Long Đồ Án

Quyển 6 - Chương 134: Diện nhân trận




“Hoàng Thạch Hải đã chết hơn một trăm năm rồi đi ………..”

Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường nhảy vọt lên đỉnh một gian tiểu lâu, từ nơi xa đã nhìn thấy gần quân doanh của Triệu Phổ, hai bên đang giao chiến, mà ở một nơi xa hơn chút, trên một ngọn cây cao, Ân Hầu đang chắp tay sau lưng đứng đó, chỉ thấy tay áo màu đen của hắn theo gió phập phồng, tóc đen cũng bay tán loạn trong gió ……….. Có thể thấy được nội lực đang bao vây tứ phía.

Bạch Ngọc Đường thoáng nhìn qua một cái.

Triển Chiêu đứng ở phía sau cảm khái một cái: “Như Ảnh Tuỳ Hình thật rất nhanh a.”

“Tình huống thế nào?” Lâm Dạ Hỏa cũng không biết từ đâu rơi xuống bên cạnh Triển Chiêu.

“Hoàng Thạch Hải sống lại, đang giao đấu với Thiên Tôn.” Triển Chiêu vừa nói vừa chỉ tay về nơi xa.

Lâm Dạ Hỏa thuận thế nhìn sang……….. Chỉ thấy trên hư không, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, Thiên Tôn lách người tránh được một đao của một hoàng y đạo sĩ.

“Phá Hồn Đao?” Lâm Dạ Hỏa sửng sốt: “Thật sự là Hoàng Thạch Hải sao?”

Hắn còn chưa có dứt lời, chỉ thấy hoàng y đạo sĩ kia nhảy lên không trung một cái, một đao quét về phía Thiên Tôn …….. chẳng qua là lần này Thiên Tôn cũng không có tránh đi, mà lại đưa tay sờ cằm ……….

Đồng thời, chỉ cảm thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên xuất hiện giữa hai người, đao ra khỏi vỏ, tiếng song đao va chạm vào nhau nổ lên vang trời, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều chau mày …….. một cỗ mãnh lực đang phát tán ra bên ngoài.

“Hoắc” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Nội lực Bạch Ngọc Đường sao lại cao vậy chứ?”

Triển Chiêu mỉm cười liếc hắn một cái, nói: “Lúc đánh nhau với ngươi hắn không có dùng toàn lực đi?”

Lâm Dạ Hỏa hí mắt ngó Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn trời, rõ ràng là thiên vị Bạch Ngọc Đường a.

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhớ tới hình như mình còn phải cướp Mèo với Bạch Ngọc Đường nữa …….. Sao lại có thể quên mất a? Cũng đúng, Triển Chiêu lúc nào cũng bận rộn, không có mấy khi gặp được, lúc gặp được lại toàn đi với Bạch Ngọc Đường, sách.

Lúc này cũng không phải thời điểm giỡn chơi, chiêu thức của Bạch Ngọc Đường cũng thay đổi, trở nên vô cùng mãnh liệt, vừa mới ra chiêu đã đánh cho Hoàng Thạch Hải kia lui liên tục.

Thiên Tôn rơi xuống một ngọn cây đối diện Âu Dương, sờ cằm gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường.

Hoàng Thạch Hải mặc dù đã chết nhiều năm, thế nhưng trước khi chết dù sao cũng là võ lâm chí tôn, võ công kỳ cao, đặc biệt là một thanh Phá Hồn Đao nổi danh thiên hạ, nay gặp được cao thủ dĩ nhiên là đánh đến thiên địa tít mù rồi.

Vì vậy, trên trời có Bạch Ngọc Đường cùng Hoàng Thạch Hải đang như giao long nhập hải, lúc ẩn lúc hiện, không phải cao thủ căn bản không thể thấy rõ hai người xảy ra chuyện gì.

Mà ở chiến trường bên dưới, cũng đang đánh nhau long trời lở đất.

Lúc này, đám người Triệu Phổ đều đang ngồi trên lưng ngựa bên ngoài quân trướng mà quan sát tình huống.

Đối diện là một đội nhân mã nhỏ, phía trước là năm viên đại tướng, phía sau theo khoảng năm trăm kỵ binh, xếp thành hình chim nhạn.

Lại nói tới, đây là chuyện gì a?

Muốn hiểu rõ cần phải lùi về lúc trước một chút…….

Ăn điểm tâm sớm xong, Triệu Phổ mang theo đám người Âu Dương đến quân doanh, Thiên Tôn cùng Ân Hầu ăn no rồi muốn đi dạo, lại không tìm thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nghe Tiểu Tứ Tử nó hai đứa nhỏ đã đi ăn bánh bao chưng, vì vậy hai vị lão nhân mang theo tam đại mỹ nhân muốn đến quân doanh Triệu Phổ thăm quan một chút.

Triệu Phổ trước nay đều tuỳ tính, lại nghe thấy nhị vị lão tiền bối muốn đến thăm quân doanh mình, liền vui mừng hớn hở chạy đi dẫn đường.

Vừa mới đến quân doanh, còn chưa có kịp đi ra ngoài dạo một chút, đã nghe một thủ vệ chạy vào bẩm báo: “Nguyên soái, có người khiêu chiến!”

Triệu Phổ móc móc lỗ tai, còn tưởng mình nghe lầm, tâm nói, đây cũng đâu phải biên quan, lại còn có người tới khiêu chiến?

