Long Du Giang Hồ

Chương 8




Dịch: MNC

Beta:Linh Gấu ʕ⊙ᴥ⊙ʔ

Thời gian trôi qua như nước chảy, mà lòng người lại dễ dàng quên đi như vậy.

Võ lâm Minh Chủ Long Thiếu Du từng gây chấn động một thời mất tích vào năm năm trước, bị Cung chủ Ngọc Thịnh bắt giữ làm nam sủng, lại không ngại chống đối với sư phụ, xích mích với phụ thân, cuối cùng vì cứu người tình đồng tính thậm chí không ngại hi sinh tính mạng, câu chuyện truyền kỳ được biến hóa với hàng ngàn phiên bản khác nhau từ đơn giản đến phức tạp, sau một thời gian dài lưu truyền rầm rộ trong võ lâm, cuối cùng đến bây giờ cũng không còn có quá nhiều người nhắc đến nữa……

Một buổi hoàng hôn ở Tây Sơn, một ngôi nhà lớn được xây dựng bên bờ hồ nghênh đón chủ nhấ sau nhiều ngày vất vả làm việc ở bên ngoài trở về.

“Đại thiếu gia, ngài đã về?”

Phùng Ngọc Du tuổi đã ngoài ba mươi, trông khuôn mặt cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, vẻ bề ngoài phổ thông, trên thực tế cũng giống như một người đàn ông bình thường không có gì khác lạ.

Thấy người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi bước vào cửa, lão quản gia chạy vội ra mở cửa ngay lập tức trở nên lo lắng — mặc dù thời gian  đi theo đại thiếu gia chưa tới năm năm, nhưng tính cách đôn hậu của chủ nhân khiến ông hình thành lòng trung thành mà người khác phải mất đến mười năm mới có thể tích lũy được.

Mặc dù đã mệt mỏi đến mức ngay cả lời cũng không muốn nói, Phùng Ngọc Du vẫn miễn cưỡng cười với ông lão thật thà cần cù này.

“Đại thiếu gia, có khách đang đợi ngài trong phòng khách! Đã tới khoảng một canh giờ rồi.”

“Vậy sao?”

Có lẽ lại là người tới cầu giúp đỡ.

Mặc dù Dịch Du sơn trang thành lập chưa lâu, nhưng sớm đã nổi danh xa gần với chủ nhân thích làm việc thiện, thỉnh thoảng sẽ có người quen kẻ lạ đến cửa để nhờ trang chủ giúp đỡ.

“Lão Triệu, người cũng cực khổ rồi. Hôm nay Nhị thiếu gia với Tiểu thiếu gia không có  xảy ra chuyện gì chứ?”

Trên đường đi qua hành lang được xây dựng vòng quanh hồ sen, Phùng Ngọc Du vừa cười vừa hỏi quản gia

“Hắc hắc hắc……”

Cái mặt mo của lão quản gia có chút rút gân, Phùng Ngọc Du lập tức biết bản thân đã hỏi nhiều — hai người kia mà ở cùng một chỗ thì giống như muốn dỡ cả căn nhà lên, sao lại có thể không có chuyện gì.

Còn chưa bước tới phòng khách, Phùng Ngọc Du đã nhận ra tư thế ngồi ngay thẳng đặc thù của người kia — vừa nhìn là biết từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, chỉ là ngồi thôi cũng khiến người khác cảm giác được hắn không phải là người tầm thường mà là người có thân phận cao quý.

Vẫy tay ra hiệu cho quản gia tự đi làm việc của mình, Phùng Ngọc Du bước về phía người khách.

“Ngọc Thần!”

Trầm thấp kêu một tiếng, quả nhiên thấy người khách quay mặt lại mỉm cười với hắn — trên khuôn mặt là đôi mắt phượng xếch dài trong veo, là một người có khá thanh tú nhưng khí chất không hề nhiễm chút son phấn.

Hồ Ngọc Thần nhìn thấy Phùng Ngọc Du — đương nhiên cũng chính là Long Thiếu Du trước đây.

Toàn bộ người thân trong Võ Lâm cũng đều cho là hắn đã không còn trên thế gian, nhưng Long Thiếu Du vẫn sống như một kỳ tích ở trang viên này, mỗi ngày bình tĩnh trôi qua mà người khác không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, vẻ mặt Long Thiếu Du tràn đầy mệt mỏi, trong mắt Hồ Ngọc Thần thế nhưng hắn một chút cũng không lo lắng, ngược lại khiến cho hắn phải cười trong lòng.

“Ngươi thật là bận rộn nha! Sáng đi tối về, Ngọc Phong không giúp ngươi hả?”

Giọng điệu của Hồ Ngọc Thần có chút giống như đang trêu đùa người đàn ông vừa mới cưới vợ, chìm đắm trong vào khuê phòng vui vẻ đến nỗi mệt mỏi không chịu nổi.

“Giúp ta…… Y không mắng ta nhiều chuyện đã là tốt lắm rồi!”

Dáng vẻ Long Thiếu Du giống như là cảm thán vậy, “Ngược lại với Ngọc Thần ngươi, rõ ràng đã từng là một nhân vật nổi tiếng, chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ khiến cho cả võ lâm chao đảo, vậy mà còn cách hai ba ngày lại chạy tới chỗ nhà dân này của ta, chẳng lẽ giáo chủ Ma giáo không cần giải quyết công việc trong giáo phái sao?”

Năm ngoái Hồ Ngọc Thần vừa tiếp nhận vị trí giáo chủ, bề ngoài nhìn không ra hắn đã là đàn ông ba mươi tuổi, vẫn tuấn tú như hồi hai lăm tuổi, bình thường tuyệt đối sẽ không đột nhiên lộ ra vẻ mặt gian xảo.

