gì, chẳng phải là ta lại phải vì cả Tống Triều mà tự vẫn tạ tội sao? Đến lúc đó thì Tiểu Tứ Tử phải làm sao đây?”

Mọi người lại tiếp tục nhìn trời —– Triệu Phổ chết rồi hắn cũng muốn tự sát a, cái này có nên gọi là chết vì tình không đây?

Triệu Phổ nhìn trời, đưa tay vẫy vẫy Tử Ảnh.

Tử Ảnh tháo Tân Đình Hầu trên lưng xuống cho hắn.

Triệu Phổ đeo lên vai, hỏi Công Tôn: “Như vậy đã được chưa? Không phải là tay không đi rồi đi?”

Vẻ mặt Công Tôn chán ghét: “Ngươi lại đeo nó rõ ràng như cõng cả ngọn núi như vậy thì còn âm thầm thăm dò cái gì nữa? Ngươi sợ người ta không nhìn thấy ngươi à?”

Triệu Phổ hít khí lạnh, tâm nói Thư Ngốc này lại chê hắn.

Công Tôn nhìn những người khác bên cạnh, những người khác vội vàng nhìn trời, lúc này mà lại cướp mất cơ hội thể hiện của Triệu Phổ chẳng phải là đã làm chuyện khiến người ta ghét sao.

Triệu Phổ giận nha, lôi Công Tôn một mạch đi thẳng về phía sơn trang.

“Ngươi đừng có đi đường lớn như vậy, đi đường nhỏ a!” Công Tôn bất mãn.

“Ở đây chỉ có một con đường, lấy đâu ra đường nhỏ.” Triệu Phổ thấy Công Tôn vẫn mất tự nhiên, lại còn vừa đi vừa cách xa ra, liền léo hắn lại phía mình: “Lão tử dẫn ngươi đi âm thầm thăm dò chứ không phải bắt ngươi vào động phòng, ngươi chạy cái rắm á!”

Công Tôn nhấc chân đạp hắn.

Triệu Phổ né: “Không phải ngươi sợ bị phát hiện sao? Còn nháo loạn nữa!”

Công Tôn liếc mắt lườm Triệu Phổ.

Triệu Phổ lại bị hắn chọc cười: “Ta nói này Thư ngốc, ngươi có thể dạy được Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn dịu hiền như vậy đúng là một kỳ tích, nhìn ngươi lúc này, khi nhỏ nhất định phải là một con nhím thích xù lông đi.”

Công Tôn có vẻ vẫn không yên tâm, sự an toàn của Triệu Phổ cũng không phải chuyện đùa.

“Hay là ….”

“Nghĩ cái đầu ngươi á.” Triệu Phổ không đợi Công Tôn nói hết đã quyết định ôm hắn lên, tung người một cái nhảy qua tường viện vào trong sơn trang.

Đồng thời, Hắc Ảnh cũng giả làm người qua đường đến cửa sơn trang, bắt đầu gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi, vậy mà …. cũng không có ai ra mở cửa.

Triệu Phổ mang theo Công Tôn vào bên trong sơn trang rồi nhìn xung quanh một vòng, dỏng tai lắng nghe xong rồi mới nói với Công Tôn: “Không có ai.”

Công Tôn lại có chút nghi ngờ: “Một sơn trang lớn như vậy mà không có ai?” Nói xong liền nhanh chóng kéo Triệu Phổ lại: “Có thể có cơ quan gì không? Chúng ta không nên mạo hiểm, nhanh chóng rút lui đi.”

Triệu Phổ nhìn trời, nắm tay Công Tôn đi theo đường nhỏ về phía trước.

Chỉ thấy hai bên đường nhỏ là vườn hoa quả cùng vườn rau, nhìn qua cũng có chút phong thái điền viên.

“Cũng không tệ a.” Công Tôn nhìn những trái cây và rau quả kia: “Tại sao lại không có người ở lại trông coi a, thật kỳ quái.”

Triệu Phổ đưa tay chỉ một khu hoa trà thật lớn, hỏi: “Có phải cái đó không?”

Công Tôn đi tới, dùng ngân châm kiểm tra một cái, ngân châm không có phản ứng, sau đó hắn lại lấy ra một chai nước thuốc vẩy một chút lên trên cánh hoa …. cũng không có phản ứng.

Công Tôn đứng lên, lắc đầu một cái, nói: “Những loại hoa đỏ này không có vấn đề gì hết.”

Triệu Phổ không hiểu: “Ý ngươi là, hoàn toàn không có độc?”

Công Tôn gật đầu.

Sau đó, Công Tôn lại thử thêm chút rau quả khác, lại thử chút bùn của nông trang, cau mày nói: “Những thứ này cũng không có gì.”

