Long Đồ Án

Quyển 6 - Chương 140: Dính dính




Sau khi tiến quân xong cũng qua giờ Ngọ, Triệu Phổ nhanh chóng đạp bằng doanh trại của Phương Phách, đem nhân mã của Phương Phách đuổi tới tận sườn núi, bản thân thì đóng trại trên đỉnh dốc núi dựng đứng.

Địa hình trên cao rất có lợi thế cho việc quan sát địch doanh, đám dê bò đầy đất kia lại khiến cho người ta có ảo giác đang đi tới thảo nguyên bao la vậy.

Triệu Phổ đứng trên sườn núi, cau mày nhìn về phía quân trướng của Phương Phách, binh lính ở đó rất ít, thế nhưng gia súc lại rất nhiều, thật ra thì nơi này cũng có thể coi là bãi đất bằng lớn nhất Khai Phong phủ rồi. Địa hình Trung Nguyên không giống hoang mạc ở Tây Bắc mà có những mục tràng lớn như vậy, ở nơi này xác thực là có nuôi một ít dê bò để cung cấp thực phẩm cho những châu thành phụ cận, không ngờ lại bị chiếm đoạt mất.

Triệu Phổ sờ cằm nhìn chằm chằm đám gia súc kia ngẩn người, Âu Dương chạy tới: “Vương gia, đã thông tri Duẫn Châu phủ rồi, Trâu Lương mang người đến bao vây phía sau, đang đào hào rồi.”

Triệu Phổ gật đầu một cái.

Lúc này, cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới.

Triệu Phổ cùng mọi người vào quân trướng nói chuyện.

“Chiêu này coi như là tiên phát chế nhân đi?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ: “Ngươi cho rằng đối phương chuẩn bị nhiều bùa như vậy, không phải là dùng cho người mà là dùng cho gia súc sao?”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Cho quân binh dùng loại bùa kia, cho dù có vô cùng lợi hại thì đến cuối cùng cũng biến thành người chết, năm vạn người a! Đã có ý chuẩn bị binh mã như vậy, làm sao có chuyện vứt bỏ dễ dàng vậy được, chắc chắn là sẽ giữ lại dùng sau này đi. Vậy thì lấy cái gì để đối đầu với quân doanh của ta? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn dùng đám gia súc này! Những gia súc kia hình thể lớn, nếu như không sợ đao thương mà đồng loạt xông về phía doanh trại của ta, muốn ngăn cản cũng có thể chết rất nhiều binh lính, đó là chưa nói tới việc chúng xông vào trong thành Khai Phong, dù sao cũng là súc sinh, di chuyển không thể có hàng ngũ chỉnh tề, không dễ bắt cũng không dễ giết.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, sự thật đã chứng minh, Triệu Phổ đã đoán đúng rồi.

“Làm sao mà ngươi lại đoán ra được?” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên.

Triệu Phổ bĩu môi: “Lỗi chính là do thông minh quá tất yến sẽ bị thông minh hại, không giải thích được tại sao Phương Phách lại đến đây khiêu chiến, thì chẳng phải là một cái thùng cơm chẳng hiểu gì về tác chiến đánh giặc sao. Xuất binh đánh giặc đều phải có nguyên nhân, đặc biệt là cái loại khiêu chiến thế này, trừ phi phải nắm chắc phần thắng hoặc không thì đơn giản là đến chịu chết. Vậy thì lý do là gì? Nghĩ tới nghĩ lui thì chính là để trì hoãn thời gian, đối phương cần thời gian để thi chú, đem những gia súc kia dẫn lên sườn núi, cái này mất rất nhiều thời gian vì dù sao số lượng cũng vô cùng đông đảo a! Lên đến sườn núi mới có thể dụng độc. Trước tiên lại phải độc chết sau đó mới dùng giải đôc. Mà nhiều thi thể như vậy, cần phải để ở chỗ nào đây? Đương nhiên là trong mấy cái doanh trại giả của Phương Phách rồi! Nêu không hắn lấy đâu ra lắm người như vậy, lại cần nhiều lều như thế để cho quỷ dùng sao. Cũng may lão tử đây đi trước một bước, đem đám gia súc này vây trong lòng chảo, một khi đám súc sinh đó xông lên đây càng dễ làm a. Lần này cứ lấy gỗ cùng đá tảng phục vụ bọn chúng đi.”

