Long Huyết Chiến Thần

Chương 211: Không bằng cầm thú




"Đáng tiếc chính là Thanh Long chiến kích sẽ phải trả lại cho người ta a...aa…aaa!"

Long Thần đứng dậy quan sát thanh chiến kích cực kỳ phù hợp với mình, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn trao đổi với Long hồn nhưng không có dấu hiệu nhận chủ. Chỉ là Long Thần không nỡ từ bỏ Thanh Long chiến kích, nhất là khi bản thân hắn sử dụng Thanh Long chiến kích bộc phát ra uy lực vượt xa dự đoán.

"Chưa có dấu hiệu nhận chủ sao? Chỉ còn lại năm ngày, Long Thần, ngươi nên nghĩ biện pháp cứu Mạc Tiểu Lang rồi."

Linh Hi lên tiếng nhắc nhở.

"Ta đã lĩnh ngộ Thanh Long chiến pháp xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù Thanh Long chiến kích có giá trị to lớn, nhưng mà Tiểu Lang quan trọng hơn. Ta không thể bởi vì nó bỏ qua bằng hữu của mình. Thôi kệ, hết thảy thuận theo tự nhiên, ta hiện tại đi tìm Mộng Dao tỷ thương nghị chuyện này."

Từ trước đến giờ Long Thần làm việc vô cùng dứt khoát, hắn nghĩ xong lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Về chuyện tình Mạc Tiểu Lang đúng là khó giải quyết, hắn không thể nào tùy tiện động thủ bất kể hậu quả. Thời gian năm ngày vừa đủ định ra kế hoạch chu toàn, vì thế hắn quyết định đi cầu Đông Phương Huyền Tiêu hỗ trợ nhằm bảo đảm an toàn tuyệt đối.

"Nghĩa phụ đã trợ giúp ta nhiều lắm, nhất là sự tình Linh Thanh cũng nhờ hắn chống đỡ mới vượt qua an toàn. Hắn đã coi trọng ta như thế, cộng thêm Mộng Dao tỷ ở bên cạnh khẩn cầu hẳn là cơ hội khá lớn."

Long Thần phân tích tính cách Đông Phương Huyền Tiêu cảm thấy chuyện này tương đối ổn thỏa.

Mấy ngày qua Mộng Dao không có tới quấy rầy hắn, Long Thần đi đến phòng nàng gõ cửa, sau đó phát hiện nàng không ở chỗ này.

"Ta đang bế quan, nàng quan tâm chuyện tình Tiểu Lang hẳn là lưu lại chờ đợi mới đúng. Rốt cuộc nàng đi đâu rồi?"

Long Thần hơi nghi ngờ, bây giờ không thể nào trì hoãn thời gian, hắn biết tìm kiếm Mộng Dao ở chỗ nào đây? Đông Phương gia tộc xây dựng kiến trúc nhiều lắm, Long Thần tùy tiện đi tìm vài nơi, xuyên qua Huyền Vân các và Huyền Vũ các cũng không thấy bóng dáng Mộng Dao.

"Tại sao không thấy? À, nên tìm người hỏi thăm!"

Long Thần lại chuyển một vòng, thấy phía trước có hai thiếu niên đi tới vội vàng tiếp cận. Nhưng mà hai người kia vừa thấy Long Thần đã xoay người chạy đi giống như chuột sợ mèo.

"Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề."

Long Thần lập tức xông lên, một tay ngăn cản trước mặt, lạnh lùng nói:

"Các ngươi biết Mộng Dao tỷ ở đâu?"

Hai thiếu niên này biểu hiện kinh hãi giống như bị vạch trần nội tâm, một người trong đó sợ hãi nói:

"Thiên Tinh ca ca dụ dỗ nàng đi lịch lãm Vân Lĩnh tùng lâm, chuyện không liên quan đến ta a...aa!"

Vân Lĩnh tùng lâm là khu rừng lớn tọa lạc ở vị trí cách Đông Phương phủ không xa, hoàn cảnh vô cùng ưu mỹ, một số tộc nhân rủ nhau tới đó tu luyện, đồng thời trau dồi tình cảm.

Bây giờ đã là mùa đông, hoàn cảnh bên trong Thương Ương quốc tương đối rét lạnh, lá rụng điêu linh tạo thành cảnh sắc tráng lệ, thu hút rất nhiều cặp đôi tới đây du ngoạn.

Mặc dù Long Thần chưa từng tới đó, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe Mộng Dao nhắc tới. Lúc này hắn nghe nói Đông Phương Thiên Tinh dự định hạ thủ đối với Mộng Dao, ánh mắt hắn lập tức co rụt lại, trên người bộc phát sát khí hù dọa hai gã thiếu niên nhảy lùi mấy bước.

Long Thần biểu hiện vô cùng hoành tráng trong lần tranh đoạt chiến Thanh Long chiến kích, chiến kỹ thôn phệ Huyết Giới vẫn còn mới mẻ trong lòng bọn họ. Đến bây giờ bại tướng dưới tay Long Thần, Đông Phương Thiên Vũ vẫn còn trọng thương chưa lành, bọn họ rất sợ Long Thần nổi điên hạ thủ đối với mình.

"Dẫn đường, trong vòng nửa phút nếu không thấy tên kia, ta cũng không ngần ngại cho các ngươi thưởng thức mùi vị đau khổ."

Long Thần thả bọn họ xuống, thanh âm lạnh như băng.

Vốn cho rằng sẽ phải đi thương lượng chuyện tình cứu viện Mạc Tiểu Lang, không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện khác. Nếu như Long Thần không xuất hiện kịp thời, sợ rằng Mộng Dao sẽ gặp phải bất trắc rồi.

