Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 342: Băng Phong chi chiến




Người áo xanh nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng băng lao ngăn lại hắn, cuối cùng cũng không kiềm chế nội lực được nữa, cứ như muốn phóng thả ra vậy.

Theo động tác dâng hai tay lên của hắn, một cỗ nội lực quỷ dị tán loạn ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, rồi cùng nghe thấy một loạt những tiếng “rắc rắc rắc” đổ vỡ vang lên, bốn phía tường băng đều nứt ra như một cái mạng nhện, chỉ lát sau tường băng xung quanh đều đột nhiên vỡ thành ngàn mảnh vụn, gió chuyển qua một cái, liền biến thành ngàn vạn bông tuyết mà bay lên bầu trời.

……………

Trong Ứng Thiên phủ xa xa, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tây.

Triệu Phổ cũng ngẩng đầu lên nhìn về bên kia, chỉ thấy giữ không trung tuyết xoáy thành vòng, phảng phất như tạo thành một con rồng giữa không trung.

“Đây là gì?” Triệu Phổ cảm nhận được một luồng nội lực mạnh chưa từng thấy trước đây.

Thiên Tôn hơi cau mày, hỏi Ân Hậu: “Ngươi từng đắc tội người nào như thế sao?”

Ân Hậu cũng có chút buồn bực, lắc đầu một cái, nói: “Ta không nhớ là có một cừu nhân như vậy, có phải là cừu nhân của ngươi không?”

Thiên Tôn nhún vai một cái, lắc đầu: “Ta cũng không có ấn tượng gì.”

“Cái này ….” Triệu Phổ nhắc nhở hai người: “Nội lực mạnh như vậy không có vấn đề gì ạ?”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, suy nghĩ nói: “Hẳn là không có vấn đề gì đi.”

Triệu Phổ vỗ vỗ vai Âu Dương Thiếu Chinh: “Chuyện tiếp theo giao cho ngươi đó.”

Âu Dương thấy Triệu Phổ đạp nóc nhà mà chạy mất, liền hỏi: “Này! Ngươi làm gì?”

“Xem kịch vui a!” Triệu Phổ sung sướng chạy đi, mà ở nơi xa, có một thân ảnh màu đỏ cũng đột nhiên vọt lên, chạy cùng hướng với Triệu Phổ, hiển nhiên là Lâm Dạ Hỏa cũng muốn chạy đi xem kịch vui rồi.

Nội lực của người áo xanh còn mang theo gió mạnh mẽ, tạo thành một mảng gió xoáy tuyết lớn, có chút giống hình con rồng, đồng thời, lại cứ như có tiếng rồng ngâm thoát ra từ trong gió lốc vậy.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhíu mày ——- Này là môn phái gì? Thẩm mỹ cũng khá cao.

Người áo xanh có chút điên cuồng: “Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có Ân Hậu cùng Thiên Tôn mới là hai tuyệt thế cao thủ, võ học Trung Nguyên cũng không phải là cao nhất.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhướng mi —— À? Thì ra không phải là võ học Trung Nguyên a.

“Dù sao thì sớm muộn cũng phải đưa hai người về chầu thiên giới, các ngươi đã gấp gáp như vậy, ta đây liền ….” Người áo xanh kia còn chưa dứt lời, đột nhiên lại thấy Bạch Ngọc Đường vung đao ra.

Một đạo kình phong tạo thành một lưỡi đao thật dài, cắt ngang lưng con tuyết long kia.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có vẻ vô cùng hưng phấn: “Đừng có chỉ biết miệng lưỡi trêu ngươi nữa.”

Ngươi áo xanh hơi sững sờ, Triển Chiêu đã biến mất …. Ngẩng đầu lên, lại thấy Triển Chiêu đang đứng trên đỉnh ngọn băng đao mà Bạch Ngọc Đường vừa mới tạo ra kia, đạp lên lưỡi đao sắc bén, gió tuyết thổi lên y phục màu lam, hai tay hắn chắp sau lưng, một tay cầm Cự Khuyết màu đen đeo dọc theo người, đứng ở trên cao mà nhìn xuống hắn.

