Long Huyết Chiến Thần

Chương 601: Ma Thôn Thiên Địa




Lời Triệu Đan Trần đây là khi còn chưa khai chiến đã đánh gãy uy phong của mình, những người Vũ Minh có chút khó hiểu, Hoàng Tuyền kiếm vương thấy Triệu Đan Trần hình như xem thường hắn, trong lòng hắn có chút không vui, rút Hoàng Tuyền kiếm tràn ngập thổ hoàng sắc, như một khối ngọc quý hiếm ra khỏi vỏ, Hoàng Tuyền kiếm vương dùng ngữ khí không nóng lạnh, nói: “Mặc kệ ngươi là người hay là yêu thú, trong mắt ta đều không có khác biệt gì cả! Dưới lưỡi kiếm vô tình của Hoàng Tuyền kiếm vương ta, nếu ngươi đã tham gia chiến đấu, tất phải chuẩn bị bị giết chết!”

Khóe miệng Mạc Tiểu Lang hiện lên nụ cười hờ hững, hắn không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn Hoàng Tuyền kiếm vương. Bộ dáng bình tĩnh của hắn làm Hoàng Tuyền kiếm vương cảm giác được như là mình bị con yêu thú này khinh thường, Hoàng Tuyền kiếm vương cảm thấy có điềm xấu hổ.

“Muốn chết!”

Quát nhẹ một tiếng, Hoàng Tuyền kiếm vương hóa thành một đạo bóng kiếm màu vàng, hướng Tiểu Lang bổ tới! Vừa ra tay, Long Thần liền nhìn ra được, Hoàng Tuyền kiếm vương kia dù là tốc độ hay là công kích đã tương đương với Kiếm Trần.

Dưới kiếm quang Hoàng Tuyền kiếm vương kích động, bụi đất xung quanh thổi quét tới hướng Tiểu Lang! Kiếm quang mang theo bụi đất, trong nháy mắt đã tràn ngập trong phạm vi tầm nhìn của Mạc Tiểu Lang.

Mạc Tiểu Lang vẫn còn nhớ tới bốn chữ Long Thần nhắc nhở: đánh nhanh thắng nhanh. Đây là muốn Tiểu Lang sớm tung ra sát chiêu, nhanh nhanh dành thắng lợi, tránh cho đêm dài lắm mộng, tránh phát sinh những thứ ngoài dự liệu, cho nên ngay khi Hoàng Tuyền kiếm vương động thủ, Mạc Tiểu Lang gầm nhẹ một tiếng, một đoàn hỏa diễm màu đen thổi quét qua, một con Phệ Nhật Yêu Lang cao lớn, đứng ở trước người Hoàng Tuyền kiếm vương, đối chiếu với Phệ Nhật Yêu Lang, Hoàng Tuyền kiếm vương lúc này quả thực nhỏ bé đến thương cảm.

“To con thì ngon lắm sao? Con không phải là chết à!”

Hoàng Tuyền kiếm vương cười lạnh một tiếng, kiếm khí gào thét, trong không khí phát ra từng tiếng vang ong ong, đột nhiên huy kiếm, trong nháy mắt Hoàng Tuyền kiếm vương đã vọt lên trên đỉnh đầu Tiểu Lang.

“Hoàng Tuyền kiếm điển! Cửu Chuyển hoàng tuyền thủy!”

Hoàng Tuyền kiếm trong tay, khi hắn xoay tròn, đột nhiên biến thành một vòng xoáy bén nhọn, hướng đầu Tiểu Lang cuốn tới, tầng tầng kiếm ảnh, kiếm khí gào thét.

Trong hai mắt Phệ Nhật Yêu Lang, lúc này đã tràn ngập hỏa diễm màu đen, hắn đột nhiên lui về phía sau mấy bước, trên người hắn, bóng ảnh màu đen to lớn, đột nhiên biến ảo thành một con cự lang màu đen, giương nanh múa vuốt nghênh đón công kích Hoàng Tuyền kiếm vương.

“Oanh oanh oanh!”

Kiếm ảnh điên cuồng là vậy, đang cùng giao thủ nhanh chóng với Ma Ảnh phân thân Tiểu Lang, bắn ra nhiều tia hỏa quang.

“Đây là cái đồ quỷ gì vậy?”