Âu Dương Thiếu Chinh đang lau côn của mình, tò mò hỏi: “Ai khiêu chiến?”

“Ách …..” thủ vệ chần chờ một chút, trả lời: “Hai viên đại tướng, mang theo ba viên phó tướng cùng một số người giang hồ, thêm vào là năm trăm tinh binh tới khiêu chiến, nói là Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân.”

Thủ vệ nói xong, Triệu Phổ sửng sốt, lại móc tiếp lỗ tai còn lại, nói: “Phải bảo Công Tôn kê cho ta một toa thuốc mới được, gần đây tai nghe không rõ lắm …..”

Long Kiều Quảng cũng hăng hái lên: “Cùng tên cùng họ sao?”

Thủ vệ quân doanh của Triệu Phổ đều là những người cơ trí cùng quỷ quái tinh ranh, nếu không đời nào Âu Dương Thiếu Chinh lại để cho bọn họ giữ cửa doanh chứ.

Thủ vệ kia lắc đầu một cái, nói: “Nếu không phải là ban ngày ban mặt, ta thật còn tưởng là gặp quỷ đâu. Hai người bọn họ tự nhận là Chu tướng, Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân, nói là phụng mệnh Chu Hoàng Sài Vinh tới giết phản thần loạn tử a.”

Ân Hầu cùng Thiên Tôn nghe xong cũng cảm thấy hiếu kỳ, Triệu Phổ thế nhưng lại rất vui vẻ: “Nga? Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân không phải là hai người hảo bằng hữu đã bị Thái tổ sau khi đoạt ngôi năm đó đã làm thịt rồi a, đây là tới đòi nợ đi, ha ha ha.”

Âu Dương đỡ chán, Long Kiều Quảng cũng bội phục nhìn Triệu Phổ, ý kia ——– Ngươi cũng quá không coi tổ tông mình ra gì rồi đi!

“Đi xem một chút.” Cũng không biết là có phải do quá lâu không được đánh giặc nên ngứa tay hay không mà Triệu Phổ ngay lập tức sai binh lính của mình ra ngoài nghênh chiến, vì vậy …… Âu Dương Thiếu Chinh trước tiên liền mang theo năm trăm thiết kỵ ra ngoài.

Âu Dương ôm trường côn đi ra, chỉ thấy trước mắt đối diện là năm khôi giáp tướng quân, hắn trước tiên nhìn qua một vòng, tâm nói, cái gì mà Lý Trọng Tiến với chẳng Lý Quân chứ, nói không chừng bên trong còn có cả Thái tổ Khuông Dận đi, vậy thì cũng đủ náo nhiệt rồi, Triệu Phổ nhất định sẽ phải tự mình ra dọn dẹp luôn.

Trừ năm người đại tướng kia, còn có năm người giang hồ cũng đang cưỡi ngựa, mặc dù trang phục có khác nhau, nhưng Âu Dương là ai chứ? Liếc mắt cái đã nhận ra năm người kia đều là cao thủ, mà binh mã phía sau mặc y phục cũng theo thời đại nhà chu, Âu Dương tâm nói, chắc không phải là chui từ trong mồ ra đó chứ?

“Âu Dương Thiếu Chinh!” Lúc này, phía đối diện có một tiếng kêu cất lên: “Mau để cho Triệu Phổ đi ra!”

Âu Dương không khỏi cảm thấy có chút quen tai, giương mắt vừa nhìn một cái …….. liền ngây ngẩn cả người.

Không chỉ Âu Dương Thiếu Chinh ngẩn người, mà năm trăm binh lính Tiên phong quân cũng ngẩn người, người nói là ai a? Phương Vũ!

Không sai, đó chính là Phương Vũ hai ngày trước đã giao thủ cùng Âu Dương, nhưng chưa qua được một chiêu đã chết.

Âu Dương trầm mặc hồi lâu, há miệng nói một câu: “Con mẹ! Cha nội nó cũng cũng dám làm tới a! Hàng này quả nhiên là đội mồ sống lại hả?!”

Mấy phó tướng bên người Âu Dương cũng tự giác mà cùng nghĩ —— Tiên phong quan bắt đầu thô tục rồi, tình huống đã rất nghiêm trọng.

Năm viên đại tướng kia, hai trong số đó Âu Dương không biết rõ, cả hai đều mặc ngân giáp, đều khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo là những đại hán uy phong lẫm liệt, mà ba viên đại tướng bên cạnh họ, ngoại trừ Phương Vũ vừa mới nói, còn có cả Phương Văn cùng Phương Tài.

Âu Dương Thiếu Chinh thiêu mi một cái: “Phương gia là muốn đi tìm chết hết a?”

Phương Vũ mới nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh đương nhiên là đỏ lòm con mắt, hận đến cả răng cũng ngứa luôn, cười lạnh nói: “Âu Dương Thiếu Chinh, các ngươi trợ Trụ vi ngược, phò tá cho Triệu gia cướp đoạt thiên hạ, Triệu Khuông Dận chính là một tên bội tín bội nghĩa sát hại bằng hữu cướp đoạt giang sơn, một tên tiểu nhân bỉ ổi!”

Lúc này Triệu Phổ cũng đã cưỡi Hắc Kiêu từ phía sau đi tới, vừa nghe được lời này đã cảm thấy lọt tai a! Thật đúng là có chuyện như vậy, Triệu Khuông Dận nhân phẩm thật chẳng ra sao, có điều có trách cũng nên trách Sài Vinh mới đúng, ai bảo hắn tuổi trẻ đã bỏ mạng, mà con cháu hắn lại chẳng ra gì, không có tiền đồ.