Triệu Phổ có chút khó hiểu: “Nhưng mà chúng ta dùng chỉ đỏ đã tìm đến chỗ này a …”

Công Tôn có chút buồn bã: “Có thể …. biện pháp đó không đúng, hoặc là ta đã tính sai chỗ nào rồi.”

Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lát, nói: “Địa điểm cụ thể nằm trong vòng một dặm xung quanh nơi này đi?”

Công Tôn mở to mắt nhìn.

Triệu Phổ chỉ chỉ phía sau: “Bên kia còn một cái sườn núi nữa, hay là chúng ta đi xem một chút đi?”

“Ách ….” Công Tôn còn chưa kịp mở miệng, Triệu Phổ liền kéo hắn đến bay lên không trung, hai người nhảy ra khỏi tường rào phía sau, đi xuống phía sườn núi.

Vừa đi vừa ngắm bốn xung quanh.

Đi một lúc lâu, Công Tôn nói: “Cũng gần một dặm rồi, xem ra thực sự là ta sai lầm rồi.”

Triệu Phổ lại im lặng mà nhìn bốn xung quanh một chút, đưa tay lấy ra một cái la bàn tinh xảo, tính phương hướng một chút rồi lại kéo tay Công Tôn đi.

“Đi đâu vậy?” Công Tôn không hiểu.

“Không phải nói là trong phạm vi một dặm sao?” Triệu Phổ nói: “Trong vòng một dặm hẳn là hình tròn mới đúng, chúng ta lượn quanh tất cả các hướng một vòng mà vẫn không có thì lúc đó mới tính là không có!”

Công Tôn bị Triệu Phổ kéo về trước, Triệu Phổ còn rất cẩn thận mà tìm nữa.

Công Tôn đột nhiên cười cười.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn hắn, thấy Công Tôn khẽ mỉm cười, hình như còn rất vui vẻ nữa, tâm tình cũng vì thế mà rất vui —– Thư Ngốc này cười lên còn xuất hiện một lê qua bằng hạt gạo cạnh khóe miệng. Hình như con đều giống cha đi, mặc dù Tiểu Tứ Tử không phải là con ruột của Công Tôn, nhưng khi nhóc đó cười lên, bên khóe miệng cũng xuất hiện lê qua bằng hạt gạo, rất đáng yêu. Tiểu Tứ Tử còn có hai núm đồng tiền, lúc cười lớn còn thấy được hai lê qua bên má rất lớn, Công Tôn thì lại chỉ có một núm đồng tiền nhàn nhạt, lúc cười khiến cho khuôn mặt vốn thanh tú tư văn lại càng thêm phần ngân thơ trong sáng.

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Cười nhiều chẳng phải tốt hơn sao? Việc gì cứ phải hung dữ.”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ: “Thật ra thì, ngươi có chút xíu nào hoài nghi biện pháp của ta sai không?”

Triệu Phổ lắc đầu một cái: “Không có.”

Công Tôn tò mò nhìn hắn: “Khẳng định như vậy?”

Triệu Phổ gật đầu.

Công Tôn cười: “Cửu Vương gia mà cũng có lúc để tình cảm ảnh hưởng a?”

Triệu Phổ lại bị hắn chọc cười: “Ta nói này Thư Ngốc, nếu như ngươi tính sau, vậy trà trang Đan Thiện kia cần giải thích thế nào đây?”

Công Tôn nói: “Trùng hợp thôi.”

“Sao có thể trùng hợp được.” Triệu Phổ khoanh tay: “Tất cả điểm cuối vừa mới giao nhau đã chứng tỏ ngươi tính không sai rồi. Mà trà trang Đan Thiện lại đột nhiên xuất hiện ở đây, tuyệt đối khả nghi. Lại thêm việc ta phái ảnh vệ mai phục mấy ngày qua, cũng phát hiện có khả nghi. Bây giờ có thể thấy rõ, đối phương khá thông minh, biết không thể quang minh chính đại hành động vào ban ngày cho nên mới lén lút hành động mà thôi.”

Công Tôn nghe xong cũng phải gật đầu một cái, dù sao thì Triệu Phổ cũng là nguyên soái, hẳn là rất giỏi về tính toán cùng phán đoán lựa chọn. Ngược lại mình, chỉ cần những chuyện không có liên quan đến y thuật liền không có tự tin.

“Dĩ nhiên.” Triệu Phổ cười hì hì mà ghé vào tai Công Tôn: “Nói đến phương diện tình cảm, ta thực rất tin tưởng ngươi, ngươi xem hai chúng ta tình cảm thế này!”

Công Tôn cấm ngữ mà nhìn cái tên chẳng có phong thái của Đại nguyên soái binh mã Tống Triều chút nào kia: “Vậy nếu như tìm một vòng rồi mà vẫn không thấy thì sao?”

“Không đâu.” Triệu Phổ mỉm cười, rất chắc chắn.