Mọi người nghe xong, đều gật đầu, đừng nhìn bình thường Triệu Phổ thô lỗ như vậy, nhưng đến thời khắc mấu chốt hắn thực sự vô cùng cẩn thận. Không cần hỏi nữa, Duẫn Châu phủ là châu thành cách lòng chảo này gần nhất, làm những chướng ngại vật ở đó, đám gia súc này cũng không thể qua được, như vậy nơi này cũng chẳng khác nào một cái hố sâu cả.

“Vương gia, Công Tôn tiên sinh đã trở lại.” Một thủ vệ chạy vào bẩm báo.

“Tới thật đúng lúc!” Triệu Phổ đứng dậy, mọi người cũng đều đến ngoài quân doanh đợi người.

Chỉ thấy Công Tôn đến cùng với Nam Cung Kỷ, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ áp tải hoả du cùng những vật liệu đến, một vạn tiễn binh cũng đã hàng ngũ chỉnh tề sẵn sàng đợi lệnh.

Triệu Phổ gật đầu một cái, lại lanh lanh lợi lợi mà nhéo má Công Tôn, nói: “Ngoan, rất có khả năng!”

Công Tôn đạp hắn: “Ngươi đang khen Tiểu Tứ Tử sao?! Ngoan cái đầu ngươi á!”

Triệu Phổ ngượng ngùng thu tay về, tâm nói ngươi mà đáng yêu như Tiểu Tứ Tử có phải tốt hơn không, khen ngươi ngoan, ngươi chỉ cần cười một cái không được sao, lại còn đạp ta ….

Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Công Tôn, liền xông tới, Công Tôn đưa tay ôm lấy bé.

“Phụ thân, ở dưới có thật nhiều bò dê a.” Tiểu Tứ Tử từ nhỏ đều lớn lên ở Giang Nam, lần đầu thấy được nhiều dê bò như vậy, có chút hưng phấn.

Công Tôn suy nghĩ một lát, gật đầu nhìn Triệu Phổ: “Nga, Khó trách ngươi muốn thu binh a …..”

Vừa mới dứt lời, Triệu Phổ lại tiếp tục đưa tay nhéo mặt hắn: “Thông minh.”

Vì vậy, mọi người lại thấy được cảnh tượng trước cửa doanh trại, Triệu Phổ thì né, Công Tôn còn ôm theo Tiểu Tứ Tử đuổi theo vị Nguyên Soái này đạp thật tích cực.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn, trừ việc Triệu Phổ rất thích trêu chọc Công Tôn ra còn có Công Tôn đối với vị Đại Nguyên Soái quyền cao chức trọng này cũng coi chẳng ra gì đi, nhìn cách đạp này thật rất thuận chân a.

Triệu Phổ vừa cướp Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn, lại vừa gật đầu với Long Kiều Quảng đang điểm quân bên cạnh.

Long Kiều Quảng liền mang người đi về hướng Khai Phong phủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt về một hướng, cả hai đều đi về hướng sơn cốc.

Công Tôn có chút khó hiểu: “Không phải là dùng để đối phó Phương Phách sao?”

Triệu Phổ cười xấu xa: “Những gia súc này vô cùng tốt, đủ cho người của Khai Phong phủ ăn mì thịt bò cả năm luôn, cứ thế trúng độc rất đáng tiếc, ta trước tiên cứ tiêu huỷ hết đám bùa kia đi đã, vĩnh tuyệt hậu hoạn a.”

Triển Chiêu biết rõ, nói: “Ngươi muốn tiêu huỷ cái doanh địa giấu trong núi kia của bọn họ?”

“Những bùa đó không phải rất dễ thiêu đốt sao.” Triệu Phổ vừa nói, lại vừa phân phó Tử Ảnh cùng Giả Ảnh: “Hai ngươi mang người đến Diêu Ký cửa hàng kia phong tỏa, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, đem mấy tên hoạt tử nhân cùng người ở đó cùng chộp đến đây.”

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh lĩnh mệnh, mang theo người đi.

Mọi người cùng gật đầu, Triệu Phổ quả nhiên là dạng người tiên phát chế nhân!

Vì vậy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị muốn đi xem náo nhiệt, nghĩ qua nghĩ lại, mọi người đều cảm thấy trước tiên vẫn là đến sơn cốc xem Long Kiều Quảng hỏa thiêu đống bùa kia tương đối có ý tứ hơn, dù sao thì cửa hàng Diêu Ký kia nhìn sao cũng chỉ toàn thấy quan tài, chẳng có gì đẹp mắt hết.