“Cả tộc Triệu thị đều là tiểu nhân bội tín bội nghĩa, cha ta lập được công lao hàng đầu, vậy mà hôm nay ấu tử chết thảm, cá ngươi lại cùng Triển Chiêu của Khai Phong phủ liên kết đoạt đi hồn phách hắn, khiến hắn trọn đời không được siêu sinh! Đương nhiên, là do Triệu Trinh biết được Tuấn nhi nhà ta chính là mệnh chân long thiên tử chuyển hế, vì thế nhổ cỏ tận gốc, con cháu Triệu gia dù sao cũng là con cháu Triệu gia, cái loại tâm lang cẩu phế này một đời vẫn là truyền đến một đời a!” Phương Tài cũng chỉ Triệu Phổ một cái: “Hôm nay phụ thân ta đã thuần phục Chu hoàng Sài Vinh, đến đây chinh phạt phản thần!”

Triệu Phổ nghe rất rõ ràng, khoé miệng cũng giật giật, ai tới giải thích cho hắn biết đây là chuyện gì không?

Lúc này, đã sớm có người báo tin về Hoàng Thành, các ảnh vệ cũng đã về báo tin cho Triệu Trinh.

Sau khi nghe xong Triệu Trinh cũng có chút phát ngốc, thật ra thì hắn rất muốn xuất cung đi xem một chuyến, bất quá hiện tại hắn không cách nào ra ngoài, không còn cách nào khác là đành nhờ Bát Vương gia xuất cung một chuyến xem hộ hắn cái Sài Vinh này đến tột cùng là cái gì, cũng may đào lên lần này là Sài Vinh chứ không phải Lý Thế Dân, nếu không thì không phải là càng nháo loạn sao?! Ai mà lại đem Hoàng Đế người ta moi ra khỏi mộ chứ ……. Nghĩ đến đây, Triệu Trinh lại có ý muốn gặp một chút Gia Cát Lượng xem bộ dáng thế nào, hay Lục Tốn cũng được, Tư Mã Ý thì hắn không thích! Mặt khác, hắn cũng muốn gặp Dương Quý Phi một chút, xem đến tột cùng là mập đến bao nhiêu, không biết là Bàng phi có ghen không a.

…………………….

Trong Hoàng cung đã loạn, bên ngoài thành lại càng loạn hơn.

Đối diện doanh trướng ngoài một lá cờ có thêm một chữ “Chu” to tướng đang tung bay đón gió còn có hai vị nguyện danh tướng nhà chu, Triệu Phổ nhìn thấy hai con mắt màu sắc cũng nhạt dần, tâm nói, quá hảo ngoạn! Cái này nếu đổi là Trương Tam gia thì thật là tốt a? Một cái Tân Đình Hầu đấu với một cái Tân Đình Hầu! Mặt khác, hắn cũng muốn được đơn đả độc đấu với Lữ Bố một lần.

Lý Trọng Tiến kéo dây cương một cái, quan đao trong tay vừa mới cử động, Âu Dương Thiếu Chinh liền liếc mắt một cái, quan đao này ít nhất cũng phải mấy trăm cân, người này nếu thực sự là Lý Trọng Tiến, vậy thì không ổn! Đây chính là đại tướng quân bình hơn nửa thiên hạ cho Sài Vinh, nhìn lại Lý Trọng Tiến một cái, làn da ngăm đen, diện mục dữ tợn, quả nhiên chính là Hắc Đại Vương trong truyền thuyết a? Chẳng qua là, sắc mặt Hắc Đại vương lúc này tử khí âm sâm, cặp mắt nhìn cũng chẳng có chút thần thái nào. Thế nhưng Âu Dương cũng không hề bắt bẻ gì bề ngoài của hắn, đối với cương thi mà nói, thế này cũng coi như là tuấn tú rồi.

Lại nói, năm đó khi Thái tổ lên ngôi, Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân vốn là muốn Nam Bắc cùng hợp tác khởi binh tạo phản, đáng tiếc không ngờ trúng phải kế ly gián của Thái tổ, hai vị đại tướng cuối cùng cũng chết trận. Nói thật, ba người này lúc theo Sài Vinh giành giang sơn, ai cũng không thua ai, nếu như lúc ấy thực sự bị hai vị Lý gia này khởi binh thành công, bây giờ có lẽ cũng không có giang sơn Triệu thị, thật đúng là chẳng có cái gì là chắc chắn hết!

Lý Trọng Tiến đi lên phía trước nói: “Ngươi là người nào?”

Âu Dương Thiếu Chinh cười khan: “Âu Dương Thiếu Chinh.”

Lý Trọng Tiến cau mày: “Chưa từng nghe qua.”

“A, a” Âu Dương cười khan hai tiếng: “Đương nhiên, ngươi nghe qua hẳn là đã tè dầm rồi còn gì?!”

Đám phó tướng yên lặng nhìn thẳng ——- Bình thường khi tiên phong quan càng thô tục, chứng tỏ hắn càng hưng phấn.

Lúc này, Bát Vương gia cũng chạy đến, Đa La đánh mã xa cho hắn, Bát Vương vừa mới vén màn xuống xe, vừa liếc nhìn nơi xa thấy là quân kỳ có chữ “Chu” cũng há hốc miệng.