Công Tôn cũng có chút bất ngờ, nhìn gò má Triệu Phổ …. Cái này …. Mặc dù Công Tôn cũng biết mình rất quen thuộc với Triệu Phổ, nhưng mà vẫn chưa từng cẩn thận ngắm kỹ hắn đi.

Người đời đều nói Triệu Phổ rất có khí phách, ngoại hình hung hãn, cặp mắt vô cùng yêu dị.

Vậy mà Công Tôn nhìn kỹ, thật ra thì tướng mạo Triệu Phổ chả hung dữ chút nào, vì là hỗn huyết cho nên ngũ quan của hắn sắc nét hơn người Trung Nguyên một chút mà thôi. Sống mũi rất cao, moi mỏng, cằm sắc như đao, dáng mi sắc, gò má hẹp, dĩ nhiên, thứ mà Công Tôn cực kỳ thích chính là đôi mắt dị sắc của Triệu Phổ. Mắt Triệu Phổ quả thật rất đẹp, vừa sâu vừa sắc bén, lông mi lại dài ….

Công Tôn ngắm đến nhập thần.

Triệu Phổ thấy thư ngốc kia sắp dán sát lấy mình rồi liền nghĩ, lúc này hẳn là nên cười nhạo hắn mấy câu mới phải, nhưng khi vừa mới quay mặt sang, lại thấy khuôn mặt của Công Tôn gần trong gang tấc.

Triệu Phổ không khỏi đứng hình, cắp mắt bị đôi môi Công Tôn hấp dẫn, hắn cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, Thư Ngốc đang quyến rũ người khác đúng không a? Nếu người ta đã quyến rũ mình như vậy rồi, không có lý nào mình không đáp lại một chút đúng không a?

Vì vậy, Triệu Phổ liền không hề nghĩ ngợi mà dán sát tới, dảu môi và ấn vào miệng Công Tôn một cái “Mu-a chụt!”

Công Tôn vẫn còn đang thưởng thức mặt của Triệu Phổ a, bị hắn bất thình lình “chụt” cho một cái liền sửng sốt, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì người đã bắn mạnh ra ngoài rồi.

Triệu Phổ cảm thấy hành động của hắn như vậy rất thú vị, nhưng không ngờ Công Tôn lại lui về phía sau một bước, đột nhiên ….

“A!” Công Tôn cảm thấy dưới chân mình trượt một cái, cả người ngã ngửa về phía sau, dưới chân lại trống rỗng.

Công Tôn nghĩ rằng mình đạp phải hố, nhưng mà thân thể lại ngã ra khỏi bụi cây, lúc này, trước mắt Công Tôn cảm giác sáng lên, theo bản năng mà nhìn về sau lưng …. Cùng lúc đó, có một cánh tay bắt lại tay hắn, kéo về trước một cái.

Công Tôn cũng cảm thấy mình được một lực rất lớn kéo về, sau đó cứ thế rơi vào ngực Triệu Phổ, Triệu Phổ buông cánh tay hắn ra, theo bản năng mà vòng tay qua eo hắn, bạn tay đặt trên lưng, ôm chặt hắn vào ngực mình, cứ như sợ mất đi vậy.

Công Tôn hồi phục tinh thần lại.

Chỉ thấy khuôn mặt Triệu Phổ đang ở ngay trước mắt …. Mà đôi mắt kia của hắn, màu sắc nhạt dần, đây là tình huống chỉ xuất hiện khi hắn lo lắng vì gặp nạn mà thôi …

Bình thường Triệu Phổ giống như sói vậy, hơn nữa hắn lại là Đại nguyên soái gặp nguy không hề lo lắng, trời sập đến nơi vẫn có thể chậm bước thong dong, hiếm khi nào thấy hắn khẩn trương như vậy.

Vừa rồi, Triệu Phổ đúng là sợ hết cả hồn, hắn sợ Công Tôn ngã xuống, Thư Ngốc này gầy như chiếc đũa, bên dưới lại có nhiều cây bụi như vậy, đừng có để bị thương đó.

Hai người hồi phục tâm tình một chút, nhìn thẳng vào mắt nhau.

Triệu Phổ lại không khỏi cảm thấy hình như Công Tôn đang dảu môi câu dẫn mình, đang định cúi xuống chụt cái nữa thì đột nhiên nghe thấy Công Tôn thét lên: “A!” một tiếng.

Triệu Phổ giật mình, nhìn hắn.

Công Tôn kéo kéo Triệu Phổ: “Ta tìm được rồi!”

Nói xong liền xoay người lại, cẩn thận kéo bụi cây dày đặc phía sau ra, bảo Triệu Phổ nhìn.

Triệu Phổ nhìn xuyên qua bụi cây xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là một vùng bình địa.