“Cũng bởi vì xử lý đến phiền mới nghĩ đến nơi này của ngươi!”

Hồ Ngọc Thần cầm chén trà đặt ở bên cạnh đã có chút lạnh nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Tên chết tiệt kia suốt ngày từ sáng đến tối cứ đem chuyện chút ét đến làm phiền ta, gia gia đây không chịu nổi nữa, hiển nhiên sẽ muốn đến gặp Phùng đại thiếu gia yêu quý của ta để giải sầu rồi!”

Một ánh mắt quyến rũ phong tình giống như đạn bắn về phía Long Thiếu Du, khiến cho hắn lảo đảo, khiến hắn nhất thời không chịu nổi chỉ biết cười khổ.

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Long Thiếu Du, Hồ Ngọc Thần cũng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ tiếp tục chọc ghẹo hắn, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhanh đưa ta đi xem Ngọc Phong! Ta cũng đã lâu rồi chưa có gặp qua cung chủ đại nhân!”

Cuối cùng cũng có thể tránh khỏi việc Hồ Ngọc Thần cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ lại có thái độ ái muội với mình, Long Thiếu Du mặc dù mệt muốn chết, nhưng vẫn như là được đại xá ngay lập tức đứng lên.

“Y có lẽ ở thư phòng ở hậu viện, chúng ta cùng qua đi.”

Diện tích của Dịch Du Trang trên dưới trăm mẫu, quy mô rất lớn. Nhưng đặt bản thân vào trong đó có thể hoàn toàn cảm nhận được tâm ý của chủ nhân — mỗi một chỗ đình đài lâu tạ, thủy khúc lưu thương(1) đều mang ngụ ý xu hướng Âm Dương Ngũ Hành, có công dụng đặc biệt khiến cho con người thả lỏng tâm trạng.

(1)水曲流觞 : thủy khúc lưu thương: nước đưa chén rượu.

Nhưng xem ra không phải tất cả mọi người đều có thể vì kiến trúc nơi này mà thả lỏng tâm tình.

Thấp thoáng giữa lùm cây xanh cách thư phòng khá xa, Hồ Ngọc Thần đã nghe thấy bên trong phát ra tiếng tranh cãi cực lớn.

Hồ Ngọc Thần mau chóng ném ánh mắt thăm dò với Long Thiếu Du, Long Thiếu Du cũng chỉ cười khổ với hắn.

“Có lẽ Diệt Thần cũng ở bên trong.”

“Diệt Thần? Ai vậy?”

Hồ Ngọc Thần dáng vẻ không hiểu gì.

“Còn không phải là đứa trẻ ngươi tìm đến kia! Cứng rắn nhét cho Ngọc Phong nói là trách nhiệm của y.. …”

Có lẽ là nhớ lại tình hình khôi hài ngay lúc đó, ngay cả Long Thiếu Du thường ngày tính tình nghiêm túc cũng lộ ra dáng vẻ không nhịn được cười.

Hai người trò chuyện vui vẻ, rất nhanh đã tới cửa của thư phòng.

Thấy Long Thiếu Du còn phải ho nhẹ một cái để tăng thêm dũng cảm mới mở cửa, Hồ Ngọc Thần sáng suốt quyết định lập tức tránh ở phía sau hắn.

Sự thật chứng minh hắn đã đúng — vừa mới đẩy cửa ra, một cái khay mực bằng ngọc thạch bay ngay vào mặt. Bởi vì sớm đã đoán ra được, Long Thiếu Du vững vàng bắt được cái khay mực kia.

Hồ Ngọc Thần ở sau Long Thiếu Du tò mò ló đầu ra, chỉ thấy giữa phòng có hai người đàn ông cao lớn đang đánh nhau, bên cạnh nào là sách vở, rồi cả nhạc cụ với những đồ vật khác tán loạn cả lẹn, rõ ràng là tình hình đánh nhau rất kịch liệt.

Một là Ngọc Phong –– y cũng là loại đàn ông mà năm tháng chẳng hề không lưu lại dấu vết trên người, vẫn giống như y của thời hai mươi khiến người khác phải nín thở với vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng chẳng qua hiện tại biểu tình cắn răng nghiến lợi trên mặt y đã phá hủy vẻ xinh đẹp này, nói y là một người đàn ông xinh đẹp không bằng nói y nhìn qua càng giống như là một dã thú diễm lệ.

Còn một người nữa Hồ Ngọc Thần không nhận ra –– dáng vẻ nhìn qua cũng không thua gì Ngọc Phong, chỉ là người cao hơn một chút, độ tuổi hiển nhiên cũng nhỏ hơn y rất nhiều.

Chẳng qua với tài trí của Hồ Ngọc Thần đương nhiên không có khả năng không đoán ra, đây chính là nam sủng bé nhỏ năm đó đòi sống đòi chết nhất định muốn Ngọc Phong phải đem theo hắn.

Nghĩ tới lòng dạ xấu xa lúc đó, bản thân Hồ Ngọc Thần cũng không nhịn được len lén cười rộ lên.

Mắt sắc nhìn thấy Hồ Ngọc Thần đứng phía sau lưng của Long Thiếu Du, trên mặt Ngọc Phong bày ra biểu tình cuối cùng cũng tìm được thủ phạm, y hung hăng đem một quyền đánh bay cậu bé đang dây dưa trên người mình, sửa sang lại quần áo trên người, rống: “Khốn khiếp! Ngươi mau cút khỏi địa bàn của ta. Này, năm đó là ngươi gửi tên nhóc này cho ta, hiện tại ngươi cùng với hắn đi đi!”

“Cái gì mà địa bàn của ngươi! Dịch Du Trang là do đại ca quyết định, mắc mớ gì tới ngươi!”

