Long Huyết Chiến Thần

Chương 232: Huyết Hải Thâm Thù




Ban đầu lần đầu tiên gặp mặt ở Bạch Dương trấn, Long Thần chỉ là con nhà giàu ăn chơi chờ chết. Thế mà bây giờ hắn đã thay đổi triệt để, trở thành một người sát phạt quyết đoán. Mạc Tiếu Lang nghĩ đến đây cũng phải lắc đầu cảm thán.

“Tiếu Lang, người đã là huynh đệ của ta rồi. Một tháng sau, chúng ta cùng nhau tiến vào di tích viễn cổ, kề vai chiến đấu, bản thân ta muốn nhìn xem trong đám thanh niên trẻ tuổi Nguyên Linh thành có ai đủ sức làm đối thủ của huynh đệ chúng ta?”. Long Thần vỗ vỗ bả vai Mạc Tiếu Lang, ngữ khí hào hùng vạn trượng.

“Đúng, đại ca, chúng ta là hảo huynh đệ. Chiến thì chiến, có gì phải sợ!” Mạc Tiếu Lang cười nói.

Quan hệ giữa hắn và Long Thần tiến triển quá nhanh nhưng hết thảy mọi chuyện lại diễn ra vô cùng tự nhiên. Thời khắc Long Thần cầm Thanh Long chiến kích tiến vào hiếm địa, Mạc Tiếu Lang đã chính thức nhìn nhận người đại ca này rồi.

“Đi, ra ngoài chuẩn bị ít đồ ăn. Háo huynh đệ nhất định phải uống rượu, đúng không?” Long Thần nói xong liền cười phá lên.

Cả hai người đều thật tâm kết giao. Chỉ có điều Long Thần hào sảng, khác với Mạc Tiếu Lang hay ngượng ngùng, xấu hổ. Mặc dù thực lực hắn kinh khủng hơn Long Thần nhiều lắm.

Đây cũng là nguyên nhân Long Thần cảm thấy thoải mái. Cho dù Mạc Tiếu Lang là siêu cấp thiên tài nhưng trên người hắn không có khí chất hung hăng bức người. Thành thật mà nói, bộ dạng Long Thần giống như cười gian, âm thầm đắc ý. Còn Mạc Tiếu Lang lại là cừu non đang bị dụ dỗ.

“Hắn cười ngây thơ như vậy, tại sao lão tử có cảm giác đang lừa gạt trẻ con?” Một hồi sau, Long Thần có chút câm lặng.

Trên đường đi, Long Thần hỏi thăm Mạc Tiếu Lang tin tức Mộng Dao. Sau khi biết nàng sống tại Ngân tộc tương đối ổn định, hắn mới yên lòng tạm thời bỏ qua chuyện này. Kế tiếp hắn phải tập trung tu luyện, cố gắng tiếp nhận truyền thừa rồi trở thành thần vệ Tiên cảnh.

Khi biết Mạc Tiếu Lang cũng muốn tham gia tranh đoạt chiến di tích viễn cổ, Long Thần cảm thấy lo lắng dùm cho hắn. Chỉ là tạm thời không có thời gian suy tư chuyện này.

Ra khỏi Linh Vũ thành, Long Thần tìm đến một tòa tửu lâu phía đông Linh vực, nhanh chóng kéo Mạc Tiếu Lang tiến vào. Hai người bọn họ đều là thành viên đại gia tộc nên được tiếp đãi long trọng. Long Thần quyết định tìm tới vị trí gần cửa sổ, cảnh quan tương đối ưu nhã.

Tuy rằng hắn và Mạc Tiếu Lang quen biết đã lâu nhưng thời gian chung đụng lại không dài. Vì thế hai người cần phải hàn huyên, tâm sự vài ngày để hiểu nhau hơn.

Sau khi gọi rượu và thức ăn, Long Thần lập tức tiến vào trạng thái con nhà giàu mới nồi. Coi như là có hai người cũng nói cười vô cùng náo nhiệt, Mạc Tiếu Lang chỉ phụ họa vài câu, hoặc lắc đầu cười khổ không dứt. Bản thân hắn thật sự không quen tiếp xúc thân mật với người khác kiểu này.

Một phen rượu thịt trôi qua, hai người ăn uống no say mới bắt đầu nói chuyện chính sự.

“Đúng rồi, Tiếu Lang, tại sao người muốn đi di tích viễn cổ?”

Long Thần chủ động hỏi thăm.

“Lần trước người giúp cho chúng ta có cơ hội chạy trốn, ta vốn là muốn rời khỏi ngay lập tức. Nhưng mà Thanh Long lão tổ nói chỉ cần ta đáp ứng một chuyện, hắn sẽ tặng cho ta Thiên Lang yêu nhận.”