Mộng Dao là tỷ tỷ của hắn, trước kia thường xuyên chiếu cố hắn, tình cảm thâm hậu. Long Thần không cho phép bất luận kẻ nào động tới nàng, coi như là Đông Phương Thiên Tinh cũng không được.

Hai thiếu niên kia hiển nhiên không dám cãi lại, dưới áp lực cường đại của Long Thần, bọn họ chỉ có thể nhìn nhau lựa chọn thỏa hiệp, sau đó tăng tốc chạy về phía Vân Lĩnh tùng lâm.

"Muốn chết sao? Nhanh lên một chút."

Long Thần cảm giác đây không phải là tốc độ lớn nhất, hắn lập tức quát lớn cảnh cáo.

Quả nhiên thanh âm vừa dứt, tốc độ hai tên kia liền nhanh lên gấp đôi.

Long Thần nóng lòng như lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tỉnh táo như thường. Hắn đã trải qua nhiều chuyện nghiêm trọng hơn, cho nên hiểu rõ lúc này cần phải giữ vững bình tĩnh mới có thể xử lý tốt vấn đề.

Đông Phương Thiên Tinh đã sớm động tâm tư đối với Mộng Dao, vốn là muốn thông qua Thiên Vũ giết chết Long Thần rồi hắn sẽ hạ thủ dễ dàng hơn. Thế nhưng, Long Thần lật ngược tình thế đánh bại Thiên Vũ, chiếm được tư cách tìm hiểu Thanh Long chiến kích. Điều này làm cho Đông Phương Thiên Tinh càng thêm lo lắng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.

"Cũng tốt, để ta mượn ngươi thử uy lực Thanh Long chiến kích."

Ánh mắt Long Thần lóe lên một tia điên cuồng.

Bên trong Vân Lĩnh tùng lâm có một hồ nước yên tĩnh, lúc này trên bờ hồ xuất hiện hai bóng người.

"Mộng Dao, thấy vườn hoa bên kia không? Đó là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, trong mùa đông lại xuất hiện cảnh tượng trăm hoa đua nở. Thứ này làm ta hao phí không ít tiền tài, thế nào? Đẹp mắt không?"

Hai mắt Đông Phương Thiên Tinh nhìn chăm chú vào thiếu nữ thướt tha mềm mại bên cạnh mình.

Mộng Dao mặc y phục màu trắng hòa hợp với cảnh sắc mùa đông, gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo làm cho Đông Phương Thiên Tinh mê mẩn thần hồn.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu hụt mỹ nữ, Mộng Dao xinh đẹp, khí chất bất phàm không phải là nguyên nhân Đông Phương Thiên Tinh ưa thích. Mà lý do chính là vì thân phận và thực lực Mộng Dao.

Cảnh cảnh vô số đóa hoa nở rộ trong mùa đông đúng là tuyệt mỹ, Mộng Dao nhìn đến xuất thần, chẳng qua là trong lòng nàng sinh ra cảm giác chán ghét.

"Ngươi dẫn ta tới đây là vì thứ này? Lúc nãy ngươi nói muốn trao đổi kinh nghiệm tu luyện Thanh Long chiến pháp chỉ là lừa gạt?"

Mộng Dao không phải là thiếu nữ bình thường, trí tuệ của nàng đương nhiên không thấp. Đông Phương Thiên Tinh sử dụng phương pháp cấp thấp này chỉ lừa được nàng nhất thời mà thôi.

"Dĩ nhiên không phải, ngươi không cảm thấy hai người chúng ta ở trong phong cảnh mỹ lệ này cùng nhau trao đổi học thuật rất là phù hợp sao?"

Đông Phương Thiên Tinh nói xong liền tự mình cười lên ha hả.

Trên thực tế, hắn là người háo sắc vô độ, lúc này đã khó thể ức chế trong lòng rồi. Thanh âm hắn từ từ run rẩy, ánh mắt nóng bỏng không ngừng lướt qua bộ ngực phong mãn của Mộng Dao.

"Thật là ngại quá, ta đã không còn hứng thú đối với kinh nghiệm học thuật nữa rồi. Hẳn là đệ đệ đang chờ ta ở nhà, gặp lại sau!"

Đến lúc này, Mộng Dao làm gì không rõ ý đồ của Đông Phương Thiên Tinh? Nàng mơ hồ cảm giác sự tình không ổn, lúc nãy có hai thiếu niên vô tình đi ngang qua liền bị hắn đuổi đi, cộng thêm tình huống hiện tại cho thấy tên này tâm địa bất chính.

Nơi này có mùi hoa rất dễ chịu, thế nhưng Mộng Dao cảm giác có cái gì đó là lạ, tựa như một loại lực lượng nào đó dung nhập vào trong cơ thể của nàng. Lúc ban đầu Mộng Dao tưởng rằng chỉ là ảo giác mà thôi, đến khi quyết định rời khỏi mới cảm thấy cả người nóng lên, hô hấp dồn dập.

Nàng vô cùng chán ghét Đông Phương Thiên Tinh, căn bản không thể nào xuất hiện phản ứng như thế.

"Hương hoa có vấn đề? Đông Phương Thiên Tinh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Ý thức được vấn đề ở chỗ này, Mộng Dao đột nhiên quay đầu lại ngó chừng Đông Phương Thiên Tinh.

"Ha ha, ngươi rốt cuộc cảm thấy sao? Nhưng đã chậm..."

Sắc mặt Đông Phương Thiên Tinh biến đổi trong nháy mắt, nhún nhún vai cười nói:

"Đừng lo lắng, chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi. Mùi hoa có tác dụng hỗ trợ ân ái, tinh thần bay bổng. Thứ này làm ta mất mười vạn Thần ngọc, ngươi bây giờ cảm giác cả người nóng rang, khát khao khó nhịn đúng không?"