Long Huyết Chiến Thần

Chương 1069: Hiện Ra Thực Lực




Mơ ước, đã cách hắn vô cùng gần rồi, giống như ngày mai là có thể đạt được vậy.

"Ta thật là tò mò, bây giờ sức chiến đấu của ngươi như thế nào rồi. Uy lực của Long võ giả ta có biết một chút." Diệp Huyên nhảy nhót giống như một cô bé, đối với nàng mà nói, Long Thần bây giờ là một thứ vô cùng mới lạ.

Không cần nói Long Thần cũng biết, Diệp Huyên sẽ không tiết lộ tin tức hắn là Long võ giả ra ngoài.

"Vậy thì đi đi, đi thử một chút." Trong lòng Long Thần tràn đầy hăng hái, trên người hắn lúc này tràn ngập sức mạnh, nhất định phải tìm được chỗ để thả ra một chút, nếu không hắn hoàn toàn không thể yên tĩnh lại.

Đương nhiên hắn biết nếu so về mặt chân nguyên, Diệp Huyên mạnh hơn hắn vô số lần, hắn vẫn không cách nào địch nổi nàng. Nhưng nàng là một đối thủ có thể khiến cho Long Thần không muốn sống thi triển toàn lực, vậy là đủ rồi.

"Tám trăm dặm phía đông thành, có một dãy núi sâu, là thiên đường thú dữ, bình thường ít có người đi qua nơi đó. Chúng ta đi thử xem ai nhanh hơn." Diệp Huyên dường như có cùng ý nghĩ với Long Thần, nói xong cả người nàng như một mũi tên rời cung, trong nháy mắt biến mất trước mặt Long Thần.

Đến Thần Vũ cảnh, Long Thần cũng đã khôi phục lại năng lực phi hành rồi.

Nhưng hắn không phi hành, lấy sức lực của thân thể hắn hiện giờ, đi bộ chạy nhanh còn có thể đạt tới tốc độ nhanh hơn.

"Tiểu Kim."

Trong lúc thân thể Long Thần biến lớn, Tiểu Kim bị hành hạ rời ra rồi. Lúc này nó phân tán ra ở trong mười khiếu huyệt bên tay trái Long Thần, khi Long Thần kêu gọi nó, thì tia chớp màu vàng lập tức bộc phát ra, quấn vòng quanh Long Thần.

"Mặc dù Tiểu Kim cắn nuốt rất nhiều thần tinh, công kích toàn lực có lẽ có thể đánh lui võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, sức chiến đấu gần như ngang với ta, nhưng nó đã đến cực hạn rồi, đối với việc tăng thêm tốc độ rèn luyện cho ta cũng không còn có hiệu quả đặc biệt lớn.

Nhưng Long Thần lại nhớ tới, hình như một trăm cái chủ thành, mỗi một chủ thành đều có một U Minh Thạch, hơn nữa phủ thành U Minh Phủ có U Minh Thạch lớn nhất.

"Không biết có phải mỗi một U Minh Thạch đều sẽ có Địa Ngục Truy Hồn điện hay không. Nếu như có, vậy thì tuyệt vời."

Bây giờ đang tranh đấu với Diệp Huyên nên Long Thần thu tâm, ném chuyện này ra sau gáy. Muốn đi tìm những Địa Ngục Truy Hồn điện kia, đầu tiên vẫn phải cứu Diệp Hiên ra đã, đồng thời truyền thừa Sát Thần, Long Thần không phải là không nghĩ cách. Đương nhiên đó là đồ của Diệp gia, nếu chị em Diệp Huyên lấy được là lý tưởng nhất, nhưng cũng tuyệt đối không thể để cho những người khác lấy được, kể cả Diệp Tích Chi kia cũng không được.

Bụp!

Hóa thành một tia chớp màu vàng, Long Thần lập tức biến mất tại chỗ.

Thân thể của hắn nhảy xuống khỏi Thất Thải Linh Lung tháp trực tiếp xông ra khỏi U Linh chủ thành, tốc độ như vậy cho dù là Độc Cô Quân cũng phải xấu hổ. Đây là tốc độ chạy như điên của thân thể đã được Long Huyết Thần Nguyên gia tăng, còn có Địa Ngục Truy Hồn điện rèn luyện. Nếu Địa Ngục Truy Hồn điện có nhiều, thì hiệu quả sẽ càng thêm tuyệt vời.

Một trận cuồng phong gào thét lao về phía địa phương đã định.

Trong núi sâu hoang vu, từng tiếng thú gào khủng bố vờn quanh, nhưng đối với Long Thần mà nói, chỉ cần hắn hơi phóng thích một chút khí tức hiện tại, tất cả thú dữ kia chỉ cần không tới Thần cấp, đều sẽ chạy xa.

Dọc đường đi thông suốt không trở ngại, Long Thần vẫn luôn đuổi theo bước chân Diệp Huyên, cuối cùng đã tới nơi ước định. Diệp Huyên không có bất kỳ nhớ thương nào nên nhanh hơn Long Thần một bước, lúc này đang ngồi trên một tảng đá xanh, hai tay chống cằm, đột nhiên biểu lộ ra một vẻ đáng yêu của nàng, cười híp mắt nhìn Long Thần, kéo cao giọng nói: "Ngươi thật chậm, chậm chết đi được."