Mạc Tiếu Lang uống khá nhiều rượu, lúc này đã say khướt rồi. Trên gương mặt thanh tú dần dần ứng hồng y như thiếu nữ e thẹn.

“Hắn muốn người tranh đoạt truyền thừa cho gia tộc?”

Long Thần hỏi.

“Ừ, nếu ta không đạt tới Thiên đan cảnh đại thành, có lẽ hắn sẽ có quyết định khác. Theo như tin đồn, Thần Hi thương minh và Thú Hồn điện cử ra đại biểu đều là võ giả Thiên đan cảnh đại thành. Nhưng mà Linh Vũ gia tộc lại không có, cho nên mấy lão gia hỏa cảm thấy lo lắng, vội vã suy nghĩ tìm kế sách. Nói thật ra, lần này đội ngũ Thần Hi thương minh và Thú Hồn điện phát ra mạnh mẽ như thế cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Trước kia tối đa chỉ là Nhân đan cảnh tiều thành mà thôi, vốn không phải là đối thủ của Linh Vũ gia tộc.” Mạc Tiếu Lang chậm rãi giải thích.

“À, thì ra là vậy!”

Long Thần gật đầu nhận đồng. Trên thực tế, trong lòng hắn lo lắng chính là vấn đề truyền thừa và trở thành thần vệ Tiên cảnh. Đây là mục tiêu nhất định phải hoàn thành, nếu như Mạc Tiếu Long cũng muốn tranh đoạt, vậy thì phiền toái rồi.

Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Long Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chỉ cần một trong hai người bọn họ tiếp nhận truyền thừa cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ cho Linh Vũ gia tộc.

“Đại ca, ngươi rất muốn nhận được truyền thừa?” Mạc Tiếu Lang cũng không ngốc, thấy vẻ mặt hắn như thế lập tức hiểu ra vấn đề.

“Ừ, rất trọng yếu đối với ta!”

“À, vậy thì ta sẽ giúp người một tay. Dù sao ta vẫn mạnh hơn người nha!” Mạc Tiếu Lang cười nói. Long Thần thấy Mạc Tiếu Lang nhường lại truyền thừa không chút do dự, trong lòng hắn thật sự cảm động.

Hắn quả nhiên không có nhìn lầm tiểu tử này.

Long Thần nhớ rõ ông nội Dương Thương Khung từng nói, trước khi kết giao nhất định phải tìm hiểu rõ ràng nội tâm huynh đệ là nhiệt huyết hay là độc dược. Hiện tại hắn đã biết Mạc Tiếu Lang bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại là một bầu nhiệt huyết.

“Tiếu Lang, người tốt với ta như thế. Ta dĩ nhiên không thể chiếm hết chỗ tốt, nếu như chúng ta tranh đoạt thành công, ngoại trừ truyền thừa ra, những thứ khác đều là của ngươi.” Long Thần mỉm cười hào sảng.

“Ha hả, được rồi, đến lúc đó tính sau. Nếu là đồ ta cần tự nhiên sẽ không khách khí, chỉ có điều lần này tranh đoạt chiến không hề đơn giản. Thực lực đối phương rất mạnh, cho dù hai chúng ta liên thủ cũng chưa nắm chắc phần thắng.” Mạc Tiếu Lang nói.

“Có vấn đề?” Long Thần hỏi.

“Người mạnh nhất Thú Hồn điện là Yến Đan Thanh, ta đã gặp hắn lần. Hắn cũng là Thú võ giả giống như chúng ta, tu luyện chính là thú hồn Huyên giai cửu phẩm Nguyên Cực thú, chiến lực cực mạnh. Sở dĩ đầu lĩnh Thú Hồn điện tôn xưng Nguyên Đế chính là vì Nguyên Cực thú tồn tại. Hơn nữa, hắn đã tiến vào cảnh giới Thiên đan cảnh đại thành từ lâu rồi, đây là một đối thủ rất khó chơi.”

“Ngươi cũng là Thú võ giả?”

Long Thần thiếu chút nữa phun luôn ngụm rượu trong miệng, hắn là đại ca mà cái gì cũng không biết, toàn phải đợi tiểu đệ kế ra chi tiết đúng là quá mất mặt rồi.

Long Thần nghĩ đi nghĩ lại, hình như Mạc Tiếu Lang chưa từng sử dụng thú hồn biến thân trước mặt hắn. Ngoài ra hai người cũng không đề cập tới vấn đề này.