Con tuyết long bị nội kình đóng băng kia bị Bạch Ngọc Đường chặt đứt cho nên đã sụp đổ trong nháy mắt, một lượng tuyết lớn thổi loạn trong gió. Người áo xanh lúc này không nhìn thấy được biểu lộ của Triển Chiêu, chỉ cảm thấy ở trong tuyết loạn, nội kình của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang từng chút, từng chút một ngấm ra bên ngoài.

Người áo xanh khẽ cau mày …. Đừng nhìn hai người này còn trẻ, nhưng nội lực cực sâu, lại vô cùng lão luyện, quả nhiên là hậu nhân danh môn, hai người này thiên phú dị bẩm, sau này tuyệt đối có thể trở thành những tuyệt thế cao thủ võ lâm Trung Nguyên, vượt qua cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

“Đáng tiếc!” Người áo xanh rút một cây đoản côn từ sau lưng ra, cắm xuống trên mặt đất, trong nháy mắt, cơ quan trong đoản côn mở ra, thanh đao giấu trong côn “beng’ một tiếng bắn ra. Lập tức, cây gậy trong tay người áo xanh biến thành một cây trường đao màu xanh, chiều dài gần bằng Vân Trung Đao của Bạch Ngọc Đường, chẳng qua là lưỡi đao lại có ba cạnh, vô cùng sắc bén.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy đao kia, đột nhiên trong đầu thoáng cái một cái tên, sau đó hắn liền hỏi: “Trước khi đánh, để lại cái tên đi.”

Người áo xanh cười ha ha: “Ta là Thanh Long.”

Triển Chiêu nghe được liền cau mày: “Thanh Long? Khoác lác a ngươi?”

“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.” Bạch Ngọc Đường nói: “Trong tay ngươi chính là Tam Cạnh Thanh Long sao?”

“Ha ha.” Người áo xanh thiêu mi một cái: “Không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức.”

Triển Chiêu nhìn Tam Cạnh Thanh Long kia, lạnh lùng nói: “Thanh Long, Bạch hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là Tứ đại võ lâm thánh nhân ngoài hải ngoại thời Đại Đường, nếu như còn sống hẳn cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi, ngươi hẳn không phải là Thanh Long chân chính đi.”

“Ai là Thanh Long không quan trọng.” Người áo xanh cầm đao lên, đặt ngang trong tay: “Chỉ cần biết người giết các ngươi là Thanh Long là được rồi.”

Nói xong hắn liền phất đao lên: “Tiểu Qủy, cùng lên cả đi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy một cái lên tránh khỏi đao của hắn.

Bạch Ngọc Đường nhoáng một cái, đến sau lưng Thanh Long: “Ta nghe sư phụ nói qua, nếu như Thanh Long Tam Cạnh ở trong tay chủ nhân của mình, sẽ dài đến chín thước, trong tay ngươi lại chưa đến sáu thước.”

Thanh Long hơi sững sờ, quay đầu lại, dùng ánh mắt ác độc mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cười khan một tiếng: “Hẳn là nhặt được đi? Hay là không biết dùng? Hay là đao kia không thèm để ý đến ngươi?”

Người áo xanh lại càng tức giận hơn.

“Lát nữa gặp được sư phụ ta, xin hắn dạy ngươi cách dùng đi, đừng lãng phí bảo bối như thế.” Bạch Ngọc Đường còn thêm dầu vào lửa.

“Câm miệng cho ta!” Tâm tình người áo xanh có lẽ đã quá kích động rồi, vừa quát lên liền đưa ra nội lực mãnh liệt, Bạch Ngọc Đường cũng vung ngang đao lên đỡ nội lực của hắn.

Thanh Long có chút hơi bất ngờ, Bạch Ngọc Đường lại dám trực tiếp nhận nội lực của hắn, nên biết nội lực của Bạch Ngọc Đường thấp hơn hắn mới phải, chẳng lẽ có bẫy gì sao?

Hơi nghi hoặc, đột nhiên, bên cạnh lại xuất hiện hai thứ giống như băng đao.

Người áo xanh nhanh chóng thoái lui, dưới chân xuất hiện một con đường tuyết thật dài. Mũi đao băng lại bám theo sát hắn, băng phong càng lúc càng nhọn …. Người áo xanh vừa mới dừng lại thì đao băng cũng đã chạm đến nơi.