Chờ cho mọi người chạy đến sơn cốc, Long Kiều Quảng đã an bài một vạn tiễn binh không một tiếng động bao vây quanh doanh trại, hắn hạ lệnh một tiếng, toàn bộ tiễn binh đồng loạt phóng hỏa tiễn, thiêu hủy doanh trại không người, thế trận tên rào rào bay đến như mưa rơi rất bắt mắt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu tiên được thưởng thức.

Vì vậy …… Trong sơn cốc nhất thời lửa đỏ bốc lên, ánh lửa ngút trời.

Những bùa này cũng có đặc thù riêng, vừa gặp lửa là đã thành tro bụi, cho dù có muốn dập tắt cũng không cứu kịp, đồng thời trong quân doanh kia cũng rối loạn thành một đoàn.

Quan binh thủ doanh bị nháo loạn cho trở tay không kịp, sơn cốc này hình như là một cứ điểm bí mật, người ngoài hiển nhiên là không thể nào biết được cho nên đám người đó căn bản không thể nào ngờ được. Chờ cho đến khi hiểu được bị đánh lén, ngẩng đầu lên đã bị một vạn tiễn binh bao vây, cho dù có chắp thêm cánh cũng khó lòng bay đi.

Long Kiều Quảng đứng ở đỉnh núi nói với những binh lính đang kêu gào phía dưới: “Nguyên Soái có lệnh, đầu hàng sẽ tha chết!”

Không ít quan binh ném binh khí đầu hàng, nói thật bọn họ phần lớn đều là thủ hạ của Phương Phách, rất muốn quy thuận triều đình nhưng lại không cách nào trốn thoát, mà cứ như vậy tạo phản thì lại không hiểu vì sao, nếu như lúc hai quân giao chiến, ngộ nhỡ bị Triệu gia quân tiêu diệt, này chẳng phải là rất oan uổng sao.

Long Kiều Quảng bắt sống những binh lính khác trong doanh trướng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận ra được Quỷ Sứ kia, tiểu tử này vốn muốn giả làm một binh lính tầm thường, có điều đã bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận ra. Ngoài ra còn có một tên Quán Nhĩ nữa.

Long Kiều Quảng kéo da mặt của Quán Nhĩ kia một cái, xé xuống được một tầng da giả, quả nhiên là mạo danh.

Tầng nhân bì diện cụ này được làm vô cùng tinh xảo, thật giả khó phân, mọi người nhìn thấy đều hoài nghi, liệu có phải là do tên đồ đệ quái dị mà lão Trần kia đề cập tới làm hay không.

Triển Chiêu hỏi Quán Nhĩ giả kia: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Cặp mắt người nọ thần thần bí bí mà hết nhìn Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, hình như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Ân Hầu đột nhiên khẽ cau mày, nhìn người đó chằm chằm.

Quán Nhĩ cũng đã già, thật ra thì cái người giả mạo này cũng không còn trẻ, liếc mắt cũng thấy khoảng độ sáu mươi tuổi, dáng vẻ còn có chút hung ác, đặc biệt là đôi mắt, khiến cho người ta có cảm giác tâm thuật bất chính.

Ân Hầu cúi đầu, sờ sờ cằm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên thiêu mi một cái: “Ta đã gặp hắn.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Ân Hầu.

Mà cái tên Quán Nhĩ giả kia cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Ân Hầu hắn còn giật mình nhiều hơn cả Ân Hầu nữa, dù sao thì, dáng vẻ Ân Hầu nhiều năm như vậy rồi vẫn không hề thay đổi, bởi vì hắn cùng Thiên Tôn căn bản đều không hề già đi.

“Ân Hầu?” Người nọ cuối cùng cũng mở miệng, sau đó nhìn mọi người một chút, liền ha ha cười lớn: “Nực cười, thật quá nực cười, người của Khai Phong phủ lại cùng một chỗ với cái lão ma đầu ai cũng căm hận này …”

Lời còn chưa nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người đồng thời đều cho hắn một bạt tai, một cái bên má trái, một cái ở má phải, chờ cho đến khi tát xong, hai bên má của hắn đều sưng vù.

Thiên Tôn dùng cánh tay đụng vào tay Ân Hầu một cái, hỏi: “Ai vậy?”

Ân Hầu cau mày suy nghĩ một chút: “Ta đại khái đã biết kẻ chủ mưu phía sau là ai rồi.”

Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn hắn.

Ân Hầu thở dài: “Trước kia hắn là người của Ma cung.” Vừa nói, vừa nhìn Quán Nhĩ giả kia một cái, chỉ thấy khoé miệng hắn hình như giật giật, có lẽ đang cười tà.