“Ngươi còn chưa biết?” Mạc Tiếu Lang cảm thấy kỳ quái nhưng hắn nghĩ thông suốt rất nhanh, vội vàng nói: “Ta chỉ xuất thủ trước mắt người có một lần, hình như là cái lần đối phó Thanh Long lão tổ. Thế nhưng, ban đầu ta sắp đột phá Thần Đan cảnh không có người nào trợ giúp, cho nên ta đành phải dùng Phệ Nguyệt yêu lang làm thú hồn bồn nguyên. Cho đến hiện tại, lực lượng thú hồn trên căn bản là vô dụng, vì thế người nói ta là võ giả bình thường cũng được. Chỉ khi nào ta bước vào Thiên Hà cảnh mới có thể tìm kiếm thú hồn cao cấp.”

Thì ra là như vậy, Long Thần bừng tỉnh đại ngộ, không trách được lúc trước hắn đoán không ra Mạc

Tiểu Long là Thú võ giả.

Phệ Nguyệt yêu lang chỉ là yêu thú cấp thấp, khi hắn gặp gỡ Linh Hi cũng đã nhìn thấy một lần. Nghĩ

đến tình cảnh chật vật của mình lúc đó, Long Thần không nhịn được lắc đầu cười khổ.

“Đại ca, không gạt ngươi, ta cảm giác mình sắp chạm vào biên giới Thiên Hà cảnh rồi. Nhưng mà chung quanh Nguyên Linh thành không có yêu thú cường đại, cho nên ta quyết định tiến vào di tích viễn cổ thử vận khí.” Mạc Tiếu Lang nói rất chân thành.

“Cái gì?” Long Thần giật mình kinh hãi, trong lòng thật sự hết chỗ nói rồi. Mạc Tiếu Lang đúng là quá mức yêu nghiệt, cho dù qua năm hắn chỉ mới mười lăm tuổi. Một vị cường giả Thiên Hà cảnh mười lăm tuổi, đây là khái niệm gì chứ?

Đến khi nào hắn mới có thể đuổi kịp, đề còn làm một gã đại ca chân chính?

“Ý nghĩ này không tệ, di tích viễn cổ hẳn là tồn tại không ít yêu thú cao cấp. Đến lúc đó, ta và người cùng nhau đi dạo tìm vận may, ha ha!” Dựa vào trợ thủ đắc lực như Mạc Tiếu Lang, lòng tin Long Thần càng lúc càng lớn.

“Thật ra, nếu so sánh với thanh niên tuấn kiệt Bích Sơng hoàng thành, ta đây không tính là thiên tài gì cả.” Mạc Tiếu Lang bỗng nhiên nói nhỏ một câu, thần sắc có vẻ vô lực.

Long Thần nhạy cảm phát hiện hình như tên tiểu tử này có tâm sự. Nhớ ngày đó gặp nhau tại Bạch

Dương trấn, Mạc Tiếu Lang từng nói gia tộc của mình bị người ta giết sạch.

Không khí trong tửu lâu ồn ào, náo nhiệt, cách đó không xa là một nhóm thiếu niên đang chơi trò đoán số uống rượu hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Long Thần nhìn chung quanh một vòng, không thấy gì lạ mới yên tâm. Hắn tiến tới gần Mạc Tiếu Lang, nói nhỏ:

“Tiểu Lang, người hiểu rõ Bích Ương hoàng thành như vậy, chẳng lẽ ngươi từng sống ở đó?”

Đối với Long Thần, Mạc Tiểu Lang cảm thấy không cần phải giấu diếm. Hắn im lặng suy nghĩ, hàm răng căn chặt đến ứa máu khi nào không biết.

“Ừ, đại ca, nói thật cho người biết vậy. Mạc gia chúng ta đã từng là một trong tứ đại gia tộc Bích Ương hoàng thành. Nhưng bây giờ đã bị diệt môn, toàn tộc chỉ có một mình ta trốn ra được, lúc ấy ta chỉ mới sáu tuổi.”

Mạc Tiếu Lang nói rất bình thản nhưng mà lọt vào tai Long Thần bỗng nhiên đắng chát. Bởi vì hắn biết rõ đoạn đường Mạc Tiểu Lang trải qua cực kỳ gian khổ, trong đó mồ hôi, máu và nước mắt phải đổ ra không ít.

Gia tộc bị diệt, toàn bộ thân nhân chết hết, một hài đồng sáu tuổi độc thân xông xáo giang hồ rốt cuộc khó khăn đến mức nào? Mặc dù Mạc Tiếu Lang chỉ kể lại vài câu ngắn gọn nhưng mà Long Thần biết rõ sự tình không có đơn giản như vậy.