Thanh Long vừa mới đứng vững, đột nhiên lại thấy một trận gió quất thẳng vào mặt.

Hắn vừa mới hé mắt nhìn …. Lại thấy Triển Chiêu đứng trên đỉnh mũi đao băng, chỉ thẳng mũi kiếm vào mặt hắn.

Thanh Long vạn lần không ngờ tới được, khinh công của Triển Chiêu lại đạt đến cảnh giới có thể dung hòa làm một với gió tuyết, cũng may mà nội lực của hắn thâm hậu nên mới có thể ngả người ra sau tránh thoát …. Nhưng mà kiếm phong sắc bén của Cự Khuyết vẫn sát qua, cắt đứt mấy lọn tóc của hắn.

Trên mặt đất trắng tinh đầy tuyết lúc này, màu đen của tóc rơi xuống vô cùng chói mắt.

Nhưng mà chờ đến khi Thanh Phong có thể bổ một đao về phía Triển Chiêu thì Triển Chiêu đã nhảy một cái lên giữa không trung, đồng thời, người áo xanh liếc mắt cái đã nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua ——- Như Ảnh Tùy Hình sao?

Trong ánh điện quang của hỏa thạch, Thanh Long không thể nào phân biệt rõ được cái màu trắng kia là Bạch Ngọc Đường hay là tuyết, chỉ dùng bản năng mà tránh đi, quả nhiên, lưỡi đao băng tuyết lại xuất hiện trước mắt mình.

Thanh Long bay lên né tránh băng đao, vừa muốn tấn công thì lại nghe thấy tiếng huýt gió truyền đến.

Người áo xanh vừa mới ngẩng đầu, Cự Khuyết của Triển Chiêu đã đến đỉnh đầu hắn rồi.

Hắn đột nhiên vung lên trường đao đánh trả lên không trung ….. lúc lướt qua bên cạnh Triển Chiêu, hắn nhìn đúng thời cơ vừa định đâm một đao qua, vậy mà …. Thân ảnh màu trắng đã đến sau lưng hắn.

Thanh Long vừa mới liếc qua định ngăn trở thân ảnh màu trắng, bên kia thân ảnh màu lam lại tới rồi.

Thanh Long vô cùng hoảng hốt, hắn chợt xúc cốt lại để tránh né lưỡi đao có thể lấy mạng mình lướt qua, lúc vưa rơi xuống mặt đất, đã thấy bão tuyết xung quanh tung bay mù mịt.

Trong tuyết, Triển Chiêu gần như rơi xuống nền tuyết cùng lúc với hắn, đột nhiên xé đôi ngọn núi tuyết mà xuất hiện trước mắt hắn, Cự Khuyết đã cất ra phía sau lưng, nhấc một chân đạp thẳng vào ngực hắn.

Thanh Long bị Triển Chiêu đạp thẳng vào tim, lui về phía sau mấy bước, sau lưng hắn Bạch Ngọc Đường lại tới nữa rồi, một đao quét thẳng qua sống lưng hắn.

Thanh Long khó khăn tránh né hai người công kích, vừa mới lùi sang bên đã thấy hai bóng người phía trước nhoáng lên một cái. Thanh Long vội vàng vận công đánh thẳng ra ngoài, muốn ngăn cản lại, nhưng mà …..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại chỉ đứng trước mặt nhìn hắn, không có động thủ, hiển nhiên là đang rất thưởng thức dáng vẻ chật vật vô cùng này của hắn.

Thật ra thì Thanh Long cũng không có bị thương nặng lắm, một cước kia của Triển Chiêu cũng không thể đả thương được hắn, đao của Bạch Ngọc Đường cũng chỉ làm rách y phục sau lưng hắn mà thôi, vậy mà …. Hắn đã cảm thấy lực bất tòng tâm, tức giận vô cùng nhưng không có nơi nào phát tiết, động tác của hai người này quá nhanh!