Lý Trọng Tiến nhấc đao chỉ Âu Dương Thiếu Chinh: “Tiểu Qủy, có dám nhận một đao của ta?”

Âu Dương Thiếu Chinh cầm trường côn cũng chỉ thẳng vào mặt hắn một cái: “Ngươi mới là quỷ, ông đây nếu như sinh sớm một trăm năm cũng không đến lượt ngươi ở đây nói chuyện.”

“Xuất khẩu cuồng ngôn!” Lý Trọng Tiến thúc ngựa, giơ cao đao xông tới.

Âu Dương Thiếu Chinh còn chưa kịp kích động, thất mã Phong Nha Đầu của hắn đã nhảy dựng lên trước, xổ tung lông mao mà hí vang một tiếng, ý là ——- Lại được cắn ngựa của địch quân rồi.

Hắc Kiêu ở phía sau cũng bào bào móng, mỗi lần đánh giặc đều là Phong Nha Đầu lên trước, hơn nữa, mỗi lần Âu Dương đánh xong thì hầu như Triệu Phổ cũng không còn đất mà dụng võ, thật hâm mộ, ghen tỵ cùng uất hận a!

Âu Dương cũng vui vẻ, Phong Nha Đầu hí vang như vậy chứng tỏ đối phương cũng không phải là một cái thùng cơm, có thể đánh một trận thật thống khoái, cái này thật đúng là quá hưng phấn, vì vậy ………….

Hai bên cùng đánh trống trận, hai vị nguyên đại tướng cùng nhau xông lên.

Trên mặt đất, hai ngựa vừa mới xông lên, đột nhiên ở bên phía đối diện có một đạo sĩ cầm trường đao xông về phía Triệu Phổ, ý là —— Đánh giặc cần bắt vua trước.

Hai ảnh vệ vừa định tiến ra ngăn cản, đột nhiên Thiên Tôn tới một câu: “Mau tránh ra, cái này hai ngươi không ngăn được đâu.”

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng ngoan ngoãn tránh ra, vì vậy Thiên Tôn vung tay đánh ra một chưởng ……….

Hoàng y đạo sĩ kia khẽ cau mày, hơi có vẻ kinh ngạc ……. Còn chưa có đụng phải chưởng lực, chưởng phong đã đến trước mắt hắn, hắn không còn cách nào khác là giơ tay lên hóa giải nội lực, đồng thời tung người nhảy lên không trung, không nhịn được mà hỏi: “Trăm năm sau, giang hồ lại có một hậu sinh có nội kình như vậy?”

“Hậu sinh cái đầu ngươi.”

Lúc này, sau lưng lại truyền đến thanh âm.

Hoàng Thạch Hải quay đầu lại, Ân Hầu đã đứng trên đỉnh một ngọn cây không xa, ngọn cây cao vút, đỉnh ngọn chỉ lớn bắng một nhánh tùng châm, vậy mà Ân Hầu vẫn vững vàng đứng tại đó.

Hoàng Thạch Hải khẽ cau mày —— Người này cùng với người trẻ tuổi tóc bạch kim kia, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

“Chỉ là sinh sau ngươi một trăm năm mà thôi.” Lúc này, Thiên Tôn cũng đã nhảy lên một ngọn cây khác: “Số tuổi có thể lớn hơn ngươi nhiều.”

Hoàng Thạch Hải rút ra Phá Hồn Đao, đánh nhau với Thiên Tôn.

Thiên Tôn mặc dù cũng dùng đao, nhưng rất ít người được thấy qua đao của hắn, đối với cấp bậc này của hắn cùng Ân Hầu, có cầm vũ khí hay không căn bản cũng không có vấn đề gì. Thiên Tôn cũng không có thực sự đánh cùng Hoàng Thạch Hải, hắn còn nhớ rõ lúc trước Bạch Ngọc Đường nói chuyện người bằng bột Yến Phi và Một Phổ hòa thượng a, vừa rồi, bên ngoài doanh trại trừ có mấy viên đại tướng, còn có mấy người giang hồ, trong đó còn có một cái đại hòa thượng, chính là Một Phổ. Thiên Tôn liền muốn trước tiên cứ nhìn kỹ một chút, xem Hoàng Thạch Hải này đến tột cùng là thay đổi thứ gì, làm sao lại có thể cải tử hoàn sinh?

Bên này còn chưa đánh được mấy chiêu, Bạch Ngọc Đường đã xông vào.

Đương nhiên là Bạch Ngọc Đường sẽ không đứng yên nhìn người ta động thủ với sư phụ hắn, vô luận kẻ đó là cao thủ hay là tay mơ. Trừ khi làm thịt được Bạch Ngọc Đường hắn, nếu không ai cũng đừng mong động thủ với Thiên Tôn trước mắt hắn.

Vì vậy ……. Trên dưới hai trận, bốn vị cao thủ giao tranh khó phân thắng bại, người vây xem càng ngày càng nhiều, bởi vì nơi này là phụ cận danh trại, đương nhiên là không có bách tính bình dân, nhưng mà những quan viên nghe tin đến cũng không ít.

Vừa rồi, Bao Chửng còn đang phiền lòng chuyện của Phương Phách a, đột nhiên lại thấy Bàng Cát chạy đến, đến thở cũng không kịp thở, cũng chưa kịp mở miệng, Bao Duyên đã xông tới: “Phụ thân, bên ngoài doanh trại đang đánh nha a!”