Tên nhóc cũng không tỏ ra yếu thế, chống nạnh mắng trả lại, lại rất ra vẻ hung hăng trừng mắt trừng Ngọc Phong.

“Đều do ngươi không tốt! Đã nói với ngươi đừng dạy võ công cho hắn! Xem, dạy dỗ hắn đến đối phó với ta!”

Ngọc Phong quay lại nhìn Long Thiếu Du, ngay lập tức khiến lửa nóng trong lòng hắn bùng lên, dùng ánh mắt nóng hừng hực trừng thẳng hắn.

“Ngọc Phong……”

Hồ Ngọc Thần mau chóng mở miệng nói, muốn khuyên can.

“Cái gì mà Ngọc Phong! Ngọc Phong đã chết từ sớm rồi! Gọi ta là Phùng Ngọc Long.”

Hình như như y rất hài lòng với cái tên mới này, Ngọc Phong lại hung hăng trừng Hồ Ngọc Thần.

“Được được được! Phùng Nhị thiếu!”

“Ta là Phùng Diệt Thần!”

Dường như không cam lòng thấy dáng vẻ của khách chỉ quan tâm đến Ngọc Phong, cậu bé cũng ở một bên kêu gào.

“Phùng…… Diệt Thần?!”

Khóe mắt dường như nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của Ngọc Phong, Hồ Ngọc Thần có ngốc đi nữa cũng biết cái tên này là kiệt tác của ai.

“Năm đó ta chẳng qua cũng chỉ là bày một trò đùa nho nhỏ, ngươi cũng không đến mức hận ta mà muốn hại ta đến nông nỗi này đi!”

Hồ Ngọc Thần kêu oan, năm đó tốt xấu gì hắn cũng chạy ra chạy vào mất không ít sức, thế nào bị người oán hận như vậy.

“Trò đùa nho nhỏ?!”

Ngọc Phong mắt trừng đến sắp rớt cả ra, y dường như đang dốc sức cố gắng muốn làm dịu cơn giận của mình, đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh đẹp bên ngoài mà hung hăng nôn ra mấy ngụm oán khí, rồi mới quay đầu nói: “Ngươi mẹ nó kia mà cũng gọi là trò đùa nho nhỏ! Nếu không phải Long Thiếu Du đúng lúc tỉnh lại, ta có lẽ đã là oan hồn dưới suối vàng rồi!”

“Quỷ mới biết loại người không gan không phổi như ngươi sẽ si tình đến mức muốn chết vì tình!”

Hắn thừa nhận, thời điểm bắt mạch Long Thiếu Du, muốn bày ra một chút mưu ma chước quỷ trêu cợt Ngọc Phong là bản thân hắn không đúng, nhưng kia thực ra nói là một chuyện kỳ tích của y học cũng không sai –– bị mấy chục phong tiễn như kim thêu hoa bắn vào cơ thể, thế nhưng lại có thể hoàn toàn không thương tổn đến nơi yếu hại, chắc chắn có thể nói là chuyện lạ truyền kỳ ngàn năm của võ lâm.

Giải thích duy nhất chính là Long Thiếu Du làm người quá tốt, nên phúc lớn mạng lớn –– mặc dù lời này có chút thái quá.

Cũng có thể giải thích là do Long Thiếu Du tập luyện công phu Ngưng Tâm Kinh có tác dụng đặc biệt bảo vệ tim hiệu quả nên trong nháy mắt lúc kim châm bắn tới dễ dàng lệch khỏi vị trí trái tim.

“Ngươi lúc đó mặt một chút cũng không biến sắc, cuối cùng lại còn lắc đầu, ta hiển nhiên cứ tưởng Thiếu Du chết chắc rồi nên mới…… mới……”

Ngọc Phong da mặt dày như vậy cũng có chút đỏ lên.

“Bởi vì mạch tượng của Thiếu Du rõ ràng chỉ là mất sức mà ngất đi thôi. Ta chỉ là ngạc nhiên quá mức mới không có biểu tình gì!”

Vốn dĩ là Ngọc Phong đang cùng với nam sủng nhỏ cãi nhau, hiện tại đã biến thành y cùng Hồ Ngọc Thần lôi nợ cũ của năm năm trước ra tính sổ.

“Aiz, các ngươi đừng có ồn ào nữa được không! Ta thật sự cảm thấy rất mệt.”

Mỗi ngày nghe Ngọc Phong với Diệt Thần cãi nhau đã đủ phiền rồi, không nghĩ tới hôm nay có khách tới cũng vẫn vô dụng –– chỉ khiến cho cuộc tranh cãi thêm dữ dội hơn.

“Ngươi mệt? Hôm nay lại có chuyện gì? Thấy ngươi mỗi ngày bày ra dáng như đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, mấy năm rồi, nhưng một nửa số tiền cũng không kiếm được lại được, tiền tiết kiệm càng ngày càng ít. May mắn là không có trông cậy vào ngươi kiếm tiền, nếu không hiện tại ta với Diệt Thần có lẽ chỉ có thể ngủ ngoài đường rồi.”

Long Thiếu Du không nói thì còn tốt, vừa nói ra lại khiến cho Ngọc Phong dùng đầu ngón tay chỉ hắn, kết quả biến thành tình cảnh bản thân hắn bị mắng.

Thấy Long Thiếu Du đáng thương bị Ngọc Phong nói đến vẻ mặt lúc đỏ lúc xanh, Hồ Ngọc Thần muốn đi ra hòa giải.

“Nhị vị, ta từ xa xôi chạy tới nơi này của các ngươi, các ngươi ngay cả một bữa cơm cũng không chiêu đãi ta sao? Vẫn đừng ồn ào nữa, chiêu đãi ta dùng cơm đi.”

Biểu tình của Long Thiếu Du như trút được gánh nặng, nhanh chóng tiếp nhận bậc thang đi xuống này.