Theo lý mà nói, nếu lấy nội lực của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cho dù có liên thủ lại thì cùng lắm cũng chỉ có thể ngang bằng hắn mà thôi, hắn căn bản cũng không có sợ giao chiến với hai người. Nhưng mà vấn đề là …. Hai người này này liên thủ lại cứ như là hợp nhất thành một người vậy. Thanh Long có chút không hiểu được, hai người này rõ ràng là võ công khác nhau, hắn theo dõi hai người lâu như vậy cũng chưa từng thấy hai người này liên thủ luyện công hoặc cùng nhau đối chiến bao giờ, thế nhưng khi hai người này cùng đánh, mỗi chiêu lại có thể hỗ trợ nhau khăng khít như vậy, ngay cả vị trí di chuyển cũng phối hợp ăn ý không kém chút nào, rốt cuộc thì hai người này trao đổi bằng cách nào chứ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên cùng cười với hắn một tiếng.

Thanh Long sửng sốt.

Trong nháy mắt …. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều song song xuất ra đao kiếm, lúc Thanh Long giơ lên trường đao ngăn cản, lại phát hiện chẳng có gì cả, cùng lúc đó, hai người đối diện đồng thời bay lên tung ra mỗi người một cước, đạp trúng bụng Thanh Long, khiến hắn bay ra ngoài.

Sau khi Thanh Long rơi xuống đất, hắn liền rống hận một tiếng, quất lên trường đao, ngưng tụ nội lực, dùng một luồng nội lực cực mạnh chém thẳng về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dùng đao một mình đấu với nội kình của hắn, đao phong đấu với đao phong của hắn, nội lực chí hàn của Bạch Ngọc Đường va chạm cùng tuyết long của Thanh Long, nháy mắt ngưng kết lại, đao phong cùng nội lực tạo thành một hình cung thật lớn ….

Triển Chiêu lại đột nhiên xuất hiện ở trên băng phong, Cự Khuyết múa lên. Lúc Thanh Long đối chiến Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại xuất hiện từ đỉnh đầu đánh xuống, mũi băng đao thoát ra từ đao phong bị Triển Chiêu dùng để bao vây lấy Thanh Long.

Lúc Thanh Long dùng nội lực làm vỡ băng đao, Triển Chiêu lại đạp lên băng phong mà đến trước mặt hắn, sau đó lại tung lên một cước, đạp thẳng và mặt hắn.

“Á….”

Ở nơi xa, Lâm Dạ Hỏa đứng trên đỉnh một gốc cây đã bị nội lực tán loạn đông lạnh thành một cái cột băng, cũng nhịn không được mà le lưỡi: “Ai nha …. Nội lực của người áo xanh hẳn cũng không có cao lắm nha, mà có cũng không cách nào thi triển được a! Lần đầu tiên ta thấy một người bị người có nội lực thấp hơn mình đánh cho thảm đến vậy!”

Triệu Phổ đứng ở cành cây bên cạnh quan chiến cũng nhịn không được mà cảm khái: “Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mà liên thủ thì đơn giản chính là một con yêu quái nội lực cao cường, bốn tay bốn chân lại thêm cả yêu thuật, cho dù là người có nội lực cao bao nhiêu cũng vô dụng hết, hoàn toàn không kịp ra tay hoàn thủ ….”

Nhìn lại trong tuyết lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng một loại chiến thuật thiên biến vạn hóa, tốc độ cực nhanh lại thêm ăn ý cực độ không cách nào có thể tưởng tượng nổi mà liên thủ đánh cho tên Thanh Long kia thật đau đời mới thôi.

Nội lực hai người tuy không có cao bằng Thanh Long, mà Thanh Long kia lại có nội công thâm hậu, nhưng khổ nỗi hoàn toàn không cách nào phản kích được a. Chỉ trong nháy mắt đã bị đánh xuống mấy trăm chiêu, toàn thân Thanh Long đã đầy vết thương, lại cảm thấy mệt mỏi, quan trọng nhất chính là giận điên người mà không có chỗ nào phát tiết càng khiến cho hắn bức bách hơn. Cặp mắt hắn cũng biến thành màu đỏ máu, khuôn mặt co quắp, nội lực tán loạn như bị tẩu hỏa nhập ma, cứ thế phóng mạnh ra bên ngoài, hoàn toàn không có cái gì gọi là chiến thuật hết.