Bao Chửng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Bàng Cát đã lôi hắn chạy ra ngoài: “Không được rồi, có cương thi, ngươi một cái sao Văn Khúc tinh nhanh chóng đi chiếu một cái, nhìn xem mấy cái yêu mà quỷ quái kia có hiện nguyên hình hay không.”

Vì vậy, Bao Chửng cứ như vậy không đầu không đuôi bị Bàng Cát kéo lên mã xa, Bao Duyên, Bàng Dục cùng Tiểu Bao Phúc cũng đi theo xem náo nhiệt.

Theo một đường cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, người đến thứ hai đương nhiên là Công Tôn.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Bát Vương gia, nơi này góc độ không tệ, trên dưới đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tiểu Lương Tử gấp gáp a, tâm nói, phía trên phía dưới đều nhìn không rõ, dứt khoát liền nhảy lên trên nóc doanh trại nhìn đi, bé vừa mới ngồi xuống xong, Lâm Dạ Hỏa đã hạ xuống sau lưng.

Triển Chiêu đến bên cạnh Triệu Phổ, ngẩng đầu tiếp tục quan sát Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, trận bên dưới cũng đã phân ra cao thấp.

Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh kia một cây băng thiết côn đập cho Lý Trọng Tiến kia chỉ còn chút hơi tàn.

Lúc này mọi người mới biết được nguyên lai Hỏa Kỳ Lân lại lợi hại như vậy, đừng có nhìn hắn bình thường cà lơ lất phất, suốt ngày không phải nói năng thô tục cũng là chạy đi ngắm mỹ nữ, thế nhưng khí thế hắn lúc này thật chẳng khác gì mãnh hổ sổng chuồng, khó trách sao Triệu Phổ lại để hắn làm Tiên phong, lại có thể chế phục người. Bộ côn pháp này của hắn cũng không biết tự mình học được hay học từ đâu, nhanh đến độ thượng hạ tung bay không ai hay rõ, cộng thêm cái con ngựa tính khí điên khùng kia của hắn, chạy cực nhanh, chẳng khác gì với Hắc Kiêu của Triệu Phổ, lại còn thích đạp ngựa của đối phương, vô cùng bá đạo.

“Thật suất quá a!” Tiêu Lương ở trên đỉnh quân trướng ngắm thích đến nhảy dựng, nói: “Hồng Mao! Tên kia được làm từ bột mỳ a, ngươi đánh hắn hai mươi côn, cán thành bột mịn, đem về chiên bánh tiêu!”

Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ đè lại đầu Tiêu Lương, nói: “Ngươi kích động cái gì!”

“Trông đẹp mắt không!” Tiêu Lương lại nhìn xem phía trên.

Lúc này, đám người có một nửa nhìn xem phía dưới, một nửa lại nhìn xem phía trên.

Bên trên so với bên dưới còn kịch liệt hơn ……… Đao của Bạch Ngọc Đường vung lên thật dọa người a.

Phá Hồn Đao của Hoàng Thạch Hải năm đó thật sự là danh chấn giang hồ, nhưng vận chuyển sao rời, giang sơn luôn đổi mới, một thanh Vân Trung Đao của Bạch Ngọc Đường gấp đôi Phá Hồn Đao. Phái Thiên sơn lại là chính tông võ học, đao cùng nội lực của hắn đều mang phong độ chính tông võ lâm, hơn nữa Bạch Ngọc Đường tính tình lại lãnh tuyệt, Hoàng Thạch Hải mạo phạm sư phụ hắn, Bạch Ngọc Đường đương nhiên không hạ thủ lưu tình, hơn nữa có thể hắn cũng muốn biết rõ người này rốt cuộc là giả mạo hay thực sự dùng chú thuật làm ra, cho nên đao đao đều là trí mạng, đánh cho Hoàng Thạch Hải trên người đầy là vết thương ……. thế nhưng, kỳ quái chính là, tuy có thương tích nhưng cũng không có máu chảy ra.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy vết thương của hắn quái dị, liền cười lạnh một tiếng, tâm nói ta chém nát ngươi, xem ngươi trở thành cái dạng gì ………. Vì vậy, Ngũ gia thật sự giống như đốn củi, tức giận mà chém Hoàng Thạch Hải.

“Chậc chậc …” Túc Thanh không biết từ đâu chui ra, cũng rơi xuống phía sau lưng Lâm Dạ Hỏa, nói: “Bạch Ngọc Đường thật đáng sợ a, cái này chẳng phải là muốn chém nát Hoàng Thạch Hải đem về làm đồ nhắm sao?”

Lâm Dạ Hỏa híp mắt: “Qủa nhiên, Bạch Lão Ngũ kia mới là kình địch của Thiếu gia ta a!”

Tiêu Lương vừa mới nhìn xem một cái đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thật nhiều cao thủ a! Phụ thân bé nói phải ra ngoài mới thấy được trời đất trong thiên hạ rộng lớn nhường nào, quả nhiên không giả! Lúc này, Lam Hồ Ly, Hồng Cửu Nương, cùng Diệp Tử Thiền đều đến cách đó không xa xem cuộc chiến, Triển Chiêu thấy đại cục đã định chắc rồi, cũng đến bên cạnh các nàng.