“Vậy ta đi kêu phòng bếp làm cơm.”

Hoàn toàn không đợi Ngọc Phong trả lời, hắn liền ra khỏi thư phòng, đi ra khỏi viện.

Mặt Ngọc Phong giống như bị phết hồ dán lên, phớt lờ Hồ Ngọc Thần và Diệt Thần, y cũng đi ra ngoài.

Cuối cùng đợi tới một canh giờ, bụng Hồ Ngọc Thần thực sự có chút đói.

Hắn mau chóng đuổi theo Ngọc Phong.

“Ngọc đại Cung chủ ơi, khách đến cũng không tiếp đãi, không tốt lắm đâu nha!”

Vùng giữa lông mày của Ngọc Phong nhíu lại với nhau: “Không phải là muốn ăn cơm sao! La lối cái gì! Theo phía sau ta là được. Giáo chủ Ma giáo mà lại ở nơi này cùng người ta tính toán một bữa cơm, nếu truyền ra ngoài thì người khác sẽ cười rụng hàm luôn đấy!

“Giáo chủ cũng là người, cũng cần ăn cơm nha!”

Hai người nửa thật nửa giả đấu võ miệng với nhau, nháy mắt đã tới nhà ăn được xây dựng ở phía trên núi giả của hồ sen phía sau hậu viên.

Chỉ thấy nhà ăn này nằm chính giữa hồ sen, bốn phía là cửa sổ, có thể thấy rõ ràng toàn bộ phong cảnh hậu viện. Chủ nhân đặt một tấm mành trúc mỏng gần chạm tới mặt nước, ở giữa phòng đặt một cái bàn vuông bằng gỗ đàn hương, người ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy được thoang thoảng mùi hương từ phía bên ngoài, thật là một nơi có tình thú.

Hai người ngồi một lúc, Long Thiếu Du mang theo người hầu dọn thức ăn lên.

“Ngọc Thần, thời gian gấp quá không kịp chuẩn bị. Cơm rau dưa, ngươi chịu khó dùng nhé!”

Hồ Ngọc Thần bị giọng điệu ở nhà của hắn làm cho thiếu chút nữa cười thành tiếng –– thực sự là khiến người ta không thể tin được người đàn ông ba mươi tuổi này với Minh Chủ võ lâm đã từng xông pha trên giang hồ, biểu diễn cho người đời một màn hi sinh quên mình vì tình yêu chả liên quan gì với nhau cả.

Hắn nỗ lực ngừng cười, vẫn còn nhớ phải nói hai câu khách sáo.

“Nhà ăn này được xây dựng thật đúng là lịch sự tao nhã, không biết là ý tưởng của Cung chủ hay là của huynh?”

Long Thiếu Du mỉm cười, đang muốn khách sáo hai câu, Ngọc Phong ở một bên lạnh lùng nói: “Lịch sự tao nhã! Thật đúng là lịch sự tao nhã. Lát nữa ngươi bị muỗi bay khắp nơi cắn thì ngươi sẽ biết cái gì gọi là lịch sự tao nhã! Hiện tại là mùa hè còn đỡ, đến mùa đông ngồi ở đây ăn cơm thật đúng là lịch sự tao nhã đến mức khiến cho lạnh cóng đến xương cốt muốn rụng luôn.

Nụ cười trên mặt Long Thiếu Du cứng lại, nhìn qua tưởng cười nhưng thật ra không cười — hiển nhiên là phòng ăn này là do hắn nghĩ ra, mà Ngọc Phong khó chịu với nơi này không phải ngày một ngày hai.

Xem ra cho dù người yêu đã cùng nhau vượt qua sống chết cũng không tránh khỏi sẽ có lúc không cùng ý kiến — Người cô đơn như Hồ Ngọc Thần cũng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

“Hừ! Cho ngươi ba lạng thịt ngươi liền xưng là heo mập(2)…… Từ ngày mở cửa hàng này, ngươi sớm đi tối về, lần này lại mấy ngày không về. Còn khước từ ta nào là công việc bận bịu! Có biết là ta đã sớm nhẫn nhịn đến sắp nổ tung rồi!”

(2): Tương đương với câu “được voi đòi tiên” của VN)

Dường như Ngọc Phong bị gợi lên nhưng bất mãn đối với Long Thiếu Du, vào thời khắc này đồng loạt bộc phát —  mà rất rõ ràng, bất mãn lớn nhất của y là Long Thiếu Du bận công việc, không thể cùng y vui vẻ!

Mặt Long Thiếu Dù sao dày được như y, bị y nói cái chớp mắt mặt đỏ cả lên.

“Ta thực sự là bị công việc đè đến không thể thoát thân mà! Lần trước nói là Phùng phú thương tới tìm ta khóc lóc kể thuyền chở 30000 khúc vải của hắn ta đã bị chìm trên đường tới Huệ Châu… Mắt thấy là vốn gốc không thể lấy về được, ta mới bận rộn mấy ngày này với người trong nghề thương lượng biện pháp nên mới không thể về nhà được!”

“Đồ lừa đảo! Đều xxx là tên lừa gạt! Loại chuyện như này cũng khiến ngươi nhúng tay vào. Lần trước Lưu quả phụ kia chẳng phải cũng nói là toàn bộ hàng bị trộm cướp sao, kết quả thực ra là do nàng lén đem hàng bán cho thương nhân nước ngoài! Ta nói ngươi không biết làm ăn buôn bán thì đừng có làm! Tiền càng làm càng ít thì không nói, ngươi lại khiến cho bản thân mệt chết, lại còn bỏ ta một mình ở nhà đến hai ba ngày!”