Triệu Phổ lắc đầu: “Cứ đánh theo kiểu chiến thuật tiêu hao sức lực như vậy thì có đánh đến ba ngày ba đêm mới có thể đánh chết hắn a.”

Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: “Mặc dù Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chiếm thượng phong, nhưng mà không thể một chiêu đánh ngã hắn luôn a …..”

Hai người còn đang nghĩ cách thay cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đột nhiên thấy Triển Chiêu nhảy một cái đến phía sau.

Thanh Long thấy đối phương ngừng thế công, cũng lấy hơi một chút, nhưng đồng thời, lại thấy Bạch Ngọc Đường xoay tay lại, quét một đao về phía Triển Chiêu….

Trong nháy mắt, tuyết trắng đầy đất dâng trào, cùng bay về phía Triển Chiêu.

Thanh Long khẽ cau mày, không biết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại chuẩn bị chơi trò gì nữa đây.

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đột nhiên mở to mắt nhìn, đồng thanh mà “A!” một tiếng.

Cùng lúc đó, chỉ thấy Cự Khuyết của Triển Chiêu đã hoàn sao rồi, một tiếng rồng ngâm qua đi, đột nhiên thấy nội lực Triển Chiêu lộn ngược toàn gân mạch, đánh thẳng ra ngoài.

Nội lực nối tiếp nội lực, theo gió thổi ra, cộng với nội lực tán loạn xung quanh ban nãy giao phong giữa không trung, dùng thiên phú đặc biệt của Triển Chiêu, toàn hoàn một vòng trên không …. Chỉ trong nháy mắt, tạo thành một loại nội lực vô cùng cường đại, cứ y như một cái động không đáy, cuồn cuồn phun trào.

Thanh Long há to miệng, không dám tin tưởng, tại sao Triển Chiêu lại có thể đột nhiên tiết ra nhiều nội lực như vậy, như thế chẳng phải sẽ tẩu hỏa nhập ma sao? Làm sao có thể ….

Mà chính tại lúc hắn còn đang kinh ngạc, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên đem nội lực cùng với lượng tuyết cường đại đẩy ra, Bạch Ngọc Đường đứng ở phía trước, nháy mắt đã bị bão tuyết vây quanh, chỉ thấy lúc này hắn đem Vân Trung Đao cắm xuống đất, song chưởng vận kình vẽ ra hai vòng cung giữa băng tuyết….

Theo động tác của Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa liền thấy cây cối bên cạnh nháy mắt cái đã bị đóng băng, gió tuyết bên cạnh Bạch Ngọc Đường cũng bị đóng băng thành vô số những ngọn đao sắc thật nhỏ. Mà nhìn lại Triển Chiêu lúc này, chỉ thấy hắn giơ tay lên vận nội lực, kết hợp cả Thiên Tự Quyết cùng Địa Tự Quyết với nhau, giẫm mạnh lên mặt đất một cái, nội lực kết hợp cùng băng tuyết, y hệt sóng biển cuộn trào, phiên giang đảo hải mà mạnh mẽ lao thẳng về phía Thanh Long, khí thế khuấy trời chọc đất!

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thanh hô lớn: “Tứ Phương Sở Ca a!”

………………

Hai người đồng thời nghĩ tới lúc trước Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi liên thủ một chiêu này đã đánh bay kẻ địch, Tứ Phương Sở Ca về căn bản là không cách nào có thể chống đỡ, không cách nào có thể phá giải được….

Mà nhìn lại Thanh Long lúc này, cho dù hắn có dùng hết nội công phòng vệ, nhưng mà nội lực đánh đến quá mạnh, lại thêm xung quanh là vô số đao nhỏ, có muốn phòng cũng khó tránh được tập kích, chỉ nháy mắt hắn đã bị bao trùm.

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa chau mày toét miệng, lại nghe thấy ngàn vạn tiếng xé gió vút qua cùng nhau …..

Lúc này, vạn vật thiên địa giống như ngưng đọng lại trong nháy mắt, thế giới yên tĩnh lại, nhưng chỉ sau chốc lát yên lặng ấy, một tiếng nổ vang lên.

Tất cả băng tuyết bốn phía xung quanh đều vỡ vụn, từ bên trong tuyết lớn tứ tán bay ra không trung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đón chiêu …. Giải quyết!