Hoàng Tuyền kiếm vương không nhận ra Ma Ảnh phân thân, nếu như hắn nhận ra mà nói trong lòng hẳn là càng thêm kinh hãi, Ma Ảnh phân thân Tiểu Lang, lực lượng trên thân thấp hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiểu Lang, cho nên trong lúc nhất thời Hoàng Tuyền kiếm vương còn chống đỡ được.

Ngay lúc này Phệ Nhật Yêu Lang không nói hai lời, khi Ma Ảnh phân thân quấn lấy đối phương, thân thể nó nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Hoàng Tuyền kiếm vương, từ trên nhìn xuống, một ngụm Cửu U Ma Tổ Hỏa “ầm ầm!” phun ra, giống như biển rộng dậy sóng vậy.

Chân đạp hỏa diễm màu đen, Tiểu Lang lăng không đứng đó, đây là nói, yêu thú tới vương cấp, trên căn bản đã cụ bị năng lực bay trên trời.

“Đây là lửa gì vậy?”

Trong quá trình đối kháng với Ma Ảnh phân thân, thế nhưng Phệ Nhật Yêu Lang thình lình hướng đến mình phun ra một ngụm hỏa diễm, Hoàng Tuyền kiếm vương cảm thấy một cỗ âm lãnh lạnh lẽo.

Xem ra, hỏa diễm nhất định rất nóng, còn hỏa diễm âm lãnh, mặc dù không bình thường nhưng Hoàng Tuyền kiếm vương cũng không xem vào đâu, hắn cho rằng công kích kia là của một con sói thôi, cho nên hắn nhanh chóng thi triển kiếm chiêu, tạm thời bức lui Ma Ảnh phân thân.

Đồng thời, kiếm vũ trong tay biến thành bóng ảnh hư ảo, giống như là tạo thành một cái tán to lớn, trực tiếp bao vây lại.

“Hô!”

Cự lượng Cửu U Ma Tổ Hỏa đập xuống, hoàn toàn che mất Hoàng Tuyền kiếm vương, hỏa diễm màu đen, hừng hực thiêu đốt, vừa mới bắt đầu, kiếm ảnh Hoàng Tuyền kiếm vương, quả thực bức lui Cửu U Ma Tổ Hỏa, chỉ là thời điểm hắn nhận lấy bi kịch đã đến.

Mạc Tiểu Lang khống chế Cửu U Ma Tổ Hỏa, mặc dù chỉ là phân thân nhưng vô cùng cường hãn, dù sao thuộc về siêu cấp hỏa diễm viễn cổ, Hoàng Tuyền kiếm vương sao có thể bằng vào thanh kiếm là có thể tránh né được? Lúc trước ngay cả Triệu Đan Trần gặp phải hỏa diễm này cũng không dám ngạnh kháng, trực tiếp chạy trốn!

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, từ trong Cửu U Ma Tổ Hỏa truyền ra, thanh âm này để cho mọi người sợ nổi da gà, người Vũ Minh, vốn là rất muốn cứu Hoàng Tuyền kiếm vương, đáng tiếc đã chậm mất rồi, một trận hỏa diễm đi qua, vốn nơi Hoàng Tuyền kiếm vương đang đứng, bây giờ chỉ còn lại một bức tượng đá màu đen trông rất sống động, đây chính là Hoàng Tuyền kiếm vương.

Mọi người thấy vậy, trong lòng có chút phát rét, Hoàng Tuyền kiếm vương lúc này vẫn duy trì bộ dáng kêu thảm thiết, mồm dài và to ra, ánh mắt gắt gao nhìn về phương hướng Phệ Nhật Yêu Lang, thậm chí có thể đọc được trong ánh mắt hắn, chính là không thể tin.

Đây là uy lực của Cửu U Ma Tổ Hỏa!

Trong Vũ Minh, ngoại trừ Triệu Đan Trần, ai cũng không có nghĩ tới là kết quả cuối cùng lại là như vậy đó.

Trong ánh mắt khiếp sợ của bọn hắn, Tiểu Lang từ từ hạ xuống mặt đất, hắn thu hồi Ma Ảnh phân thân, đồng thời biến mình thành hình dáng người, ánh mắt hắn tinh khiết mà lạnh nhạt, hài lòng nhìn thoáng qua tác phẩm của mình, hắn không nói hai lời, liền trở về bên cạnh Long Thần.