Long Thiếu Du bị hắn nói đến đỏ mặt, khiến cho Hồ Ngọc Thần ở bên cạnh cũng cảm thấy hắn thật đáng thương,

“Nhưng là…… nhưng là…… ta là đàn ông…… không làm việc nuôi gia đình…”

Hắn ngập ngừng nói lời thanh minh cho bản thân, Hồ Ngọc Thần nghe thế cằm cũng muốn rớt xuống — khi người phụ nữ chanh chua chửi đổng, người chồng thành thật sủng ái nàng cũng có dáng vẻ khuyên bảo thế này.

“Không cần nhìn, nước miếng của ngươi sắp chảy xuống rồi kìa!”

Hồ Ngọc Thần bị câu nói ác độc nói đến run cả người, quay đầu mới phát hiện đó là Diệt Thần đang dùng ánh mắt miệt thị nhìn mình.

Hắn không phục trừng lại — bản thân tốt xấu gì cũng là giáo chủ Ma giáo nghìn người ngưỡng mộ, bị tên nhóc này dùng lời nói cay độc châm chọc, truyền ra ngoài thì bản thân làm sao làm người nữa!

Phùng Diệt Thần hoàn toàn không quan tâm đến hắn, rất nhanh liền quay đầu hướng về phía Ngọc Phong.

“Này! Nhị ca ngươi có thấy mất mặt hay không! Muốn XXX thì nói thẳng ra đi, vòng vo quanh co ỏng ẹo với đại ca làm chi!”

Mắng xong Ngọc Phong, hắn hiển nhiên cảm thấy cực kỳ thích thú, dứt khoát nhảy dựng lên, nhảy tới giữa hai người, mạnh mẽ ngăn bọn họ lại.

“Nhị ca, ngươi còn không mau buông đại ca ra! Loại đàn ông giống đại ca, là phải nâng trong lòng bàn tay chăm sóc bảo hộ, ngươi căn bản là không làm được! Còn không sớm cút sang một bên, ta mới là người đàn ông muốn yêu thương đại ca cả đời!”

Vừa nói lời kinh thế hãi tục, Phùng Diệt Thần vừa giang hai tay ra ôm lấy Long Thiếu Du.

Long Thiếu Du trông giống như không phải là lần đầu tiên nghe thấy lời này, cũng không lộ vẻ gì giật mình, mà là nhanh chóng tránh sang một bên, khiến cho hắn không bắt được.

Ngọc Phong hiển nhiên sẽ không để cho hắn phách lối như vậy.

Hắn đưa tay bắt lấy Diệt Thần, hung hăng đấm qua.

“Muốn ôm Thiếu Du? Trước tiên về phòng xem lại cái của ngươi đủ dài hay không. Lông cánh còn chưa mọc đủ, cũng dám nói năng ngông cuồng!”

“Đồ ẻo lả, cần ngươi quản sao!”

Phùng Diệt Thần cũng không tỏ ra yếu kém, hung hăng đấm lại.

Ngọc Phong hận nhất là người khác nói y lớn lên giống phụ nữ, bị Phùng Diệt Thần nói như vậy đương nhiên sẽ không chịu để yên, cũng đánh lại. Vì vậy hai người rất nhanh lại đánh nhau.

Hồ Ngọc Thần đã cảm thấy xem đủ rồi — cuộc sống chung sống hạnh phúc đã làm phai mờ tính cách tàn bạo u ám được tạo nên do thương tổn thời niên thiếu của Ngọc Phòng, ai cũng sẽ không ngờ được rằng người đã từng là Cung Chủ Ngọc Thịnh nay lại vì những lý do không đâu mà đánh nhau với một tên nhóc.

Mặc kệ hai người một kẻ ngươi chết ta sống đánh nhau, Long Thiếu Du vẻ mặt tự nhiên nói với Hồ Ngọc Thần: “Đừng quan tâm bọn họ! Ngọc Thần, ngươi ăn nhiều một chút!”

Hắn vừa nói vừa dùng đũa gắp đồ ăn cho vào miệng –– trông có vẻ đã sớm quen với loại tình cảnh này. Nhưng Hồ Ngọc Thần lần đầu thấy loại kỳ cảnh này đâu còn có tâm tình để ăn cơm, chỉ ở một bên tiếp tục chết lặng.

Ngọc Phong tà ác kia sẽ biến thành người biết nũng nịu thế này đã đủ đáng sợ rồi, lại cũng không ngờ rằng đến nam sủng nhỏ được hắn cứu lúc trước cũng sẽ thích Long Thiếu Du.

Người ngoài cuộc nhất định nhìn không ra quan hệ phức tạp đến khủng bố giữa ba huynh đệ này — Đại ca và tiểu đệ đều từng là nam sủng của Nhị ca, hiện tại đại ca và nhị đệ là một đôi tình nhân, mà tiểu đệ lại muốn thượng đại ca…

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Diệt Thần này thực sự là thay mình trả thù nổi khổ bị Ngọc Phong đoạt mất tình yêu!

“Đúng, chính là như vậy, Diệt… không, Tiểu Thần, đánh y đi!”

Nghĩ như vậy, lại thấy tay Diệt Thần tích cực đánh lên người của Ngọc Phong, Hồ Ngọc Thần cảm thấy trở nên gần gũi, nhịn không được cổ vũ cho hắn.

Toàn bộ hạ nhân đều trốn đi rất xa, thấp thoáng có hạ nhân nào đó nói thầm: “Thực sự là chủ nhân kỳ lạ, khách cũng kỳ lạ! Hai huynh đệ trong nhà đánh nhau, thế mà khách lại ở một bên cổ vũ!”

Lại có người nói thêm: “Đúng vậy đúng vậy! Nhị thiếu gia và tam thiếu gia ngày nào cũng đánh nhau, đại thiếu gia giống như là không có chuyện gì, cũng không muốn khuyên nhủ!”