Ân Hầu càng thêm khẳng định nghi ngờ của mình, nên gật đầu với mọi người một cái.

Sau khi đem những người này điểm huyệt đạo nhốt lại, Long Kiều Quảng dẫn theo đám người Ân Hầu đến quân doanh.

Triệu Phổ nghe được đã một lưới bắt lại toàn bộ cá lớn nhỏ, cảm thấy rất hài lòng, lại không ngờ Long Kiều Quảng nói Ân Hầu biết người đứng sau là ai.

Triệu Phổ nháy mắt mấy cá, sau đó nhếch lên khoé miệng, cười hạnh phúc mà nói: “Nhanh chóng đi ra mời Lão giả tử người vào nha!”

Khoé miệng Long Kiều Quảng cũng giật giật, chỉ Triệu Phổ: “Ngươi vậy cũng nói ra được”

Triệu Phổ sờ đầu: “Ngươi nói là phải nói thế nào? Trận này càng đánh càng thú vị, già trẻ gì cũng đều lợi hại như vậy còn không phải là có phúc khí a!”

Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy khoé miệng mình giật giật.

Mọi người tiến vào quân trướng, đều nhìn Ân Hầu.

Triển Chiêu tò mò hỏi: “Ngoại công, người chủ mưu phía sau là người của Ma cung sao? Vậy con có biết không?”

Ân Hầu lắc đầu một cái: “Mấy chục năm trước đã bị đuổi đi rồi, ta còn tưởng rằng hắn đã chết rồi chứ, không nghĩ tới hắn lại còn sống.”

“Đến tột cùng là ai a?” Triệu Phổ tò mò.

“Yêu tăng, người ta còn gọi là Lão yêu Khôi Khống, có điều Khôi Khống cũng không phải là tên thật của hắn, thân phận thật của hắn cũng không có ai biết.” Ân Hầu cau mày: “Năm đó ta đánh hắn một chưởng, thật sự đã cho rằng hắn đã chết, không nghĩ đến lại gieo hoạ ngàn năm a.”

Thiên Tôn tương đối hiếu kỳ: “Xấu xa đến độ nào mà ngươi lại muốn đánh chết hắn?”

“Hắn giết người của Ma cung, giết hại lẫn nhau là đại kỵ của Ma cung!” Lông mày Ân Hầu giật giật: “Hơn nữa, tiểu tử này cũng rất kỳ lạ, lúc nào cũng nghĩ muốn tạo phản diệt Tống, ta không ưa nổi hắn.”

“Khôi Khống…” Triệu Phổ sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra được một cừu gia nào có tên như vậy.

“Khôi Khống …” Thiên Tôn cũng ngửa mặt nghĩ, hình như là có chút ấn tượng.

“Khôi Khống…” Triển Chiêu ngoẹo đầu cũng cố gắng nghĩ, có phải là hắn đã từng nghe người của Ma cung nói qua không a.

Bạch Ngọc Đường nhìn ba người đang khó nghĩ, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Khôi Khống nội lực thâm hậu, giỏi nhất là mô phỏng.” Ân Hầu cau mày, nói cho mọi người nghe về kẻ đã từng là môn hạ của mình: “Hắn xuất thân là kép hát, sau đó lại xuất gia làm tăng nhân, cũng là một yêu tăng bất chấp giới luật giết hại nhiều người, hắn có thể mô phỏng bản lĩnh của tất cả các cao thủ, thậm chí là mô phỏng cả giọng nói, dáng vẻ, vẻ mặt, cùng điệu bộ ……. Hắn gia nhập Ma cung cũng là một âm mưu. Ma cung ta thường không thu những thứ bại hoại độc ác này, những người được thu nhận đều là những người tính tình thú vị có nhà mà không thể trở về . Ban đầu Khôi Khống nguỵ trang vô cùng cẩn thận, mọi người đều bị hắn lừa gạt, coi hắn như huynh đệ. Nhưng mà sau đó mới phát hiện ra được bộ mặt thật của hắn, hắn vào Ma cung chẳng qua là muốn chiêu mộ cao thủ.” Vừa nói Ân Hầu vừa cau mày: “Quán Nhĩ giả kia là đồ đệ của hắn, ta gặp qua vì trước kia hắn thường mang theo bên người, những người giả mạo khác có lẽ cũng đều do hắn dạy dỗ ra.”

“Tại sao hắn lại muốn diệt Tống?” Triệu Phổ thật sự cảm thấy tò mò: “Có tâm tư muốn xưng đế a?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, hỏi Ân Hầu: “Khôi Khống này, có đặc thù gì không a?”

