Long Huyết Chiến Thần

Chương 1060: Nắm Chuôi




Đồng thời, Tô Chân là nhân vật có địa vị cao quý nhất trong Tô gia, trên cả Tô Dương người đang đảm nhiệm vị trí gia chủ của Tô gia.

Tô Chân, Thần Vũ cảnh tầng năm, nhân vật đã vượt qua Nhân Phong kiếp từ rất lâu trước đây, là thiên tài thuộc cùng một cảnh giới như Diệp Huyên, tu vi trên ngàn năm qua không có một chút tiến bộ, nhưng lại có sự mài giũa và kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm. Đối với Diệp Huyên, cái người đứng đầu Tô gia - Tô Chân này, vẫn là nhân vật vô cùng kinh khủng.

Sau khi gia chủ đời trước của Diệp gia chết đi, Diệp gia vẫn luôn trong trạng thái bị chèn ép, cho tới khi Diệp Huyên tới Thần Vũ cảnh tầng năm, là thần thoại tới Thần Vũ cảnh tầng năm nhanh nhất, rồi sáng lập ra U Minh Phủ.

Diệp Huyên bây giờ là người mạnh nhất Diệp gia, mà lão giả có nụ cười thân thiện này, lại là người mạnh nhất trong Tô gia.

Mà chỉ nhìn thái độ tôn kính của Tô Mặc đối với người này, Long Thần cũng phần nào đoán được, lão giả này đại khái là lão ma đầu ở Tô gia rồi.

"Có con tin sao."

Mới đi tới nơi này, Tô Chân đã thấy con tin trong tay Long Thần. Chỉ thấy lão cách không nắm một cái, Phiêu Huyết của Long Thần lập tức không chịu khống chế, kéo ra một đường trên cổ trắng nõn của Tô Tuyết, cắt vỡ khí quản và động mạch của nàng ta, thậm chí còn sâu tới nửa cái cổ.

Long Thần không biết làm sao, chỉ có thể thu Phiêu Huyết lại.

Nhưng thương thế của Tô Tuyết đã nặng không chịu nổi, lại thêm một vết thương trí mạng như vậy, thể xác của nàng đã chết, nhanh chóng suy kiệt. Ở đầu Tô Tuyết, một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, xuất hiện một hình người nhỏ màu trắng mờ mịt nhìn xung quanh. Hình người nhỏ này vô cùng khủng hoảng, bộ dáng không khác gì Tô Tuyết, chắc hẳn là Thần Võ hồn của Tô Tuyết. Sau khi thân xác tử vong, Thần Võ hồn của Tô Tuyết còn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, Ngũ Đế năm đó chính là dựa vào hình thức này mà sống sót.

Nhưng, áp lực ở phía tam đại Đế Vực hình như lớn hơn một chút, cho dù là Thần Võ hồn cũng không có khả năng tồn tại trong thời gian quá lâu.

"Con tin, là sỉ nhục, Thần Võ hồn cũng không thể bỏ qua." Nói xong, lão giả Tô Chân kia lại vươn tay chộp một cái nữa.

Lúc này, Diệp Huyên chắn trước mặt lão, lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt thả Thần Võ hồn của Tô Tuyết vào trong đó, thu lại, rồi dùng ánh mắt cừu hận nhìn hai người Tô Mặc và Tô Chân.

"Ngay cả người mình cũng giết, Tô Chân, ngươi thật sự là đồ điên mất trí."

Hành động này của lão giả cũng khiến cho Long Thần chấn động mạnh, cho dù là bản thân hắn cũng không làm được tới bước này.

"Chuyện này thì có gì mà ghê gớm, chỉ là một đứa Thần Vũ cảnh tầng một, loại võ giả này trong Tô gia chúng ta có nhiều lắm, trở thành con tin chính là mang phiền toái tới cho gia tộc, ban chết cho nàng, chỉ là giúp nàng không liên lụy tới gia tộc, đó cũng là vinh hạnh của nàng. Chỉ là, ta vừa mới từ phía chiến trường U Minh về, trong tay chúng ta hình như cũng đang bắt giữ con tin đó, chính là Diệp Hiên, còn cái tên Độc Cô Quân kia hả, ha ha ha, các ngươi chỉ có thể tìm được hắn ở dưới hoàng tuyền mà thôi." Tô Chân ha ha cười to nói.

Sắc mặt Long Thần và Diệp Huyên lập tức thay đổi.

Long Thần nắm chặt quả đấm, hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của đối phương, nếu không hắn sẽ không nhẫn nhịn.

"Ngươi giết Độc Cô gia gia." Ngay cả tiếng hô hấp của Diệp Huyên cũng trở nên nặng nề. Không phải nàng không e ngại, chỉ là nàng quá mức coi trọng lão nhân gia đó. Ông đã đi theo Diệp gia một đoạn thời gian rất dài, thời điểm Diệp Huyên vẫn còn là đứa nhỏ, thì Độc Cô Quân đã có mặt ở Diệp gia. Ông vốn đã chuẩn bị lui về dưỡng già, nhưng Diệp Huyên lại nhờ ông đi bảo vệ Long Thần và Diệp Hiên, không ngờ cuối cùng lại có hậu quả như vậy...