Lam Hồ Ly còn đang híp mắt nhìn, vừa lôi kéo cánh tay Hồng Cửu Nương hỏi: “Tiểu Hồng, ngươi xem nha, Hoàng Thạch Hải đó có phải là bị Ngọc Đường đánh cho rơi ra đầy bột phấn không?”

Hồng Cửu Nương híp mắt nhìn Hoàng Thạch Hải phía trên một chút, lại nhìn Lý Trọng Tiến bên dưới đã bị Âu Dương Thiếu Chinh đánh cho đến thay hình đổi dạng, quay đầu lại hỏi Diệp Tử Thiền: “Tử Thiền a, cái này thật không giống người a!”

“Tử di, thật sự là diện nhân sao?” Triển Chiêu đến bên cạnh ba người.

Diệp Tử Thiền sờ cằm, ngoẹo đầu nhìn: “Ân ………. Thật sự có chút tà môn a, tốt nhất là có thể bắt một cái tới xem một chút.”

“Bắt một cái …….” Triển Chiêu liền muốn đi qua.

“Chờ một chút.” Hồng Cửu Nương ngăn Triển Chiêu lại, hỏi: “Cái đó có phải là Yến Phi không?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong quân doanh của đối phương, một tên giang hồ trẻ tuổi vẫn luôn nhìn về phía ba di di của hắn. Khoé miệng Triển Chiêu co rút, cũng đúng, Yên Phi là hái hoa tặc a, ba di di của hắn đều là những đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà!

Hồng Cửu Nương thấy Triển Chiêu gật đầu một cái liền vui vẻ, lượn lờ đi ra ngoài, câu câu ngón tay với Yến Phi.

Hồng Cửu Nương chính là mỹ nhân nổi tiếng giang hồ, ngoại trừ xinh đẹp, nàng còn đặc biệt phong tao, thật ra thì cái này cũng có quan hệ với việc luyện công của nàng. Mặt khác, Cửu Nương đặc biệt ghét những thứ nguỵ quân tử giả tạo ngạo mạn, người đời càng không cho phép nàng phong tao, nàng lại càng phải phong tao, chỉ cần một chiêu này của nàng, phần lớn nam nhân đều chịu không nổi chứ đừng nói gì đến một tên hái hoa tặc.

Hồn phách Yến Phi thực sự cũng đã bị Hồng Cửu Nương câu đi rồi, chợt lách người một cá, bay đến bên canh nàng không xa: “Ai nha! Đây là tiểu nương tử từ đâu đến a!”

Lam Hồ Ly liền híp mắt, muốn đi đạp mặt hắn, Diệp Tử Thiền liền ngăn nàng lại, nói: “Đừng nóng vội, để Tiểu Hồng đốt hắn một hồi đã, nhìn xem có bị đốt hay không, có ngửi được mùi hồ dán hay không.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, trong đầu không tự chủ loé lên hình ảnh các loại bánh bao bánh dẻo, còn có cả món bánh bao chiên sáng nay ăn nữa.

Hồng Cửu Nương khẽ mỉm cười, trên dưới quan sát Yến Phi một lần, nhẹ nhàng uyển chuyển mà phất tay một cái ……. chỉ thấy từ ống tay màu đỏ rực lơ lửng giữa không trung của nàng tựa hồ bắn ra một làn vân quang nhàn nhạt.

Nước miếng của Yến Phi cũng sắp chảy ra đến nơi, hắn cũng không còn nhớ đến đạo lý xưa nay người ta vẫn nói: Trên đời này, càng là thứ tuyệt mỹ càng chứa nhiều tử độc a.

Triển Chiêu càng thêm buồn bực ——— Nếu như là diện nhân, tại sao tính tình cũng giống? Qúa tà môn đi.

Còn đang suy nghĩ, liền nghe thấy đầu bên kia trống trận thùng thùng, thì ra là Âu Dương Thiếu Chinh thật sự nghe lời Tiêu Lương, liền lúc đập cho Lý Trọng Tiến hai mươi mấy côn, thân thể hắn cứ vậy mà biến hình, ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh nhìn cũng cảm thấy kinh tởm. Tại lúc hai ngựa ngang qua nhau, Âu Dương liền bay lên, một cước đạp liền đem cổ ngựa của Lý Trọng Tiến đạp bay: “Con mẹ nó chứ, để ông đây xem tột cùng là biến thành thứ gì a?”

Một cước này của Âu Dương, đừng nói đến ngựa, ngay cả gấu cũng không thể nào chịu thấu, ngựa của Lý Trọng Tiến liền cứ thế mà thân gãy đôi rơi trên mặt đất.

Binh tướng trong quân của Triệu Phổ vừa mới nhìn Tiên phong quan đánh thắng một trận oanh liệt như vậy, tự nhiên đều cảm thấy vô cùng tốt.

Chẳng qua là đang lúc đám người ồn ào gào thét cùng tung hô, ai cũng không nhìn thấy ở đầu bên kia đột nhiên có một mũi tên giơ lên, hướng về phía đám người, nhìn kỹ thì mục tiêu chính là Bát Vương gia bên cạnh Công Tôn, gương cung bắn ….

Một trận xé gió truyền đến.

Triển Chiêu nghe được, liếc nhìn một cái thấy một mũi tên bắn thẳng ra, kêu lớn: “Có bắn lén!”

