Long Huyết Chiến Thần

Chương 646: Tuyền Cô Nương




Long Thần khiến nàng cười nhiều hơn. Nhớ lại, ngay từ đầu, Long Nguyệt chính là một người không biết cười, tước hiệu của nàng lại là Băng Sơn long hoàng.

Long Thần rất cảm kích bọn họ, quả thực Long Nguyệt nói không sai, đến lúc Long Thần tự nhiên sẽ nói cho bọn họ biết.

Lúc này, Long Sơn lên tiếng, hắn nói: “Xem ra ngươi đây là vô cùng kiên quyết, ta đây coi như xong, đến lúc đó nếu Cổ Phần lệnh xuất thế, ta sẽ toàn lực giúp người nhận được Cổ Phần lệnh là được rồi.”

Đây là chuyện ngoài ý liệu của Long Thần. Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng Long Sơn sẽ tranh đoạt cùng hắn, không nghĩ tới một lúc sau, hắn thế nhưng đáp ứng trợ giúp Long Thần đoạt Cổ Phần lệnh.

“Đa tạ tiền bối!”

Trong lòng cảm kích nhiều hơn thế nhưng cũng hóa thành mấy câu nói đó thôi.

Long Sơn cười nói: “Đừng cám ơn ta, ngươi là ân nhân cứu mạng một nhà ta, chúng ta thiếu người quá nhiều, một yêu cầu nho nhỏ đó mà ta cũng không thể thỏa mãn được thì ta đây không có mặt mũi nhìn hai đứa cháu của ta nữa.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Ngươi không cần lo lắng, trước khi Cổ Phần lệnh xuất thế, vị trí của nó ở không gian xung quanh gần nó hoàn toàn biến thành màu đỏ, sương mù dày đặc. Cho dù ở nơi đâu trong thánh triều, chúng ta cũng đều biết cả.”

Cứ như vậy, Long Thần cũng an tâm hơn nhiều. Có thể nói, khối đá tảng ở trong lòng hắn rốt cuộc đã buông xuống.

Nói xong chuyện Thái cổ bãi tha ma, lúc này mọi người mới tản đi, mà Long Thần tìm đến chỗ ở của mình, bắt đầu tu luyện.

Tất cả mọi người cũng đều tạm lưu lại tại Chiến tộc yên tĩnh này. Trong đó bao gồm cả Thanh Li vương và Liễu Y Y. Khương Vô Nhai sau khi bị chặt đứt cánh tay, trước mắt còn ở trong dưỡng thương, rất ít khi gặp Long Nguyệt thương nghị. Bình thường ở lại chỗ Thanh Li vương, cả nhà ba người bọn họ vừa mới gây dựng, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói.

Mấy ngày qua, Liễu Y Y cũng tìm tới Long Thần, vì khôg muốn quấy rầy Long Thần tu luyện, hai người nói chuyện cũng không quá nửa nén nhang, lần này, Liễu Y Y nói: “Nghe nói ngươi đi tam đại đế vực tìm một người, đó là một cô gái sao?”

Con ngươi trong suốt trong sáng khẽ rung rung, lông mi thon dài nhìn Long Thần có chút khẩn trương.

Long Thần cũng không biết trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời hắn trầm mặc.

Liễu Y Y lập tức mỉm cười, nói: “Không sao, nếu như ngươi không muốn nói, ta không hỏi nữa, ngươi tiếp tục tu luyện đi, ta sẽ không quấy rầy nữa.”

Sau khi nói xong, nàng quay người rời đi. Thân ảnh y phục trắng tinh dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Long Thần.

Linh Hi lúc trước bóng lưng cũng giống như vậy.

Long Thần nhớ kỹ, hắn khi lần đầu thấy Linh Hi, nhìn bóng lưng của nàng, không u ám, thánh khiết, phiêu miễu, tựa như thiên tiên đẹp nhất. Long Thần thấy qua nhiều nữ nhân như vậy, cho tới bây giờ không có một người nào có thể qua được Linh Hi.

Đúng vậy, nàng là hậu duệ của một trong thế lực siêu cấp tam đại đế vực, thân phận tôn quý, so với nàng, Long Thần chính là một con kiến hôi nhỏ bé không đáng kể. Khi nàng cao cao tại thượng, đứng trên ngọn núi cao nhất đón gió, ngạo thị thiên hạ, thì Long Thần còn đang ở dưới chân núi đau khổ chật vật đi lên.

“Thời gian mười năm, ta đã đi được nửa...” Trong bóng đêm, Long Thần nhìn bên ngoài cửa sổ, bản tay khẽ nắm chặt lại.

Vị hôn thê, Vương Thần, Long võ giả.

Những chữ này không ngừng thoáng hiện ở trong đầu hắn.