Long Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, thời điểm Diệp Huyên vừa nói xong, mặt đất chấn động, cây cối cao to sau lưng Diệp Huyên đồng loạt bị đè ngã xuống, trên đất có một con thú dữ Thần cấp nhất phẩm lao tới. Con thú kia dùng cái đầu rắn đỏ tươi và móng vuốt nhọn hoắt táp về phía đầu Diệp Huyên.

Khi thấy Diệp Huyên sắp bị nuốt mất, Long Thần vừa mới tới nơi không nói hai lời, bóng người chợt lóe đã lao tới đỉnh đầu con thú dữ kia, một quyền ầm vang, không khí chấn động, vang lên một tiếng nổ lên. Một quyền kia chính xác đánh thẳng vào đỉnh đầu thú dữ, sau một tiếng nổ, thú dữ khổng lồ này ngã trên mặt đất, mặc dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã bị quả đấm của Long Thần làm vỡ nát hết.

Ngoắc tay, Long Thần thu thi thể thú dữ này vào trong Thái Hư Cảnh.

Diệp Huyên đứng dậy, thản nhiên cười với Long Thần: "Ai cần ngươi ra tay, nó chắc chắn không làm gì được ta."

Trả lời nàng là hành động Long Thần "xoẹt" một tiếng rút thần kiếm Phiêu Huyết ra.

Khi Phiêu Huyết được Long Thần nắm trong tay, Diệp Huyên có loại ảo giác, Long Thần lúc này đang đứng ở nơi cao, trên người tản mát ra mùi vị huyết tinh nồng đậm. Khuôn mặt vốn anh tuấn bây giờ lại nhiều thêm một loại cảm giác huyết sắc yêu dị, sát lục của hắn càng giống như một loại chúa tể, khiến cho lòng người kinh sợ.

Điểm chết người là, Diệp Huyên chắc chắn đó là khí tức thuộc về Long võ giả, trời sinh có tác dụng áp chế đối với những sinh vật khác, cho dù Diệp Huyên cường đại hơn Long Thần nhiều, nhưng về phương diện ý chí, nàng không hề chiếm ưu thế.

"Nhất Kiếm Phiêu Huyết."

Gào thét một tiếng, ánh sáng huyết sắc đánh về phía Diệp Huyên.

Lúc này Long Thần mới tính là phát huy ra toàn bộ sức mạnh "Sát Kiếp", thể hiện ra đủ sự tinh túy của Thần kỹ tam phẩm này.

"Trảm Long."

Một kiếm phóng lên cao, đất rung núi chuyển.

"Kiếm Loạn Thần Ma."

Một chiêu đâm ra, trời long đất lở, thú dữ chạy khắp nơi, vẻ mặt kinh sợ.

"Tỉ tỉ... Sát Kiếp."

Một chiêu cuối cùng đánh ra, kiếm quang màu đỏ máu hình thành những không gian lớn cỡ quả bóng, rậm rạp chằng chịt, bao phủ Diệp Huyên.

Đối mặt với từng đợt sóng tập sát của Long Thần, mặc dù Diệp Huyên có lực đối phó, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khiếp sợ. Phải biết là nàng là một trong số ít Thần Vũ cảnh tầng năm hiếm hoi của cả U Minh phủ, cho dù là Minh Đế hay phủ chủ U Minh phủ cũng chỉ là Thần Vũ cảnh tầng năm mà thôi. Thế nhưng sức chiến đấu mà Long Thần thể hiện ra, Diệp Huyên dám nói, loại nhân vật Minh Tướng như Tô Thiên, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Đánh một trận đã khiến cho vùng núi sâu hoang vu này hoàn toàn thay đổi bộ dạng.

Cho dù là người U Linh chủ thành mà nhìn thấy nơi này cũng bị chấn động mãnh liệt.

Ở lần thứ mười bị Diệp Huyên đánh bay ra ngoài, Long Thần lại giống như không có chuyện gì, sau khi đứng dậy, hắn cười hỏi: "Lấy thực lực hiện giờ của ta, mười mấy ngày sau đi U Minh Huyết Hải, cứu Diệp Hiên ra, thuận tiên trợ giúp hai người trong lăng mộ Sát Thần, hẳn là đủ tư cách rồi đi."

Diệp Huyên trầm tư một hồi.

"Vốn không muốn cho ngươi đi, nhưng vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên chỉ có ngươi biết, nên không có biện pháp nào khác. Nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với ta, toàn bộ nghe ta sắp xếp, không được làm việc lỗ mãng."

Có thể nhìn ra nàng vẫn rất quan tâm Long Thần.

"Đã hiểu." Long Thần gật đầu một cái.