Triển Chiêu vừa nói, thân thể cũng liền đó mà bay ra ngoài, Triệu Phổ cũng nghe được động tĩnh, chỉ thấy một hồng ảnh đuổi theo tiễn kia, trước khi nó kịp găm lên người Bát Vương gia đã kịp bắt lại, đâu mũi tên cũng chỉ cách Bát Vương gia có ba tấc.

Triển Chiêu nắm lấy đầu mũi tên quay đầu lại, bên Lý Quân cũng đã hợp lại bắn liên tục ba đợt tên.

Triển Chiêu còn đang muốn tiếp tục bắt lấy, Túc Thanh đã nhảy xuống, giơ lên Minh Khiên, đỡ được ba mũi tên.

Lý Quân cười lạnh một tiếng, đột nhiên đổi một chiếc cung thật lớn.

Chiếc cung này liếc mắt qua cũng đã thấy lớn hơn chiếc cung bình thường đến hai mươi lần. Ai cũng biết, Lý Quân chính là đệ nhất thần tiễn của nhà Chu. Tên vốn hay được dùng để đánh lén là bởi vì nó nhẹ cho nên không dễ bị người phát hiện, nhưng trên thực tế, cung cũng có phân ra hai loại cung nhẹ cùng cung nặng. Cung nặng còn được gọi là cung mạnh. Loại cung này thường nặng từ 60 đến cả trăm cân, lớn chẳng khác gì một khẩu pháo, loại này không thể dùng để đánh lén, mà dùng để công phá trực tiếp cả tường thành chứ đừng nói gì đến một tấm khiên mà thôi.

Triển Chiêu vỗ vỗ Túc Thanh một cái, ý kia, chớ có dùng khiên để thử, để tự hắn tới đi.

Bất quá, lúc đầu Lý Quân mặc dù là hướng về phía Bát Vương gia, thế nhưng mũi tên này …… lại đột nhiên hướng về phía Triệu Phổ mà mạnh mẽ bắn.

Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử vô cùng kinh hãi, Tiểu Tứ Tử cũng há to miệng, muốn nhắc Triệu Phổ cẩn thận ……… Thế nhưng, mũi tên này vô cùng nặng, tốc độ lại rất nhanh, chuyện lại chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai cho con kia còn chưa kịp mở miệng, tiễn đã xuyên qua đám người trực tiếp bắn về phía ngực Triệu Phổ.

Triệu Phổ đang ngồi trên ngựa, ngáp một cái ….. đến liếc mắt cùng không thèm liếc một cái.

Mọi người đều nín thở, đột nhiên có một thân ảnh màu xanh nhanh như lôi điện từ một bên nhảy ra, đưa tay thò qua bắt lấy cây tiễn này, một chân đạp lên đầu Hắc Kiêu, phi thân nhảy ra ngoài.

Hắc Kiêu bất mãn hất đầu.

Chân mày Triệu Phổ cũng cau lại, tới một câu: “Bắn mắt trái!”

Đám người Triển Chiêu lúc này mới nhìn thấy, người xông tới bắt tên chính là Long Kiều Quảng.

Triệu Phổ vừa mới dứt lời, Trâu Lương liền ném lên không trung một cây mãnh cung màu đen, to chẳng kém cây cung của Lý Quân kia.

Long Kiều Quảng nhận lấy, từ trên không trung xoay người trở lại, hướng về phía Lý Quân mà bắn một tiễn trở lại.

……………

Mọi người liền nghe thấy tiếng xé gió, “vèo” một tiếng, Công Tôn theo bản năng mà che mắt Tiểu Tứ Tử, đầu kia chỉ kịp thấy …… cán tiễn thô to đã xuyên qua mắt trái của Lý Quân.

Lý Quân cứ vậy ngồi trên lưng ngựa, hốc mắt trái bị cắm sâu bởi một cây tiễn lớn, thế nhưng không thấy chảy máu, cũng không thấy hắn ngã ngựa.

Long Kiều Quảng từ không trung rơi xuống yên ngựa của mình, đưa tay sờ sờ Tiểu Hổ Tử của mình, bĩu môi nói: “Vậy mà còn không chết?” Vừa nói, hắn vừa phất tay, phó tướng khiêng ba mũi tên đồng chạy đến cạnh hắn, Long Kiều Quảng rút ra ba mũi tên, giương cung, đồng loạt bắn ra ngoài ……..

Tiêu Lương đứng trên cao xem tình huống, cảm thấy cái người này cũng thật lợi hại nha! Triệu gia quân quả nhiên mỗi người đều rất lợi hại nha nha nha!

Lâm Dạ Hỏa dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn tên Lý Quân bị ghim thành tổ ong, khóe miếng cũng trề ra: “Thật ghê tởm ….”

Đang lúc này, đột nhiên lại nghe thấy đầu bên kia truyền đến một tiếng kêu kỳ quái.

Tiếng thét này vô cùng quái dị, vừa nghe như tiếng người kêu thảm thiết, lại như tiếng động vật gì đó đang kêu, tóm lại là vô cùng sắc nhọn, có chút tê tâm liệt phế lại có chút dọa người.

Công Tôn vội vàng không che mắt Tiểu Tứ Tử nữa, chuyển qua che tai bé.

Nhìn lại đầu kia ……. Chỉ thấy Hồng Cửu Nương đang khoanh tay đứng đó, mà trước mắt nàng, cả người Yến Phi đang lửa cháy phừng phừng.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, so với việc trước đây bị chém bị giết Yến Phi cũng không đau không ngứa, thế nhưng lúc này lại bắt đầu giãy giụa, trong ngọn lửa dữ dội, cả người Yến Phi liền biến thành màu đen, hơn nữa lại vô cùng vặn vẹo biến hình, há to miệng, cả người bắt đầu tan ra.