“Tiểu Hi, ta đã chạy tới nơi đây rồi, bước kế tiếp chính là nhận Cổ Phần lệnh, sau đó thông qua Thái cổ bãi tha ma, rất nhanh, ta có thể gặp ngươi rồi. Thời gian mười năm, ta đã đi được nửa rồi! Nửa thời gian! Nhưng mà chênh lệch giữa ta và ngươi, rốt cuộc còn bao nhiêu đây?”

Nghĩ tới đây, Long Thần có chút mờ mịt. Hắn nhìn dãy núi ở phía trước, vô số cao phong che chắn tầm nhìn của hắn. Cho dù đến tam đại đế vực, ở nơi cường giả như mây, hắn là một người nhỏ bé yếu nhược, cuối cùng có thể làm được cái gì?

...

Hoàng Phủ gia tộc.

Trong thư phòng Hoàng Phủ gia tộc, Hoàng Phủ Phong Trần đang nhàn nhã thư giãn nằm trên ghế ngồi, trong tay đang cầm một quyển sách đã ố vàng. Ánh mắt của hắn nhìn vào quyển sách nhưng con ngươi thì không biết ở đâu, chỉ là thấy chân mày của hắn dần cau lại, hẳn là đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

“Vào đi.” Hoàng Phủ Phong Trần lên tiếng, từ trên ghế ngồi dậy, cảm giác tinh thần của hắn có chút không yên.

Đẩy cửa đi vào là một người mạnh nhất thế hệ trẻ trong Hoàng Phủ gia tộc, Hoàng Phủ Vũ lúc này thở hồng hộc, nói: “Gia chủ, lúc nãy có hạ nhân chạy tới đây nói là Tuyền cô nương triệu kiến ngươi, ta trong nháy mắt liền chạy tới đây ngay...”

Nghe được cái tên Tuyền cô nương, sắc mặt Hoàng Phủ Phong Trần có chút khó coi, chỉ là hắn rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Được, ta biết rồi.”

Sau khi nói xong, hắn lướt qua Hoàng Phủ Vũ, hắn lướt qua Hoàng Phủ Vũ, hướng chỗ ở của “Tuyền cô nương” kia. Chờ cho hắn đi rồi, ánh mắt Hoàng Phủ Vũ mới nhìn theo hắn, dần dần chuyển thành âm hàn.

“Hoàng Phủ Phong Trần ơi Hoàng Phủ Phong Trần, Tuyền cô nương đến, ngươi không thể tiếp tục làm mưa làm gió nữa rồi.”

Nhớ tới Tuyền cô nương kia, Hoàng Phủ Vũ toát ra thần sắc say mê, trong mắt đều tràn đầy vẻ bỉ ổi, hắn lẩm bẩm: “Tuyền cô nương đến từ tông gia, thật sự rất xinh đẹp, ánh mắt đó, bộ ngực đó, còn có cặp chân thon dài kia. Ở thánh triều Thần Vũ, ai có thể so sánh với Tuyền cô nương đây, tuổi của nàng ta hẳn không còn nhỏ, tại sao có thân thể mê người như thế. Hơn nữa lúc nãy, nàng hình như cố ý đưa đẩy với ta...”

Nhớ tới dáng vẻ của “Tuyền cô nương”, tại chỗ kín của Hoàng Phủ Vũ cao cao ngẩng lên, phấp phới đón gió.

Theo lộ tuyến trong trí nhớ, Hoàng Phủ Phong Trần đi tới trong một đình viện hoa lệ, đình viện này là nơi đẹp nhất tại Hoàng Phủ gia tộc, trước kia chính là chỗ ở của Hoàng Phủ Phong Trần và thê tử hắn. Thế nhưng từ khi Tuyền cô nương đến nơi đây, Hoàng Phủ Phong Trần liền chuyển sang nơi khác, còn đình viện đầy hương hoa chim hót này, mang tặng Tuyền cô nương.

Nhẹ nhàng như chim yến lướt qua mặt hồ trong suốt, Hoàng Phủ Phong Trần tiến vào trong đình viện, đình viện tương đối u tĩnh cho nên cũng không có tiếng động nào. Hoàng Phủ Phong Trần bay thẳng đến chỗ sâu đình viện, rốt cuộc đi vào đến trước một căn phòng ưu nhã dừng bước.

Trong căn phòng, truyền đến tiếng nước chảy.

“Tuyền cô nương, tại hạ Hoàng Phủ Phong Trần, không biết Tuyền cô nương có chuyện gì triệu kiến ta vậy?” Hoàng Phủ Phong Trần hờ hững nói.

Trong Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí có người đối với Hoàng Phủ Phong Trần sử dụng đến từ ngữ triệu kiến, thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nếu chuyện này mà truyền đi, đoán chừng ai cũng không tin, coi như Vũ đế hình như cũng không có tư cách dùng đến từ ngữ triệu kiến đối với Hoàng Phủ gia chủ.