Nhìn lại Thanh Long đối diện lúc này, chỉ thấy hắn lẳng lặng đứng đó, đột nhiên ngửa mặt, sau khi hô lớn môt tiếng, trên người xuất hiện vô số vết máu, huyết quang tuôn ra, cả thân thể Thanh Long như một tấm bọt biển bể vụn, cứ thế mà ngã khụy xuống.

Lấy nội lực của Thanh Long đương nhiên là hắn sẽ không chết, nhưng mà lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nằm dài trên mặt đất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người cũng thở dài một hơi, hai người họ cũng coi như đã dùng hết khả năng của mình, cuối cùng ….

Đúng lúc hai người đang thư giãn một chút, đột nhiên, lại nghe thấy Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thanh nổi giận kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”

Cùng lúc đó, Thanh Long vốn như miếng bọt biển nát bấy trên mặt đất đột nhiên giống như một thanh huyết đao, mang theo nội kình đánh về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Đây chính là chiêu đồng quy vu tận vô cùng ác độc, bất luận người nào nhận phải chiêu này cũng đều sẽ gặp trọng thương.

Triển Chiêu theo bản năng đẩy Bạch Ngọc Đường ra, Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng mà đẩy Triển Chiêu ra.

Hai người như vậy đương nhiên là chẳng ai có thể đẩy được ai rồi, tình thế nguy cấp, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra phía sau mình, Triển Chiêu lạ kéo tay áo hắn một cái, lôi ra phía sau mình.

Đúng lúc hai người vẫn còn giằng co muốn ngăn lại chiêu thức có thể đoạt mệnh này cho đối phương, đột nhiên trước mắt có một bóng người rơi xuống….

Sau đó, trời đất cứ như đông cứng lại, lạnh đến độ huyết dịch toàn thân cũng sắp đóng băng, toàn thân sắp đông cứng rồi.

“Ngoại công ….”

Lần này, người thốt lên cũng không phải là Triển Chiêu, mà là Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy lúc này Lục Thiên Hàn đang chắn trước mặt hai người, giơ tay đánh ra một chưởng…

Giữa không trung, chỉ thấy Thanh Long gần như một tấm bọt biển tan tành, thế nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng dữ tợn đột nhiên bị đông cứng trong một tòa tường băng, không thể nhúc nhích.

Lục Thiên Hàn thu lại chưởng, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bất mãn: “Hai đứa đúng là không biết sợ trời cũng không thèm sợ đất a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đã chạy đến phía sau bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc mà.

Lục Thiên Hàn thiên hàn nhìn sau lưng mọi người một chút.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang khoanh tay ở phía sau mà lắc đầu, lành lạnh nói một câu: “Đầu hổ đuôi rắn!”

Hai người cũng cảm thấy buồn bực.

Đang chuẩn bị đi về, Triển Chiêu đột nhiên nói: “Tiểu Tứ Tử thấy chính là sự thật a!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu chỉ chỉ bức tường băng sau lưng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy trong tường băng có một cái bóng.

Bạch Ngọc Đường đứng trước Thanh Long đang bị đóng băng, mà ở trên thân cấy đối bên kia, có cắm một tụ tiễn ngắn ban nãy Thanh Long bắn ra. Tụ tiễn soi vào tường băng bị đông lại ấy, mà nhìn từ góc độ phía trên này, giống như là cắm vào vị trí trái tim của cái bóng Bạch Ngọc Đường trong tường băng. Mà cái thân bình đầy máu của Thanh Long kia, bị Bạch Ngọc Đường chặn đi một nửa, một nửa còn lại giống như máu đang tuôn ra từ thân thể Bạch Ngọc Đường vậy.

Cảnh tượng này phản xạ thêm một lần nữa, chiếu đến tường băng đối diện bên kia, chỉ để lại nửa khối tường băng, lại trông giống hệt hình ảnh Bạch Ngọc Đường nằm trong một chiếc quan tài màu bạc, trên ngực có cắm một cây tụ tiễn ngắn, máu chảy ra.

Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên đầu vai Bạch Ngọc Đường, cười vui vẻ ——- Qủa nhiên, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, Chuột nhà hắn chính là phúc lớn mạng lớn, cát nhân thiên tướng a.