Đây là lần đầu tiên Long Thần cảm thấy đau lòng vì gã tiểu đệ này.

“Ai động thủ?”

Long Thần sẽ không an ủi sáo rỗng. Cái hắn cần làm chính là hạ quyết tâm hỗ trợ Mạc Tiếu Lang báo thù rửa hận.

“Không nóng được, đối phương quá mạnh. Nếu ta muốn báo thù ít nhất phải tu luyện thêm vài chục năm.” Trong mắt Mạc Tiếu Lang lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài một hơi khổ sở.

“Đừng nói nhảm, ngươi nói cho ta biết là ai động thủ?” Long Thần nhìn thẳng vào mặt Mạc Tiếu Lang.

“Hoàng tộc!”

Mạc Tiếu Lang nhả ra hai chữ trầm trọng.

Long Thần cười ha hả trở lại chỗ ngồi, dùng ánh mắt hài hước nhìn Mạc Tiều Lang: “Không phải là hoàng tộc sao? Có gì to tát, cùng lăm ta giúp người một tay. Vài chục năm trôi qua nhanh lắm!”

Nếu như có người nghe thấy Long Thần nói lời này tuyệt đối sẽ cười rụng răng. Nhưng Mạc Tiều Lang không nghĩ như vậy, ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Long Thần, trong lòng sinh ra cảm ngộ kỳ lạ.

Bởi vì hắn có thể đoán được tính cách Long Thần vẫn luôn bền bỉ, tín niệm vững chắc mới có thể kiên trì tu luyện đến cảnh giới hiện tại.

“Cám ơn đại ca dạy bảo, Tiểu Lang nhớ kỹ. Đại ca, ta mời người một chén.” Mạc Tiếu Lang cười thật to phá tan bầu không khí nặng nề.

Sau khi Mạc Tiều Lang nói ra tâm sự, quan hệ của hai người càng thêm thân mật.

“À, một tháng sau hoàng tộc phái Cửu hoàng tử tới đây chủ trì đại cục. Người có nguy hiểm gì không?” Long Thân bỗng nhiên hỏi một câu.

“Hẳn là không biết ta đâu, Cửu hoàng tử bình thời rất ít lộ điện. Khi đó ta còn nhỏ không có mấy người quen biết. Hơn nữa, Mạc gia đã bị diệt tộc, ai có thể ngờ được một đứa con nít sống sót cho đến bây giờ?”. Mạc Tiếu Lang lắc đầu nói.

Lúc này Long Thần mới yên tâm, cầm một chén rượu từ từ thưởng thức.

Kế tiếp hai người Long Thần đàm luận về chuyến đi di tích viễn cổ. Thế nhưng, hắn bỗng nhiên cảm giác sau lưng khác thường, thời điểm quay đầu nhìn lại lập tức phát hiện một đám thanh niên Linh Vũ gia tộc.

Long Thần thấy được Bắc Đường Mặc, Đông Phương Thiên Tuyền và Đông Phương Thiên Thần, ngoài ra còn có mấy gã cao thủ trẻ tuổi lạ mặt.

“Đây là đội hình Linh Vũ gia tộc phái ra tham dự tranh đoạt chiến tại di tích viễn cổ.” Mạc Tiểu Lang thản nhiên nói, từ ngữ khí cho thấy hắn không hề quan tâm đến đám người này.

Tổng cộng tám người, cộng thêm Long Thần và Mạc Tiểu Long là chẵn chục.

Long Thần cảm thấy ngạc nhiên chính là Đông Phương Thiên Tuyền vốn bị hắn loại bỏ dĩ nhiên xuất hiện ở trong đội ngũ này. Hắn đoán chừng là vì nàng đã đạt tới Thiên đan cảnh tiêu thành mới được gia tộc coi trọng, sau đó bọn họ trích ra một phần danh sách khác đưa cho nàng.

“Cái gã đại hán khôi ngô kia là Nam Cung Hoàng thuộc Nam Cung gia tộc, thiếu nữ nhỏ xinh là Tây Môn Tiểu Điệp thuộc Tây Môn gia tộc. Bọn họ đều là võ giả Thiên đan cảnh tiều thành, tính cả Đông Phương Thiên Tuyền được coi là thanh niên tối cường của Linh Vũ gia tộc.” Mạc Tiêu Lang lên tiếng giải thích.

“Nhưng mà Thần Hi thương minh và Nguyên Đế thành phải ra võ giả Thiên đan cảnh đại thành, đám người kia hữu dụng sao?” Long Thân tỏ ý nghi ngờ.