“Tốt chứ, huynh đệ!”

Long Thần đấm đấm lồng ngực hắn, cười hắc hắc nói.

Có thể được Long Thần khen ngợi, Mạc Tiểu Lang toát ra mỉm cười hiểu ý, nói:.”Đi theo đại ca lâu như vậy, nếu như ngay cả một tên Địa Vũ cảnh nhất trọng cũng đánh không lại, không phải là ta ném đi mặt mũi của ngươi sao?”

Bọn họ nói chuyện không có ý kiêng sợ làm mặt mỗi người Vũ Minh đều đen lại, thi thể Hoàng Tuyền kiếm vương đang còn đứng ở trước mặt bọn hắn là đả kích rất lớn đến bọn hắn, vốn, mỗi người Vũ Minh đều dương dương đắc ý nhưng mà tại trận đấu đầu tiên, bọn họ trực tiếp bị bại bởi Chiến tộc, bọn họ giống như là bị một cái tát tai vậy, lúc này đây vẫn còn mơ mơ hồ hồ đau rát.

“Cái này không tính, rõ ràng người chiến đấu, tại sao phái ra một con yêu thú!”

Trong Vũ Minh đã có người không phục nói.

“Câm miệng!”

Dương Ngưng Phong mắng, thua ở trận thứ nhất làm hắn cảm thấy áp lực, trận kế tiếp là rất quan trọng, vốn tại Vũ Minh xem ra, bọn họ chỉ cần một trận thắng là có thể thắng lợi hoàn toàn, bất quá bây giờ ở trận đầu tiên bọn họ lại thua, hiện tại song phương đang ở vị trí cân bằng, trận thứ hai nếu Vũ Minh thắng, vậy thì kết quả Vũ Minh thắng, ngược lại là Chiến tộc thắng lợi. Về phần trận đấu thứ ba, ai lại làm nên chuyện gì?

Đây đối với Vũ Minh bọn hắn là một trận cười nhạo.

Triệu Đan Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn, sau đó nói: “Đừng có tiếp tục mất mặt nữa, bắt đầu trận chiến thứ hai đi!”

Sau khi nói xong, chân của hắn nhẹ nhàng chấn lên mặt đất một cái, nhất thời tượng đá màu đen ở trung tâm song phương, liền hóa thành băng vụn màu đen, tán lạc cả vùng đất, rất nhanh hóa thành một vũng nước, hòa tan.

Triệu Đan Trần, không thể nghi ngờ là người tàn nhẫn.

“Thất đệ, không thể không nói, để Tiểu Lang tham gia trận chiến là một quyết định chính xác, mang đến cho Chiến tộc chúng ta một khởi đầu tốt đẹp, very good!”

Lôi Chấn hướng hai người Long Thần giơ ngón cái lên.

Trận chiến đầu tiên giành thắng lợi, tâm tình mọi người vô cùng tốt, kế tiếp chỉ cần chịu đựng chiến trận thứ hai là Chiến tộc có thể thắng, đây cũng chính là nói, Chiến tộc có khả năng rất lớn, không phải khai chiến cùng Vũ Minh thì cũng có thể làm cho Vũ Minh xám xịt cút xéo.

Hết thảy điều đó, kế tiếp phải nhìn Khương Vô Nhai.

Ánh mắt mọi người đưa tới trên người Khương Vô Nhai, Long Thần lên tiếng trước nhất: “Nhị ca làm hết sức, giữ được tính mạng của mình, mới đúng nhất, nếu thật sự không được thì hãy nhận thua sớm một chút, để ta tới thử trận chiến thứ ba!”

Dĩ nhiên, bản thân Long Thần cũng hy vọng mình không cần tham chiến trận thứ ba, dưới bất đắc dĩ, hắn mới chọn liều mạng.

“Đừng có nghĩ tới trận đấu thứ ba, Địa Vũ cảnh tam trọng, chúng ta lên, chẳng qua là để cho Dương Ngưng Phong có cơ hội đánh chết chúng ta, yên tâm đi, ta nhất định giành thắng lợi ở trận thứ hai!”