"Ai nói là ta giết." Tô Chân cười một tiếng nói: "Chỉ là lão già đó không biết tự lượng sức mình, liều chết cũng muốn cướp Diệp Hiên khỏi tay ta, cuối cùng trong khi đối chiến với năm đại Minh Tướng chân nguyên hao hết mà chết. Người đã già, quả nhiên không dùng được, chỉ tiếc lão ta liều tính mạng mà Diệp Hiên vẫn nằm trong tay ta."

Sau khi Tô Chân tới, Tô Mặc vẫn luôn đứng bên cạnh cúi đầu, không nói lời nào.

Đối với Long Thần mà nói, mặc dù giao tình với Độc Cô Quân không sâu, nhưng một người tốt bụng như vậy, lại vì cứu hai thiếu niên bọn họ mà mất mạng. Nhớ tới ánh mắt từ ái của lão nhân kia, Long Thần phát hiện, trong thân thể mình giống như chôn một bọc thuốc nổ, lửa giận hừng hực cuộn lên.

Diệp Huyên bên cạnh cũng vậy.

Trong loại chiến đấu giữa các cấp bậc cao này, Long Thần thật sự không được một chút tác dụng nào, cho nên hắn mới khát vọng lực lượng như vậy. Nếu như hắn có được sức mạnh của Thần Vũ cảnh, thì cũng đỡ được phần nào, ít nhất còn có thể giúp được một chút việc nhỏ.

Chỉ tiếc hắn bây giờ, một chút bắt mắt cũng không có.

Cái chết của Độc Cô Quân đã động tới ranh giới cuối cùng của Diệp Huyên. Nếu nói chuyện Tô Mặc phản bội, nàng còn có thể chịu được, thì cái chết của Độc Cô Quân, nàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Lúc này trên người Diệp Huyên có một loại dao động khiến cho Long Thần sợ hãi. Hắn lui ra sau mấy bước, thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Huyên lúc này lại có tổng cộng ba đường vân đỏ như máu nổi lên đan xen vào nhau. Cái này không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, chỉ là bình thường nàng là đẹp ôn hòa, hiện giờ lại có một loại cảm giác sát ý huyết tinh.

"Nổi giận rồi sao, muốn động thủ sao. Nhưng giờ còn chưa phải lúc đâu." Tô Chân không có một chút lo lắng nào, lão khoát khoát tay với Diệp Huyên nói: "Thất Sát huyết mạch, ngươi đã thức tỉnh ba đường, quả nhiên rất phi phàm, gia chủ đời trước của các ngươi, tốn trên mấy ngàn năm cũng chỉ thức tỉnh ba đường mà thôi."

Sau khi cảm thán một trận, Tô Chân lại nói: "Hiện giờ không phải thời gian động thủ, tiểu cô nương, ta và ngươi nói rõ ràng đi. Diệp Hiên ở trong tay ta, toàn bộ sinh tử của hắn nằm trong tay ta. Nếu ngươi không muốn hắn cụt tay gãy chân, thì nên nghe lời ta, ta bảo ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó. Đương nhiên ta cũng sẽ không làm khó ngươi, Độc Cô Quân chỉ là một tiểu nhân vật, thời điểm lợi ích to lớn chân chính đặt trước mặt, hắn nhỏ tới không đáng kể. Ta muốn chúng ta có tiếng nói chung."

Nói xong những lời này, lão ta đang đợi phản ứng của Diệp Huyên. Nhưng Diệp Huyên giống như không nghe thấy vậy.

"Ngươi có nghe hiểu ý ta không. Ta đang nói tới chuyện hợp tác. Diệp gia các ngươi là hậu duệ của sát thần, mà người phát hiện lăng mộ lại là chúng ta, nên chúng ta cũng có tư cách đi cạnh tranh truyền thừa của Sát Thần. Ngoại trừ chúng ta ra, những người khác không có tư cách này, cho nên chúng ta hợp lực lại mở ra lăng mộ Sát Thần trước. Ta không thích có bất kỳ người nào khác biết được tung tích của truyền thừa Sát Thần này, trong đó bao gồm cả phủ chủ chúng ta và nhóm người Minh Đế nữa. Nhưng nếu để cho ta biết có chuyện gì không vui xảy ra, ta nói cho Diệp Huyên ngươi biết trước, mạng của đệ đệ ngươi, tuyệt đối không giữ được. Ngươi nên nhớ, thứ Tô Chân ta không thiếu chính là thủ đoạn, những thủ đoạn này có thể khiến một người còn sống mà thống khổ hơn chết gấp trăm ngàn lần, chỉ cần ta ở đây ra lệnh một tiếng là được. Cho nên, tốt nhất bây giờ ngươi nên áp chế sát ý xuống, nếu như ngươi muốn đấu với ta, thì trong lăng mộ Sát Thần ta so với ngươi."