“Thần Hi thương mình chẳng qua là tin đồn mà thôi, Nguyên Đế thành nhất định có. Hơn nữa, theo ta đoán nhất định là Yến Đan Thanh sở hữu Nguyễn Cực thú hồn. Hắn là Thú võ giả chân chính, trong bốn đại nội tộc không có ai là đối thủ của hắn. Nguyên Đề thành đã lâu không có xuất hiện thiên tài cấp bậc này rồi. Cho nên Thanh Long lão tổ thấy ta tiến vào Thiên đan cảnh đại thành mới dùng Thiên Lang yêu nhận trao đổi điều kiện. Nếu không, ta đoán chừng Mộng Dao tỷ tỷ và mấy đồng bạn Ngân tộc sớm muộn gì cũng gặp tai nạn, làm gì được sống yên ổn như thế. Chuyến đi này ta nhất định phải tìm được

một đầu Địa giai thú, mau chóng tăng cường thực lực của mình.” Mạc Tiêu Lang nói.

Thời điểm Long Thần nhìn đám người kia, bọn họ cũng đang đánh giá Long Thần và Mạc Tiếu Lang.

Linh Vũ gia tộc vốn là thiên hạ của bọn họ nhưng mà mấy ngày qua danh tiếng hai người Long Thần đã lấn át bọn họ một đầu. Nói bọn họ không cảm thấy khó chịu khẳng định là giả dối.

Mạc Tiều Lang hiển nhiên không cần phải nói, một cường giả Thiên đan cảnh đại thành tuyệt đối là vương bài của Linh Vũ gia tộc. Về phần Long Thần chỉ là Thiên đan cảnh lại có cách khiến cho Thanh Long chiến tích nhận chủ, sau đó đánh bại Đông Phương Thiên Tuyền. Điều này nói rõ chiến lực của Long Thân ít nhất cũng tương đương Bắc Đường Mặc.

Đây là nguyên nhân bọn họ giữ vững im lặng, lần trước Long Thần giải quyết Bắc Đường Mặc đã truyền đi khắp chốn rồi, đoạn thời gian này thật sự là gian nan đối với hắn. Lúc này Bắc Đường Mặc vốn là muôn động thủ lại bị Nam Cung Hoàng kéo lại, nhẹ giọng nói:

“Đường Mặc, bình tĩnh chớ nóng. Hiện tại không phải là thời cơ động thủ, đợi tiến vào di tích viễn cổ còn nhiều cơ hội.”

Đại hán khôi ngô là người chững chạc, sau khi ngăn cản Bắc Đường Mặc lập tức dẫn mọi người đi lên lầu hai. Từ vị trí này có thể nhìn thấy hai người Long Thần rõ ràng mà không gây chú ý.

Khi nhìn thấy Long Thần ở chỗ này còn có một người phản ứng lớn hơn nữa, đó là Đông Phương Thiên Tuyền. Đến bây giờ nàng còn chưa dám tin chuyện kia chính là sự thật, hoặc có thể nói là nàng không thể nào chấp nhận sự thật này.

Nàng lại bị Long Thần khinh bạc?

Mỗi lần nghĩ đến đây, nội tâm Đông Phương Thiên Tuyền rất là cổ quái. Một phương diện nàng oán hận muốn lập tức giết chết Long Thần, một phương diện khác nàng cảm giác hình như không nỡ ra tay...

“Tam muội!”

Đông Phương Thiên Thần nhẹ giọng kêu một tiếng, Thiên Tuyên giật mình hỏi:

“Đại ca, chuyện gì?”

“Ngươi hận hắn không? Sau khi tiến vào di tích viễn cổ, ta giết hắn báo thù cho ngươi.”

“Ngươi nói thật? Không phải ông nội đã dặn dò cần hắn hỗ trợ tranh đoạt truyền thừa sao?” Đông Phương Thiên Tuyền tỏ ý nghi ngờ. Nàng không nghĩ tới đại ca vốn chững chạc, trầm tĩnh lại đưa ra quyết định như vậy.

“Truyền thừa, ta có đủ thực lực chiếm lấy.” Đông Phương Thiên Thần vỗ ngực tự tin.

Sau khi nói xong, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, cười nhạt nói: “Ngươi biết không? Bởi vì sự tình quyền quản lý lãnh thổ, Chu Tước lão tổ và mấy lão gia hỏa kia đã hao phí nửa năm chân khí truyền cho đám người Nam Cung Hoàng. Cứ như vậy bọn họ có thể sử dụng

Chu Tước ma linh, Bạch Hổ thánh đạo và Huyền Vũ thần phủ. Bản thân ta chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ nhận được chỗ tốt, ngươi nói xem ta có nên giết hắn cầm lại Thanh Long chiến kích vốn thuộc về mình không?”