Khương Vô Nhai kiên định nói, hắn hướng mọi người gật đầu, sau đó tiêu sái đi, hướng trong sân đi tới.

Bên phía Chiến tộc, chỉ có mỗi mình Khương Vô Nhai là Địa Vũ cảnh nhịn trọng, đám người Vũ Minh sớm đã biết, xuất thủ phải là hắn.

Đi tới trung tâm, Khương Vô Nhai đem mắt lạnh quét nhìn đối phương: “Vị nào đi lên đây?”

Dương Ngưng Phong nhếch lên nụ cười lạnh, hắn khoát tay, nói: “Khương Côn, ngươi lên!”

Lần này lời nói của hắn tràn lòng tin, hình như so lúc nãy chân thật hơn nhiều.

“Khương Côn ư?”

Long Thần hình như chưa từng nghe qua cái tên kia. Lúc này trong bốn Vũ thánh Vũ Minh đi ra một vị nam tử, nam tử này mặc dù một thân cẩm y hoàng kim nhưng đoán chừng đã qua nhiều năm rồi, lúc này thoạt nhìn tương đối rách nát.

“Khương Côn sao? Hắn trong Vũ Minh là một gã Vũ thành tương đối thần bí, căn bản hắn rất ít lộ diện ra ngoài, nghe nói hắn rất cường đại nhưng mà chưa từng có người nào tham kiến, ta nhớ được ngoại hiệu của hắn, hình như là một tên vũ si!”

Vũ si, Khương Côn!

Phàm người được xưng ngoại hiệu này nhất định có chỗ khác thường nhân, Long Thần nhướng mày, từ trên người Khương Côn, hắn cảm thấy một cỗ mùi máu tươi nồng đậm. Mùi máu tanh ở trên người Long Thần là đến từ Thái cổ Huyết Linh Long, mà khí tức Khương Côn là hoàn toàn đến từ tàn sát mà có.

Khương Côn đầu tóc rối bời, giống như là một tên ăn mày vậy, hắn đứng ở trước mặt Khương Vô Nhai khoảng chừng hai mươi thước. Hai mắt hắn vô thần, đôi môi khẽ giương, có cảm giác như cái xác không hồn, bộ dáng như một cổ thi thể, mọi người nhìn thấy, tự nhiên là âm thầm mà đáng sợ.

“Khương Côn sao?”

Chân mày Khương Vô Nhai cũng nhíu lại, đối phương là một trong bốn Vũ thánh, người hắn chưa từng tham kiến chính là Khương Côn này.

Lúc này song phương bắt đầu giằng co, gã nam tử Khương Côn, ngẩng đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn Khương Vô Nhai, sau đó bỗng nhiên, bộc phát ra sát cơ mãnh liệt.

“Hô!”

Khương Côn thở ra khí luyện màu trắng! Nắm tay thành quyền.

Khương Vô Nhai không có bị hắn hù sợ, hắn cũng luyện quyền pháp, hơn nữa chiến kỹ cao nhất của Khương Vô Nhai, chính là Cổ Ma quyền kinh Cổ Ma vực, đối với Cổ Ma quyền kinh, Khương Vô Nhai so với Khương Vô Thương còn muốn cường hãn hơn nhiều lắm.

Nắm tay thành quyền!

Trong cơ thể, chân nguyên lưu động gia tốc.

Hai người trong một cái sát na này đồng thời động quyền cước, trong nháy mắt, bọn họ va đụng vào nhau, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích lẫn nhau.

Cổ Ma quyền kinh Khương Vô Nhai là đại khai đại hợp, công kích quyền pháp phi thường cường đại, trong vũ động, lấy lực lượng làm chủ, mà Khương Côn, trên người hắn khí lưu xám tro lan tràn, lộ số công kích, tương đối quỷ dị! Cộng với tư thái điên cuồng, trong lúc nhất thời đánh với Khương Vô Nhai vô cùng kịch liệt! Trong mấy cái nháy mắt ngắn ngủi đã giao thủ hơn mấy mươi lần.

“Ầm!”

Song quyền đối kháng, hai người đột nhiên tách ra, sau đó lại nhanh chóng giao chiến.

Đối chiến giữa Mạc Tiểu Lang và Hoàng Tuyền kiếm vương là nghiêng về một phía, rất nhanh phân ra thắng bại, mà đối chiến của bọn họ, lại lâm vào giằng co.