Oán giận thì oán giận, nhưng ba huynh đệ này đối với hạ nhân rất tốt, tiền lương phát ra lại cao, cho nên hạ nhân cũng không nói chuyện kỳ quái của bọn họ ra bên ngoài, trong mắt của người bên ngoài, ba huynh đệ Dịch Du Trang đều là những người trẻ xuất sắc.

Ban đêm, thẳng tới lúc Long Thiếu Du đưa Hồ Ngọc Thần ra khỏi trang, Hồ Ngọc Thần vẫn có thể mơ hồ nghe được âm thanh hai người kia hò hét truy đuổi đánh nhau.

Cho dù là lúc hắn ngồi trên kiệu lớn của giáo chủ mười sáu người khiên quay về tổng đường, Hồ Ngọc Thần cảm thấy trước mắt dường như vẫn còn lay động cảnh tượng ba người kia tranh cãi om sòm, người ngoài không cách nào hòa nhập vào bầu không khí hạnh phúc.

Lại nhìn đến lệnh bài giáo chủ bên chân của mình tượng trưng cho uy quyền hiển hách, hắn không khỏi nhẹ thở dài một hơi…..

…..

Đưa Hồ Ngọc Thần đi, Long Thiếu Du đã quá mệt mỏi, không còn khí lực để quan tâm đến Ngọc Phong và Diệt Thần, bản thân đến suối nước nóng ở hậu viện tắm rửa –– mặc dù bài trí của ngôi nhà này đa phần là theo ý tưởng của bản thân, nhưng sắp đặt suối nước nóng này lại là ý tưởng của Ngọc Phong.

Ngay từ lúc bắt đầu đã không yên lòng!

Mỗi lần tắm rửa ở bể tắm này, bản thân liền không nhịn được sẽ lại nghĩ đến vô số lần dây dưa với Ngọc Phong tại bể đây.

Trời!

Long Thiếu Du liều mạng muốn bản thân không nghĩ đến những thứ này –– đã hai ngày hai đêm hắn không ngủ, vốn dĩ đã quyết hôm nay quyết không để Ngọc Phong chạm vào hắn.

Tắm đến toàn thân thư thái trong ôn tuyền ấm ấp, Long Thiếu Du quay về phòng ngủ chung của hắn và Ngọc Phong.

Tiến vào trong phòng, bất ngờ, Ngọc Phong lại đang ngồi ở đó.

“Sao rồi? Diệt Thần đâu?”

Long Thiếu Du vừa kéo khăn lụa để sang một bên, xoa mái tóc còn ẩm ướt, vừa hỏi Ngọc Phong.

“Hắn nói ngươi và ta lúc trên giường kêu quá to, làm cho hắn nổi lửa. Ta cho hắn ít tiền, để hắn đi kỹ viện chơi!”

Ngọc Phong vẻ mặt bất mãn nói ra lời kinh thế hãi tục.

“Diệt Thần…… loại chuyện này…… ngươi sao có thể như vậy?!”

Long Thiếu Du bị lời lẽ to gan của y khiến cho hắn ngay cả lời muốn nói đều không thể nói, thoáng cái nói không ra lời, chỉ có thể lúng túng đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

“Không được! Diệt Thần vẫn còn nhỏ, ngươi sao lại làm bậy như vậy?! Không được, ta phải đi tìm hắn!” Hắn ngồi một lúc, cuối cùng cũng hoàn hồn. Chuyện thứ nhất hắn muốn làm là đi tìm Diệt Thần mà hắn vẫn luôn yêu thương.

“Không được đi!”

Ngọc Phong kéo hắn lại –

Y dính sát vào lưng của Long Thiếu Du, cố ý dùng giọng điệu u oán nhẹ nhàng nói: “Ngươi lại không phải cha hắn! Đừng đi mà! Ta rất nhớ ngươi…… Cũng đã ba, bốn ngày không thấy ngươi rồi……”

Dường như vì để phối hợp với nhu tình mật ngữ này, tay y cũng nhẹ nhàng đưa vào vạt áo trước của Long Thiếu Du, chậm rãi di động trên bờ ngực rắn chắc trơn nhẵn, còn vừa ở bên tai Long Thiếu Du thở gấp mê hoặc……

“……Không được…… chuyện của Phùng phú thương bên kia vẫn còn chưa giải quyết, ta…… ta ngày mai còn phải dậy sớm đến cửa hàng……”

Mặc dù trong miệng Long Thiếu Du còn đang cự tuyệt, nhưng âm thanh đã dao động đến lợi hại –– nếu Ngọc Phong nhìn thấy mặt hắn, nhất định sẽ thấy khuôn mặt đỏ ửng đã động tình của hắn.

Chẳng qua Ngọc Phong là loại người nào, nắm giữ suy nghĩ động thái của Long Thiếu Du đối với y mà nói giống như là một bữa ăn sáng. Y biết tính tình Long Thiếu Du thích ăn mềm không ăn cứng, vì vậy liên tục mềm mỏng.

“……Đừng quan tâm đến chuyện này nữa! Ta mấy ngày nay chuyện gì cũng làm không được, cứ suốt ngày nghĩ đến ngươi…… Ngươi lại không muốn để ý tới ta, ta sắp chết vì tâm tình phiền muộn luôn rồi!”

Nếu người khác nghe những lời này chỉ sợ muốn nhổ một ngụm nước bọt ngay lập tức, nhưng đối với Long Thiếu Du yêu Ngọc Phong hết mực mà nói, đối với hắn cơ bản là quyết tâm không lớn đơn giản là một chiêu trí mạng.

Nhìn thấy Long Thiếu Du đã hoàn toàn dao động, Ngọc Phong thầm cười trộm trong lòng.