Bụi cây này mọc rất tinh tế, hiển nhiên là có người bài trí như vậy, nói thật, nếu không phải ban nãy Công Tôn ngã một cái như vậy, căn bản không thể nào phát hiện ra ở đây còn có một thung lũng như vậy.

Thung lũng này cũng nhỏ, cũng không quá cao, chỉ là nằm dưới một cái dốc đứng….Mà trên đó, một mảnh hoa trà hoa đỏ rực.

Lúc này, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đã tới cách đó không xa.

Trâu Lương thấy Triệu Phổ không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Hai người đừng có chạy lung tung được không, dọa chết người khác!”

Lâm Dạ Họa khoanh tay đứng bên cạnh hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Triệu Phổ vén bụi cây lên cho mọi người nhìn.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái, cau mày: “Giấu cũng thật kỹ!”

“Đi xuống xem một chút đi?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Công Tôn cản lại: “Tốt nhất là tìm được đường đi xuống thì hãy đi, hoa này có thể có kịch độc, vô cùng nguy hiểm, cố gắng không đụng đến nó.”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Vậy nhanh chia nhau tìm đường xuống, cẩn thận chút.”

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa gật đầu, đi sang hướng khác tìm, Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn, đi về hướng ngược lại.

……………

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Diệp Tinh cùng Vương Khải rời khỏi Đan phủ, đến tòa tiểu lâu gần nhất ăn cơm trưa, tiếp tục thương lượng đối sách.

“Muốn xâm nhập vào tìm hiểu Đan gia này có vẻ không dễ dàng đi.” Vương Khải bất đắc dĩ: “Bọn họ lại không làm ăn buôn bán bên ngoài, cũng không có bằng hữu hay tới thăm.”

“Ngươi có thể nói là có trộm chạy vào nhà hắn rồi chúng ta vào bắt không?” Diệp Tinh hiến kế xấu.

Triển Chiêu sờ cằm: “Chiêu này trước kia ta cũng dùng qua rồi, nhưng mà như vậy sẽ đả thảo kinh xà.”

Vương Khải cũng gật đầu.

“Ừm…” Mọi người nghĩ tiếp.

“Thật ra thì, người áo xanh vừa mới đi vào kia càng khả nghi hơn.” Bạch Ngọc Đường mở miệng.

“Đúng vậy.” Diệp Tinh gật đầu: “Hắn là người trực tiếp giết chết đám đệ tử Tây Hải phái, sau đó là người đổ tội cho Tiếu Trường Khanh.”

“Hơn nữa công phu của hắn cũng chỉ có cảm giác thường thường.” Triển Chiêu hỏi Vương Khải: “Vương bộ khoái, ngươi biết người đó không?”

Vương Khải có chút khó xử: “À, chỉ thấy bóng lưng thôi rất khó nhận ra, cũng không có cảm giác quen thuộc.”

Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục nhẫn nhịn chờ, đồng thời tranh thủ nghĩ cách.

“Có cảm thấy có chút kỳ quái không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Vừa rồi người kia gọi Đan Nghĩa Nhân là Đan gia.”

Mọi người sững sờ, nhìn Triển Chiêu.

“Không phải Đan Nghĩa Nhân mới có ba mươi mấy tuổi thôi sao? Người kia nhìn thế nào cũng phải hơn ba mươi tuổi, tuổi tác hai người sàn sàn nhau, tại sao lại gọi người ta là Đan gia? Hơn nữa, quản gia kia lớn tuổi như vậy, lại gọi Đan Nghĩa Nhân đó là Lão gia chứ không phải Thiếu gia.”

Triển Chiêu vừa mới hỏi xong, mọi người cũng cảm thấy đúng là có vấn đề.

Bạch Ngọc Đường hỏi Vương Khải: “Đan Nghĩa Nhân có con cháu không?”

“Không có!” Vương Khải lắc đầu.

Mọi người suy nghĩ một chút lời Triển Chiêu vừa nói ban nãy cùng cách gọi Đan gia cùng Lão gia, đúng là có chút kỳ lạ.

Lúc này, lại thấy cửa hông Đan phủ mở ra.

Từ bên trong, người áo xanh kia đi ra ngoài.

Lần này, mọi người đều nhìn thấy mặt hắn.

Chỉ thấy người vừa mới ra cửa đích xác là người hơn ba mươi tuổi, nhìn cũng không có gì đặc biệt, điểm khác thường duy nhất chính là hai mắt hắn có chút nặng, thái độ cũng âm trầm, tâm sự có vẻ nặng nề.

Triển Chiêu nhìn Vương Khải một chút, ý là —– Nhận ra không?

Vương Khải cau mày lắc đầu một cái —— Trước kia chưa từng thấy qua!

Người nọ bước nhanh về phía trước, nhìn có vẻ đi rất gấp.

Đám người Triển Chiêu lập tức thanh toán tiền cơm, rời khỏi khách điếm, đuổi theo người nọ đi.