Kế hoạch của Tô Mặc đã hoàn toàn thất bại, bọn họ không thể nào thông qua việc chiếm lấy thân thể Diệp Huyên, mà đạt được truyền thừa Sát Thần. Cho nên bây giờ Tô Chân chỉ có thể áp dụng một cái biện pháp, đó chính là hợp tác cùng Diệp gia, tư cách của bọn họ chính là mạng của Diệp Hiên.

Ai cũng biết, Diệp Huyên rất trân trọng người đệ đệ này, chỉ cần bọn họ nắm Diệp Hiên trong tay, thì không cần lo mỹ nhân thành chủ này không đi vào khuôn khổ.

"Chờ chúng ta bàn bạc thời gian xong, sẽ tới thông báo cho ngươi. Trong vòng mười ngày, chúng ta sẽ mở lăng mộ Sát Thần, ngươi muốn tới một mình, hay là gọi tất cả cường giả của Diệp gia tới cùng đây." Tô Chân nói xong thì cười phá lên. Lão không nói thêm nữa mà mang theo Tô Mặc, hai người lập tức bay đi trong đêm tối, lưu lại Long Thần và Diệp Huyên đứng ngơ ngác tại nơi này.

Long Thần biết vì sao Diệp Huyên không động thủ ở nơi này. Đối phương có hai người, mà nàng chỉ có một, hiển nhiên nếu cưỡng ép ra tay, chẳng những nàng không cứu được Diệp Hiên, có lẽ bản thân cũng sẽ bồi mạng ở chỗ này.

Cho nên nàng chỉ có thể áp chế tin tức Diệp Hiên bị bắt, Độc Cô Quân đã tử vong vào trong lòng mình.

Nhìn nữ nhân mờ mịt trước mắt, Long Thần biết trong lòng nàng có bao nhiêu áp lực to lớn. Mà chuyện khiến nàng không thể tin được nhất, chính là chuyện Tô Mặc phản bội. Chuyện này giống như một thanh đao đâm thẳng vào tim nàng.

Lúc này đường vân huyết sắc trên mặt Diệp Huyên đã tản đi, nàng nhìn bóng đêm bao la này, có chút sững sờ.

Long Thần mím môi suy nghĩ một chút, nói: "Mục đích của bọn họ là truyền thừa Sát Thần, Diệp Hiên nằm trong tay bọn họ sẽ vô cùng phiền toái. Một mình người khẳng định không phải đối thủ của cả gia tộc bọn họ. Chẳng lẽ phải kêu người của phủ thành chủ, thậm chí cả những người kia của Diệp gia tới sao."

"Chuyện đã xảy ra rồi, cho dù là tưởng nhớ hay thống hận cũng không có tác dụng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là cứu được Diệp Hiên. Sư tôn, ta cũng từng trải qua không ít chuyện, ta cảm thấy, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, người nên nhìn về phía trước. Chắc chắn trong lòng người, Tô Mặc đã sớm chết rồi, Diệp Hiên mới là người mà sư tôn cần bảo vệ, là đệ đệ vĩnh viễn không phản bội người."

Lời của Long Thần kéo Diệp Huyên thoát khỏi suy tư về với thực tế.

Nàng quay đầu lại, ánh mắt dần dần tỉnh táo. Từ một nữ nhân với hình tượng nhu mỹ, tới tình trạng bây giờ, tâm tính đã xảy ra một biến hóa lớn, nàng trưởng thành tới như vậy, cũng không phải không có lúc huyết tính lạnh như băng. Mà chuyện hôm nay của Tô Mặc và Tô Chân đã giúp nàng khôi phục bản tính của mình.

"Ngươi nói không sai. Tô Mặc, đã không còn gì đáng cho ta hoài niệm nữa rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tính mạng của đệ đệ ta. Đương nhiên, nếu vật như truyền thừa Sát Thần này rơi vào tay Tô gia, thì đối với Diệp gia ta mà nói, cũng là một tai họa ngập đầu. Hai nhà chúng ta đã giằng co nhiều năm như vậy, chiến đấu chân chính cũng nên bắt đầu rồi. Từ hôm nay, chiến hỏa đã bốc cháy."

Giọng của Diệp Huyên, dần dần trở nên lạnh lùng.

Đương nhiên loại lạnh lùng này không nhằm vào Long Thần.

"Bây giờ ta sẽ truyền tin tức này về cho gia tộc, để bọn họ bí mật tới đây. Dựa vào sức mạnh một mình ta mà muốn cứu đệ đệ ta ra, vẫn là quá khó khăn." Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ nói.

"Người quyết định muốn cùng mở lăng mộ Sát Thần với bọn họ sao." Long Thần hỏi.