Ân Hầu suy nghĩ một chút: “Ân, nếu như còn sống hẳn là khoảng độ chín mươi, một trăm gì đó, còn đặc điểm a … Hắn nó hắn xuất thân từ kép hát, cũng có chút giống, nhưng mà ta vẫn cảm thấy, hắn giống như người đã từng tòng quân.”

Lúc này, đám người Hồng Cửu Nương từ bên ngoài cũng vào doanh trướng, Cửu Nương vừa mới nghe nhắc tới Khôi Khống, đã giúp Ân Hầu nói một câu: “Tên âm dương quái khí!”

Triệu Phổ cau mày: “Chẳng lẽ là một thái giám sao?”

“Không giống a, có râu mà.” Diệp Tử Thiền nói: “Nhắc tới mới nhớ, năm đó hắn cũng hỏi ta chuyện liên quan đến cải tử hoàn sinh.”

“Quản hắn ta là cái gì, biết hắn là ai thì được rồi, chuyện bây giờ chính là phải tìm ra hắn sau đó giết hắn là xong!”

“Nhân mã đối phương chuẩn bị cũng đã bị ngươi thanh trừ.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ: “Bên cửa hàng Diêu Ký kia có manh mối gì không?”

Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Hẳn là đã trở lại đi…”

Đang lúc nói chuyện, bọn Giả Ảnh thật sự đã trở lại.

Giả Ảnh cầm mấy tờ bản đồ, còn bắt được mấy quản sự của cửa hàng Diêu Ký, bọn tiểu nhị cũng bị bắt tới.

“Võ công đều kém, hẳn chỉ là lâu la mà thôi.” Giả Ảnh vừa nói, vừa đẩy chưởng quỹ của cửa hàng Diêu Ký lên.

Chưởng quỹ này cũng đã già, ngay lập tức liền quỳ xuống cầu xin tha thứ, khóc như cha chết đến nơi, hắn nói hắn cái gì cũng không biết, có trách thì trách hắn tham tiền tài, thấy mấy cái quan tài bán được tiền nên tham chứ không hề biết mấy người kia đang làm cái gì.

Triệu Phổ cau mày nhìn hắn.

Hồng Cửu Nương cùng Lam Hồ Ly ở bên cạnh cũng ngoẹo đầu nhìn hắn, thanh âm này sao nghe thế nào cũng cảm giác quen tai a? The thé the thé ấy.

Ân Hầu đột nhiên đạp chưởng quỹ kia một cước, nói: “Ai da, ta đã nó là ai a, thì ra lại là một cái ngàn năm gieo hoạ đi.”

Lão chưởng quỹ kia vừa mới ngẩng đầu, thấy được Ân Hầu liền nháy mắt mấy cái liền bị doạ cho đến toát mồ hôi hột, hít vào một ngụm lãnh khí.

Triển Chiêu tò mò hỏi Diệp Tử Thiền: “Người nào nha?”

Diệp Tử Thiền cười cười: “Trước kia cũng là người của Ma cung, công phu rất kém, thế nhưng rất biến tính toán, cho hắn quản lý làm ăn nhất định sẽ thịnh vượng, là huynh đệ của Khôi Khống, tên gọi là Chung Vũ.”

“Khôi Khống ở đâu?” Ân Hầu liếc mắt nhìn.

“Ân … Ân…” Chung Vũ giương mắt, hiển nhiên là kinh sợ quá độ, hắn vạn vạn lần không ngờ tới lúc còn sống lại còn có thể nhìn thấy Ân Hầu, hơn nữa lại là trong tình huống thế này.

Triển Chiêu cau mày. Mặc dù Ma cung đối với nhiều người đều là một nơi đáng sợ, thế nhưng đối với Triển Chiêu mà nói, đó chính là nơi thú vị nhất trên đời này, cũng là nhà của hắn. Những lão thái thái, lão đầu trong đó đều rất đáng yêu, xấu mà không ác, nghĩ đến những thứ bại hoại như vậy đã từng ở Ma cung, lừa gạt thịnh tình của những lão thái thái, lão gia gia, thúc thúc, bá bá, di di của hắn, Triển Chiêu hắn liền cảm thấy tức giận!

“Ai u!” Hồng Cửu Nương đột nhiên tiến tới, đưa tay vỗ vỗ Chung Vũ: “Ta còn tưởng là người nào nữa chứ, thì ra là ngươi a, nhiều năm như vậy rồi không gặp, ngươi vẫn giữ cái loại đức hạnh này a!”