“Cổ Ma quyền kinh, Ma Ảnh trọng trọng!”

Trong đối chiến lần này Khương Vô Nhai thần sắc tỉnh táo, hơi chút chiếm cứ tiên cơ, hắn đột nhiên thu quyền ra quyền, quyền phong tuôn trào, ở phía sau hắn, ngưng kết ra một bộ dáng hư ảo, theo một quyền kinh thiên động địa của hắn, “ầm ầm!” hướng Khương Côn đánh tới.

“Ba ba ba ba ba ba!”

Quyền phong đến mức, trong không khí phát ra từng tiếng nổ tung, động tĩnh từ cuộc chiến Địa Vũ cảnh, chỉ lớn đến vậy thôi nhưng tuyệt đối không thể xem thường uy lực của một quyền này.

“Chát chát!”

Mấy tiếng “chà chà.”, Khương Côn cúi đầu, thân hình nhanh chóng biến hóa, lắc lư ở phía trước Khương Vô Nhai, uy lực một quyền cực lớn của Khương Vô Nhai, thế nhưng công kích vào chỗ trống, chỉ là Khương Côn cũng không còn chiếm tiện nghi nữa!

Trận đấu của hai người, tiếp tục kịch liệt.

“Vũ Minh mặc kệ ba gã Vũ thánh kia làm gã Khương Côn này đi ra tác chiến, khẳng định là hắn có chỗ khác với những người kia rốt cuộc là sự khác biệt gì đây?”

Long Thần cẩn thận quan sát, Khương Côn chiến đấu, thế nhưng hắn đến cái gì cũng không có nhìn thấu, gã Khương Côn này mặc dù rất cường hãn, thế nhưng còn không đến trình độ đặc thù làm Long Thần kinh động.

“Hình như nhị ca có thể đối phó hắn, chuyện gì xảy ra đây?”

Mặc dù nhìn thì có vẻ ngang tay, kỳ thật Khương Vô Nhai vẫn luôn có khuynh hướng đề ép Khương Côn.

Bên kia chân mày Dương Ngưng Phong cũng khẽ nhíu lại, thầm nghĩ: “Khương Vô Nhai, so với ta dự đoán, mạnh hơn không ít, ta cho rằng hắn chỉ có trình độ này thôi, không nghĩ tới đã tiếp cận Địa Vũ cảnh tam trọng rồi, còn kém cơ hội nữa thôi. Xem ra lần này muốn tổn thất thêm Khương Côn nữa rồi...”

Khi mà ý nghĩ này của hắn vừa mới chất dứt, Khương Vô Nhai đã thành công chế trụ công kích điên cuồng của Khương Côn, hai người đều cường đại nhưng Khương Vô Nhai hơi chút thắng một bậc.

Càng đến gần thắng lợi, Khương Vô Nhai càng không dám khinh thường.

“Cổ Ma quyền kinh, Ma Thôn thiên địa!”

Lần này Khương Vô Nhai hít sâu một hơi, chân nguyên cả người lưu động điên cuồng ở trong mười tám vũ mạch, hắn “ầm ầm!” đánh ra một quyền, cổ ma hư ảnh, lần nữa ngưng kết ở phía sau hắn, thế nhưng xuất hiện lần này cũng là một cái miệng to tướng.

Theo một quyền Khương Vô Nhai, cái miệng hòa vào trong quyền ảnh, điều này làm cho một quyền Khương Vô Nhai, được xem như là một vòng xoáy màu đen, đột nhiên hướng đầu đối phương chụp xuống.

“Chết!”

Gặp phải công kích như vậy, thế nhưng trong đầu Khương Côn không tồn tại ý niệm lui bước, hắn cứng rắn công kích Khương Vô Nhai, và cũng giống như Khương Vô Nhai vậy, một quyền đánh tới Khương Vô Nhai, một quyền này nhìn như bình thường nhưng ẩn chứa toàn bộ chân nguyên Khương Côn.

“Thiên Hạ trùng quyền!”

Khí thế của quyền này tương đối nồng đậm, Khương Côn giống như là một liệt mã, “ầm ầm!” đụng vào Ma Thiên thôn địa Khương Vô Nhai.