Y lại nhìn Long Thiếu Du trước mặt, cố gắng hết mình thể hiện tình cảm của y, bày ra dáng vẻ và biểu tình đả động Long Thiếu Du, lôi kéo vạt áo trước y phục của Long Thiếu Du vẫn lui về phía sau, cho đến khi hai người cùng dây dưa ngã trên giường……

“……Hôn ta……”

Mặc dù vẫn luôn ở phía trên, nhưng Ngọc Phong đương nhiên hiểu thỉnh thoảng cũng phải để cho Long Thiếu Du chủ động một chút này gọi là “lạc thú khuê phòng”.

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiến bản thân yêu thích đã lâu của Ngọc Phong, Long Thiếu Du khó mà có thể kìm chế cảm giác xúc động như có một dòng nước ấm thật sâu chảy trong lòng, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi đầy đặn và đỏ sẫm của Ngọc Phong……

Hai người giống như nam châm hút chặt vào nhau, lúc bắt đầu là Long Thiếu Du chủ động, nhưng sau đó liền biến thành Ngọc Phong cuốn lấy đầu lưỡi của hắn không buông, lại bắt đầu hung hăng chuyển phòng thủ thành tấn công bắt đầu xâm lược Long Thiếu Du, tay cũng xấu xa chu du khắp nơi trên người của Long Thiếu Du……

Cảm giác được người trong lòng đã hoàn toàn mềm nhũn, Ngọc Phong lật người hắn lại, cưỡi trên người hắn.

Y không kiềm được khóe miệng hiện ra nụ cười thật sâu, Long Thiếu Du ngẩng đầu nhìn vào mắt của Ngọc Phong cũng đều tràn đầy ý cười không thể kiềm chế.

Rốt cục, hắn lắc đầu, tự giễu nói: “Thật là thảm! Ta không cách nào từ chối ngươi…”

“Vậy thì đừng từ chối ta!”

Ngọc Phong cả mặt đương nhiên, hai tay cố sức nắm lấy áo trên của Long Thiếu Du xé mở ra hai bên, khiến cho thân trên của hắn lộ ra.

“Chậc chậc chậc, ngươi đúng thật đã lâu không có luyện công! Cơ bắp lỏng lẻo rồi!”

Ngọc Phong giống như một tên có lòng dạ xấu xa, vào thời khắc này mà vẫn còn không quên trêu chọc tình nhân đang mặc cho y xâm lược.

“Vẫn luôn bận rộn vì chuyện của cửa hàng…… hơn nữa ta nhiều tuổi hơn ngươi rất nhiều……”

Long Thiếu Du đáng thương lại tưởng trò đùa của y là thật, sợ Ngọc Phong ghét bỏ bản thân, vội vàng cố gắng giải thích.

Ngọc Phong phụt cười thành tiếng “Nói ngươi ngốc đúng là ngươi ngốc thật, nói đùa với ngươi mà ngươi lại tưởng thật!”

“Rắn chắc! Thế nào lại không rắn chắc!”

Y cúi người xuống, hung hăng nhéo một cái trên cơ ngực của Long Thiếu Du, “Cho dù trở nên mềm giống như phụ nữ thì ta cũng không dám ghét bỏ!”

“……Đau……”

Đột nhiên không đề phòng thế mà bị véo một cái, Long Thiếu Du nhất thời không khống chế thất thanh kêu lên, ý thức được sự thất thố của bản thân hắn vội vàng dùng tay che miệng lại —

Ngọc Phong kéo tay hắn xuống.

“Diệt Thần lại không có ở đây, hôm nay cho dù ngươi có hét lên cũng không sao!”

Mặt Long Thiếu Du có chút co rút, bởi vì hắn không biết Ngọc Phong đến cuối cùng là đang nói thật hay nói đùa với hắn, chỉ sợ bản thân tưởng thật làm theo lại bị y cười nhạo, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngây ngốc.

Ngọc Phong không quan tâm bụng dạ Long Thiếu Du trăm đường uốn khúc thế nào, nhiệm vụ duy nhất trước mắt của hắn là thỏa mãn dục vọng đã tăng cao của y.

Y không hề khách sáo lột sạch sẽ đồ trên người Long Thiếu Du, lại tự cởi của bản thân, cũng không cho thời gian chuẩn bị tâm lý, liều lập tức cắm vào trong cơ thể của Long Thiếu Du.

“Không…… không phải chứ!”

“Đau quá! Buông ra……”

Long Thiếu Du vốn dĩ là đang chờ mong y nhẹ nhàng âu yếm, lại đột nhiên tập kích thật sự không phải đau bình thường đâu — đôi mắt vốn đang nhắm của hắn đột nhiên mở to, kêu một cách đau đớn.

Trong lòng Ngọc Phong dường như có chút âm u –– trên thực tế y là muốn cảm thụ một chút khoái cảm thô bạo, lại rất muốn nghe thấy âm thanh không kiềm chế trên giường của Long Thiếu Du, kết quả là ra nông nỗi này.

Đương nhiên y sẽ không nói ra là vì loại lý do này —

“Thiếu Du, đừng kích động…… Ta chỉ là lâu lắm rồi không cùng ngươi làm, rất nhớ ngươi…… mới…… mới thô bạo như vậy!”

Hắn thở hổn hển, cố gắng hết sức đeo đuổi cái đỉnh cao hiện có vẻ khá xa vời đấy.

Bởi vì quá đau, Long Thiếu Du cũng không có sức để mắng y. không thể làm gì khác hơn là cố gắng thả lỏng hết sức để giảm bớt đau đớn — ngón tay của hắn vô thức bấu lấy cánh tay của Ngọc Phong, trong cơ thể không ngừng nổi lên một khoái cảm tê dại khó nói nên lời, thần chí cũng trở nên hoảng hốt……

Ngọc Phong thưởng thức biểu tình yếu đuối chỉ những lúc làm tình mới có của Long Thiếu Du, tùy ý đung đưa cơ thể, đưa nó vào sâu hơn trong cơ thể của hắn, cho đến khi y cảm thấy từ bụng dưới truyền đến một khoái cảm mãnh liệt, y đẩy mạnh tốc độ ra vào của thắt lưng.