Lam Hồ Ly cũng tiến tới, vỗ bả vai khác của Chung Vũ: “Năm đó cung chủ tha mạng cho ngươi không phải đã nói ngươi an phận chút sao? Ngược lại vẫn còn muốn ngoạn nháo a.”

Diệp Tử Thiền nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết: “Lá gan Chung Vũ này rất nhỏ, hơn nữa hắn còn là người bội tín bạc nghĩa, chuyên phản bội bằng hữu, lại rất sợ chết, muốn hắn cung khai thật quá dễ!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái ———– Cái này cũng không tệ!

Tử Ảnh thấy hắn là người nhát gan, doạ người ai mà không thích a, vì vậy liền đưa tay vỗ đầu Chung Vũ một cái: “Nói thật tha ngươi khỏi chết, không nói thật liền ném ngươi vào chảo dầu chiên lên!”

“Đừng a! Chuyện này không liên quan đến ta a…. Ta vốn không màng thế sự, thật là ở khai phong mở tiệm quan tài, nhưng mà ai biết …. có một ngày Khôi Khống đến tìm ta!” Chung Vũ vẻ mặt đưa đám nói: “Hắn nói muốn dùng chỗ này làm trung chuyển, hàng tháng sẽ đưa cho ta mấy cỗ quan tài tốt, ta chỉ cần giúp hắn vận chuyển mấy thứ, sau đó cho bọn hắn ở tạm là được.”

“Tại sao hắn lại muốn tạo phản?’ Triệu Phổ tương đối quan tâm thân phận chân thật của Khôi Khống hơn: “Diêu Ký của các ngươi chuẩn bị kế hoạch này đã bao lâu?”

Chung Vũ nơm nớp lo sợ trả lời: “Bọn họ đều đang nghiên cứu cái gì mà bùa nguyền rủa, chuyện lần này, bọn họ đã tính toán gần ba năm, bọn họ cũng đã sớm gặp qua Phương Phách rồi.”

Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Công Tôn, ý là —– Thật được a! Người ta nghiên cứu mất mấy năm, ngươi lại chỉ cần mấy ngày đã phá tan công sức của người ta rồi.

Công Tôn có chút ngượng ngùng cười cười, Tiểu Tứ Tử thì lại vô cùng đắc ý —– Phụ thân bé là cái gì cũng có thể làm được a! Tài mạo song toàn a!

Triệu Phổ cũng rất hài lòng ——- Thư ngốc này là cái gì cũng làm được a! Tài mạo song toàn!

“Cái tên Quỷ Sứ, Quỷ Tướng kia là người do hắn an bài liên lạc và giúp Phương Phách?”

“Đúng vậy, Khôi Khống thành lập một cái Quỷ giáo, tự nói mình là Quỷ tướng, hắn đã sớm biết Phương Phách.” Chung Vũ vì không muốn chịu khổ, liền đem mọi chuyện nói hết: “Khôi Khống vẫn muốn diệt Tống, hắn cần nhân mã, cho nên mới theo dõi Phương Phách, lần này Phương Tuấn chết chính là một màn kịch hắn bày ra, muốn để cho hắn tạo phản. Hơn nữa, hắn cũng đã cho Phương Phách dùng chút mê dược, Phương Phách tuổi tác cũng đã lớn, tính khí ngày càng tệ, cho nên lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ.”

“Nói nửa ngày.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Khôi Khống đó rốt cuộc là ai?”

Triệu Phổ cũng gật đầu, hỏi Chung Vũ: “Hắn vì sao muốn tạo phản?”

“Ách…”Chung Vũ do dự một chút, hỏi: “Nếu như ta nói ra, có thể tha chết cho ta không?”

Triệu Phổ vui vẻ: “Nếu như ngươi không nói, ngươi sẽ chết ngay bây giờ.”

Chung Vũ vẻ mặt đưa đám, Hồng Cưu Nương một tay phất chút lân phấn nhoáng lên trước mặt hắn, Chung Vũ sợ nhất là mấy nữ nhân của Ma cung, nhất là Hồng Cửu Nương, chọc giận nàng nói không chừng sẽ biến thành ngọn đuốc sống.