"Thật ra thì ta vẫn không muốn để cho ngươi đi mạo hiểm, ngươi là Long võ giả, cũng là người có thiên tư biến thái nhất mà ta gặp. Nếu ngươi nghe lời khuyên của ta, đi Chân Võ Đế cung, chỉ cần công bố thân phận Long võ giả của ngươi, ngươi nhất định sẽ có được sự coi trọng rất lớn, trong nháy mắt trở thành nhân vật quan trọng của Chân Võ Đế cung. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, nói không chừng, khi ngươi vừa công bố thân phận này, sẽ lập tức bị người giết người diệt khẩu, cướp lấy truyền thừa." Khẽ nhíu mày, Diệp Huyên nói tiếp: "Ý ta là, ngươi phải quý trọng thiên tư của mình, mặc dù bây giờ ngươi rất mạnh, nhưng còn chưa đủ, cho nên không thể quá mức mạo hiểm. Nếu không, bỏ mạng thì không đáng giá."

Long Thần có thể nghe hiểu ý nàng.

"Yên tâm đi, nếu như phải chết, thì vào mấy năm trước ở thời điểm ta còn trói gà không chặt, đã sớm chết rồi. Ta hiện giờ." Long Thần ngẩng đầu lên, tự tin mà kiên định nói: "Không có ai có thể giết chết ta."

Theo thực lực hắn tăng lên, bản lĩnh càng ngày càng nhiều, quả thực có tư cách nói những lời này.

Chỉ là, Long Thần vẫn ghi nhớ lời Diệp Huyên nói, chuyện về Chân Võ Đế cung.

"Chân Võ Đế cung, nơi đó là thánh địa võ học cao nhất, là nơi thiên tài chân chính tụ tập, là nơi có cấp bậc ngang với Kiếm Hồn Đế cung của Tiểu Hi. Có lẽ đi đến nơi đó, ta mới có thể khiêu chiến cao nhất."

Đồng thời, Long Thần còn nhớ tới một người, đó chính là Khương Khanh.

Đây chính là người mà Phong Dương Tử dặn dò Long Thần phải giết chết trong bí cảnh Ngũ Đế, hắn ở ngay trong Chân Võ Đế cung.

"Trước không quản hắn, vẫn là chờ sau khi ta tìm thấy Tiểu Hi rồi nói. Năm đó vương triều quay đầu xuất thủ với ta, mặc dù nhất định là lừa gạt Tiểu Hi, nhưng nếu để cho nàng biết thì cũng không tốt."

Sinh ly tử biệt là nỗi đau lớn nhất nhân gian.

"Ngươi có tâm sự." Diệp Huyên là một người tâm tư tinh tế.

Long Thần bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: "Trở về đi thôi."

Diệp Huyên không hỏi nhiều, hai người trò chuyện trở lại U Linh chủ thành, rồi đi vào Tử Huyên điện nằm ở trung tâm phủ thành chủ. Thấy Diệp Huyên trở lại, sắc mặt Diệp Tích Chi kia cũng không thể nào dễ nhìn, chỉ là Đằng Long lại tiến lên, nói với Diệp huyên: "Lúc ngươi không có ở đây, U Linh chủ thành xảy ra một chuyện lớn đó..."

"Ta thấy được." Diệp Huyên không muốn bọn họ nói nhiều.

"Ngươi có biết tại sao xuất hiện thịnh huống như vậy không, chẳng lẽ là có người tới Thần Vũ cảnh, dẫn động..."

Thời điểm nói tới chỗ này, miệng hắn đã mở lớn, bởi vì hắn thấy Long Thần - người mười mấy ngày trước vẫn còn là Thiên Vũ cảnh, hôm nay đã đến Thần Vũ cảnh rồi.

Long Thần cười tiếp lấy lời Diệp Huyên nói: "Động tĩnh lúc nãy là thời điểm ta tới Thần Vũ cảnh dẫn phát ra, ngươi tin không."

Đằng Long có chút sững sờ, có chút khinh bỉ nhìn Long Thần một cái, giễu cợt nói: "Còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ hão huyền, đại nhân chúng ta nói chuyện, ngươi có tư cách gì chen miệng. Mau tự vả miệng một trăm lần cho ta, phải đánh ra máu, nếu không thì sẽ tăng hình phạt."

Trong lúc nói chuyện, Đằng Long thi triển ra áp lực Thần Vũ cảnh tầng bốn - Vũ Chi Cực cảnh ra với Long Thần.

"Đồ đệ của ta, ngươi nói đánh là đánh sao." Diệp Huyên vốn ôn nhu, sau khi về tới đây lại trở nên lạnh như băng.

Diệp Tích Chi không ngồi yên, nàng đứng dậy, căm tức nhìn Diệp Huyên nói: "Diệp Huyên, ngươi thật là to gan, gia chủ Diệp gia bây giờ là ta, ngươi thân là vãn bối, mặc dù thực lực không tệ, nhưng không có tư cách hô lớn gọi nhỏ với trưởng bối đâu."

"Ai ở đây hô lớn gọi nhỏ." Diệp Huyên hỏi ngược lại.

Âm thanh nàng nói chuyện vẫn luôn không cao, người hô lớn gọi nhỏ lại là Đằng Long.