Cuối cùng……

Y bắn dịch thể nóng hổi của mình vào trong cơ thể của Long Thiếu Du — cho đến lúc này, y mới có chút lo lắng nhớ đến thể chất đặc thù của tình nhân.

Long Thiếu Du vẫn chưa tỉnh táo lại sau cơn khoái cảm quá mức mãnh liệt, ánh mắt hắn hơi rũ xuống, ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Qua nửa buổi, hắn mới thở dài một hơi, nói: “Ngọc Phong, ngươi cũng làm loạn quá rồi! Luôn làm loạn thế này mãi…… Ta ngày mai thật sự có chuyện quan trọng cần làm……”

Hắn giẫy dụa muốn đứng dậy rửa sạch tinh dịch trong người, nhưng lại bị Ngọc Phong kéo lấy tay không thể bò dậy nổi.

“……Đợi lâu như vậy ta mới được làm một lần, để ta ôm thêm một lát đã!”

Vừa nói, Ngọc Phong vừa rất không nói lí lẽ mà kéo Long Thiếu Du ngã vào lòng mình, tay kia lại xấu xa đưa vào trong bắp đùi của hắn.

Bị tay Ngọc Phong thô bạo xoa nắn tiểu huynh đệ, Long Thiếu Du thiếu chút nữa nói cũng không trọn vẹn.

“Ngươi…… ngươi, ta ngày mai thật sự còn có việc…… đừng……”

“Việc cái rắm! Việc gì có thể quan trọng hơn ta hả? Ngươi nói thử xem.”

Ngọc Phong giống như dã thú đói khát nhắm vào cổ của Long Thiếu Du mà cắn, lại một lần nữa xoay người đem hắn đặt dưới thân.

“Ngày mai ta còn phải cùng người khác bàn bạc một vụ mua bán lớn! Nếu không đàm phán thành công, toàn bộ cửa hàng không thể làm gì hơn là chờ sụp đổ…… A……”

Mặc dù Ngọc Phong không mập, nhưng dù gì so với bản thân cũng là người đàn ông cao lớn. Bị một thân thể như vậy đè lên lưng, cho dù Long Thiếu Du tập võ nhiều năm cũng cảm giác có chút không chịu nổi.

Hắn vừa cố gắng thuyết phục Ngọc Phong buông tha ý tưởng muốn làm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được rên rỉ thành tiếng vì kỹ xảo tay của Ngọc Phong.

“Nó sụp mất càng tốt, ngươi có thể ở nhà mỗi ngày. Chúng ta mỗi ngày cùng nhau làm tình, vui vẻ biết bao nhiêu!”

Bởi vì cảnh tượng miêu tả của Ngọc Phong, Long Thiếu Du không nhịn được rùng mình một cái.

Trong lòng nghĩ đến chuyện giày vò như thế chỉ sợ sống không qua nổi vài ngày, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm a a” khiến cho bản thân hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống — Ngọc Phong một bên nói chuyện, tay lại cũng không nhàn rỗi, hắn khiêu khích tiểu huynh đệ của Long Thiếu Du đã bị vây trong trang thái sung huyết, còn nhẹ nhàng dùng cái của mình ma sát mông hắn, truyền đến âm thanh tục tĩu.

“Đừng…… đừng sờ loạn nữa…… A…… A……”

Rõ ràng là nói lời cự tuyệt nhưng tiểu huynh đệ lại không nghe lời ở mà bắn ra trong tay Ngọc Phong, thế là Ngọc Phong thừa dịp Long Thiếu Du còn đang trong khoái cảm mê say nháy mắt tiến vào cơ thể hắn lần thứ hai.

Bị vật nóng rực cứng rắn lấp đầy trong trực tràng, khiến Long Thiếu Du thống khổ xoay người muốn tách ra khỏi Ngọc Phong.

Ngọc Phong cũng hiểu được khổ cực của hắn mà đổi sang tư thế nằm nghiêng, ôm Long Thiếu Du vào ngực, từ phía sau liên tục tấn công vào tiểu huyệt đã trở nên mềm mại và nóng bỏng.

Cố gắng hết sức dùng khuỷu tay phải chống đỡ trọng lượng của mình và Ngọc Phong trên giường, Long Thiếu Du có thể thấy rõ mồ hôi trên trán và trên người chảy xuống tấm trải giường — rõ ràng đây là tư thế rất vất vả, nhưng dường như đây là cách duy nhất để truyền đạt khát vọng muốn hợp thành một thể của hắn với tình nhân — bản thân nghĩ như vậy nên mới có thể lần nào cũng đều khuất phục với Ngọc Phong.

Mọi thứ chỉ vì tình yêu đối với người đàn ông đang hành hạ mình……

Tình yêu là không có lý trí……

Khiến ta trầm luân và sa ngã.

Ôm chặt lấy cơ thể đang đè nặng mình, trong mắt Long Thiếu Du dần đông đầy dịu dàng động lòng người.

Cho dù bỏ qua những thứ trong mắt người khác không thể thiếu như tình thân, hiếu đạo, thậm chí là danh dự, tôn nghiêm, chỉ cần giờ phút ấm áp này đây, trong lòng hắn không cầu gì khác nữa……

Lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ khi dòng tinh dịch ấm nóng chảy vào trong cơ thể mình, Long Thiếu Du hơi nhắm mắt lại, một nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên môi hắn……

Hoàn chính văn