“Ta chỉ biết là, phụ thân hắn hình như là cựu thần Tiền triều, hắn vốn xuất thân từ danh môn, phụ thân hắn còn là hảo bằng hữu của Thái tổ. Nhưng ai mà biết được sau khi Thái tổ binh biến xưng Đế, lại giết phụ thân hắn, cuối cùng cả nhà hắn còn bị diệt, hắn phải lưu lạc vào hí ban chịu mọi khổ cực, cho nên mới thề phải diệt Tống. Hắn luôn nói rằng, nếu như ngôi vị Hoàng đế kia Triệu Khuông Dận có thể dùng thủ đoạn như vậy để cướp, thì tại sao năm đó không để cho phụ thân hắn ngồi lên cho rồi? Phụ thân hắn không thể làm Hoàng đế, vậy thì cứ để cho hắn làm đi, ngày đầu tiên khi hắn lên làm Hoàng đế chính là ngày hắn đem chém đầu cả Triệu thị.” Chung Vũ quả nhiên không thẹn là tiểu nhân bỉ ổi, chỉ cần có thể giữ mạng liền đem cả những chuyện không nên nói đều nói hết ra.

Triệu Phổ nhìn hắn còn cảm thấy vô cùng tức giận, tên này nếu như là ở chiến trường thì cần một đao chém chết trước tiên, hắn ghét nhất hạng người như vậy.

“Khôi Khống hiện giờ đang ở đâu?” Triển Chiêu hỏi Chung Vũ.

“Ách … Cái này ta không biết …”

Chung Vũ chỉ thấy Ân Hầu run lên ánh mắt một cái, đã sợ đến vội vàng nói: “Ta thật sự không biết a, hắn không có nói cho ta biết … Có điều, hắn đã nói qua, hắn sẽ ở cùng với quan binh dưới trướng của Phương Phách.”

Mọi người cùng cau mày: “Tại sao?”

“Ách … Hắn nói, nếu như thật sự phải chết, hắn sẽ tìm năm vạn người chôn theo, cùng lắm thì đem hồn phách khoá trong lệnh kỳ, trăm năm sau, hắn sẽ lại làm Quỷ tướng mà sống lại.” Chung Vũ có vẻ rất bất đắc dĩ: “Không phải là ta muốn nói, ta cũng cảm thấy, Khôi Khống hình như có gì đó bất thường.”

Mọi người đều cùng nhíu mày một cái, đồng thời lại nghĩ đến truyền thuyết Quỷ tướng đó ——– Chẳng lẽ ý này chính là, Khôi Khống kia thực sự tin vào truyền thuyết này, cũng muốn mình trở thành Quỷ tướng sao?

“Cái này không được.” Triệu Phổ cau mày: “Chúng ta phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến hắn cảm thấy không thể nào có thể tạo phản thành công, hắn lại càng thêm hy vọng vào Quỷ tướng! Nói không chừng lúc nào đó hắn thực sự chịu không được sẽ hại chết những tướng lĩnh kia, sau đó lại còn ngoạn nháo cái gì mà hồn phách lệnh kỳ, muốn chờ cho mấy trăm năm sau, Đại Tống của ta suy yếu hắn liền hồi sinh trở về, thực hiện cái mộng tưởng thống nhất thiên hạ gì đó.”

“Cũng có thể.” Chung Vũ gật đầu: “Dù sao thì hắn cũng đã trăm tuổi, hơn nữa, thân thể hắn hình như cũng không ổn, hắn không cẩn thận chăm sóc không chừng đã chết rồi.”

Hai hàng lông mày của mọi người càng nhíu chặt hơn ——– Cái này bắt đầu khó giải quyết rồi!

Triển Chiêu cũng có chút lo lắng, năm vạn binh kia lại cứ vậy mà chết trên tay một tên điên có dã tâm như vậy thật đáng tiếc.

“Có thể bây giờ vẫn còn một người biết hắn ở đâu.” Một lời nói của Bạch Ngọc Đường thức tỉnh mọi người: “Phương Phách.”

Mọi người gật đầu.

“Phương Phách cùng đám dê bò kia vẫn còn bị vây hãm trong hố a.” Long Kiều Quảng nói.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngoắc ngón tay với Long Kiều Quảng: “Ngươi đi bảo Âu Dương đi, đem lão đầu đó chửi cho phải thò mặt ra.”

Long Kiều Quảng cảm thấy cái này thật đủ thú vị, vì vậy thích điên mà chạy đi tìm Âu Dương.

Triệu Phổ hỏi mọi người: “Ai có biện pháp thuyết phục được Phương Phách?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lại cùng nhìn Công Tôn.