Mọi người vây quanh Hồng Cửu Nương cũng đang nhìn hắn, chỉ thấy thân thể hắn chẳng khác nào bột nở mà tan xuống, đâu còn nhìn ra hình dáng người nữa.

“Thì ra là sợ lửa a.” Triệu Phổ gật đầu một cái, tướng lĩnh bên người trong lòng đều hiểu rõ ——- Có nhược điểm là được rồi.

Lúc này, bên trên không, Bạch Ngọc Đường cũng đem Hoàng Thạch Hải một đao chém thành hai nửa.

Hoàng Thạch Hải bị chém thành đôi té trên mặt đất, thế nhưng thân thể hắn vẫn còn động đậy.

Triển Chiêu đỡ trán ——– Là con thằn lằn sao …….

Bạch Ngọc Đường rơi xuống, một đao chém luôn cả đầu hắn, dùng đao từ trong cổ họng hắn kéo ra một tờ giống như phù chú, xoay đao đem linh tự phù kia dí vào đống lửa Yến Phi đang cháy kia ….. khi linh tự phù bị đốt thành tro bụi, thân thể Hoàng Thạch Hải cũng biến thành một đống bột vụn, co quắp mà rơi đầy đất.

Âu Dương Thiếu Chinh thấy được, cũng phi lên đập gãy đầu Lý Trọng Tiến, đưa côn vào cổ họng móc ra một cái linh tự phù, lại tiếp tục xoay trường côn về phía sau, đưa cho phó tướng. Phó tướng liền móc ra một hỏa tập, thổi lửa đốt …… Lý Trọng Tiến cũng rã ra.

Long Kiều Quảng thiêu mi một cái, liền láy ra một cây đuốc làm thành mũi tên, bắn ra ngoài …… bắn trúng cổ Lý Quân. Quả nhiên ……. Quái vật bắn tiễn này cũng sụp.

Âu Dương Thiếu Chinh khẽ mỉm cười, nhìn Phương Vũ: “Hắc hắc.”

Bất quá, đối phương vừa nhìn thấy chuyện không hay, Phương Vũ đã nhanh chóng khoát tay: “Rút lui!”

Mấy người liền lui về phía sau chợt lóe cái biến mất …….. năm trăm binh sĩ kia cũng vọt lên, cầm khiên làm thành một bức tường ngăn cản đường đi, chắn cho Phương Vũ cùng đám người giang hồ còn lại chạy trước.

Bạch Ngọc Đường đứng trước hàng tường khiên ấy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái nhìn này mang theo nồng đợm sát ý, Hồng Cửu Nương cũng cảm thấy phấn khích lên, hỏi: “Những thứ này là người hày là diện nhân a? Nếu là diện nhân ta đây liền thiêu nốt đi.”

“Tha mạng a!”

Những binh lính kia liền quỳ xuống cầu xin tha thứ, ném khiên nói: “Cửu Vương gia tha mạng a, chúng ta đều là binh mã của Kim Đao Vương gia, chúng ta đầu hàng, chúng ta cũng là bị ép buộc mà thôi, chúng ta không có muốn tạo phản a!”

Diệp Tử Thiền cầm một cây châm, châm vào tay một trong số các binh lính đó một cái, binh lính kia liền “ai nha” một tiếng, cánh tay cũng liền chảy máu.

Diệp Tử Thiền liền gật đầu: “Người sống.”

Triệu Phổ lấy tay che chân mày, nhìn mấy tàn binh bại tướng đang chạy về nơi xa, mặc dù thắng trận này nhưng hắn vẫn không sao giải thích được, cũng nhịn không được mà chửi nương nó một câu: “Thật sự thấy quỷ a!”

Triển Chiêu nhìn mũi tên trong tay, chỉ thấy ở phần đuôi có một chữ “Quân”, liền thiêu mi.

Triệu Phổ cho người thu binh, rút về quân doanh, đề phòng nghiêm ngặt.

Bạch Ngọc Đường đi trở về, đến bên cạnh Triển Chiêu thấy hắn vẫn còn nghiên cứu mũi tên kia, liền hỏi: “Thế nào?”

“Trên tên có khắc một chữ Quân.” Triển Chiêu nói.

“Di?” Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử bên cạnh nghe thấy, cau mày: “Không đúng a, ta nhớ trên sử sách có ghi lại, Lý Quân này vô cùng tự phụ, trên mũi tên của hắn nhất định phải lưu một chữ Quân, thế nhưng hắn lại sợ người khác có thể giả mạo hắn cho nên mỗi chữ đều bớt một số nét, căn bản không thể nhìn ra chữ Quân được.”

“Cho nên, cái này là giả mạo.” Bát Vương gia cười cười, nhận lấy mũi tên kia, nói muốn đưa cho Hoàng Thượng nhìn một chút, để cho hắn mau chóng dẹp cái ý định muốn hồi sinh Da Cát Lượng, hơn nữa, cũng đừng có muốn gặp cả Dương Qúy Phi nữa.

Mọi người thấy Bát Vương gia đang mừng như điên đi rồi, liền hai mặt nhìn nhau, hình như Bát Vương gia đã hiểu cái gì rồi a! Qủa nhiên là sâu không lường được a.