“Chỉ có cách khiến hắn hiểu được tại sao Phương Tuấn chết mới được, hơn nữa, Phương Vũ bây giờ vẫn còn sống, nếu như không được giải độc, có lẽ hắn cũng sẽ chết rất nhanh!” Triệu Phổ đưa tay véo mặt Công Tôn: “Bằng không ngươi đâm cho lão đầu kia hai châm, đem bệnh điên của hắn chữa khỏi luôn, để cho hắn tỉnh táo một chút?”

Công Tôn ôm mặt đạp Triệu Phổ: “Đã nói bao nhiêu lần không cho phép ngươi sờ mặt ta!”

Triệu Phổ bĩu môi, y như một con khỉ tinh quái, hỏi: “Nga? Vậy sờ chỗ nào?”

Công Tôn liền trứng hắn.

Triệu Phổ liền đưa tay ôm Tiểu Tứ Tử qua, lầm bầm một câu: “Hẹp hòi!”

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay cũng gật đầu, phụ thân thật hẹp hòi nha, cứ để cho Cửu Cửu sờ một cái thì đã sao, lại chẳng lỗ gì!

Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử liền rất an ủi mà vỗ vỗ Triệu Phổ: “Cửu Cửu, đừng để ý, phụ thân ngoại trừ cái mông ra, trên người cũng chẳng còn chỗ nào có thịt, sờ tới sờ lui cũng chỉ có xương mà thôi.”

Triệu Phổ hơi nheo lại mắt ……. Nga? Chỗ đó có thịt a!

Công Tôn đưa tay nhéo cái mông Tiểu Tứ Tử: “Ai mà chỗ đó lại không có thịt a!”

Mọi người cũng theo bản năng mà nhìn trời, chuẩn bị rời quân doanh đến sườn núi nghe Âu Dương Thiếu Chinh thi triển kỹ năng chửi cho Phương Phách phải ló mặt ra ngoài.

Triển Chiêu vừa đi ra ngoài, liền nhìn chằm chằm cái mông Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn vừa sờ cằm ——- Con Chuột này có phải là chỗ đó cũng có nhiều thịt hay không?

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không đi bên cạnh mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu cúi đầu có vẻ đang suy ngẫm, liền đưa tay kéo hắn lại gần một cái: “Sao vậy?”

“Ân?” Triển Chiêu ngẩng đầu, làm như không có chuyện gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Làm sao?”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Dang vẻ vừa rồi của ngươi là lại đang có chủ ý xấu gì…”

“Không có a …. Làm gì có chứ!” Triển Chiêu cười ha hả mà vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường rồi đi ra ngoài, nơi vỗ vỗ ấy lại rất “vô tình” là cái mông của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác được tay Triển Chiêu ở bên ngoài y phục, còn trượt dần xuống, liền có chút kinh hãi mà nhìn hắn, hỏi: “Miêu nhi, ngươi đang chiếm tiện nghi ta sao?”

“Sao?” Triển Chiêu thuận tay vỗ vỗ hông Bạch Ngọc Đường, lại còn túm túm hai cái: “Ta không có sờ túi tiền của ngươi, túi tiền của ngươi vẫn còn nguyện vẹn ở chỗ này a! Ai chiếm tiện nghi của ngươi chứ?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Mèo này vừa sờ mông lại vừa ôm eo mình, móng Mèo lại còn trượt rất nhanh, hai ngày trước không phải vẫn còn xấu hổ sao, hôm nay lại không biết ngại là gì nữa? Nghĩ tới đây, cảnh tượng tối hôm qua lại không khỏi hiện ra trong đầu hắn ….

“Khái khái..” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ho khan một cái, lại còn cùng tự dưng che miệng chặn lại tiếng ho khan.

Lại đi thêm một đoạn, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Vậy vừa rồi ngươi sờ rồi có cảm thấy hài lòng không?”

Triển Chiêu rụt tay vào trong ống áo, ngước mặt, khoé miệng mỉm cười, nói: “Nghe không hiểu ngươi nói cái gì nha. Ta là người thành thật đứng đắn đó!”

Nói xong liền đi lên phía trước.

Bạch Ngọc Đường chạy theo sau: “Vậy ngươi cũng cho ta thành thật đứng đắn với được không?”

Triển Chiêu cười hì hì đuổi hắn đi: “Đừng có làm càn!”

Ân Hầu và Thiên Tôn đi theo phía sau đều thu hết tất cả vào trong mắt.

Thiên Tôn hỏi Ân Hầu: “Ngươi có cảm giác …… hình như biện pháp khi dễ nhau của chúng khác với trước kia không?”

“Đúng vậy!” Ân Hầu cũng buồn bực: “Hình như còn dính hơn cả trước kia nữa.”