Long Huyết Chiến Thần

Chương 657: Thiên Lý Khó Dung




Tiếp theo đó, chỉ cần Triệu Vô Cực thêm một chiêu nữa, Phong Tuyền lúc này lúc này bị đánh tan, khẳng định ngăn cản không được. Phong Tuyền ngay cả máu cũng phun ra ngoài, rõ ràng đã bị nội thương, mà tốc độ tiến công của Triệu Vô Cực lại quá nhanh, trong lúc nhất thời nàng không thể ngăn được.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Triệu Vô Cực mạo hiểm với thủ chưởng kim sắc, trực tiếp tiếp xúc với Phong Tuyền, nếu như bị hắn bắt được thì Triệu Vô Cực nhất định trong nháy mắt vặn gãy cổ của nàng.

Thời khắc mấu chốt, Long Thần cũng bị kinh sợ hết hồn hết vía. Cuộc chiến ngày hôm nay, thật sự quá đặc sắc. Phong Tuyền cứ như vậy xong đời sao.

Cách rất xa, Long Thần có thể nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng, trong đó tràn đầy thần sắc hối hận, bởi vậy có thể thấy rằng Phong Tuyền lúc này đã cùng đường mạt lộ rồi. Nàng từ nơi xa chạy tới nơi này, không nghĩ tới Cổ Phần lệnh kia còn không lấy được, đã phải thua ở trong tay một võ giả Địa Vũ cảnh tứ trọng. Điều này thật sự quá bi ai.

Nhưng đúng vào lúc này, biến cố xảy ra.

“Ầm!”

Ngay trên mặt đất nơi hai người Triệu Vô Cực, đột nhiên xảy ra một tiếng nổ tung, bùn đất nổ tung bay về bốn phía. Ở trong đó, một thân ảnh màu đen bỗng từ dưới nền đất phóng ra.

Trận dị động này khiến động tác trên tay Triệu Vô Cực chậm lại một nhịp, đơn giản chỉ là một chút thôi nhưng Phong Tuyền bị thương lúc nãy lại có thời gian thi triển thân pháp, tránh thoát công kích Triệu Vô Cực. Mà bóng ảnh màu đen từ trong bùn đất phóng ra đó, đột nhiên đánh tới Triệu Vô Cực.

Vật lạ màu đen vừa ra, trong nháy mắt một cỗ mùi vị máu tanh và hôi thúi, hướng về người thành Vũ Đế đánh tới. Trong lòng mọi người liền khiếp sợ, hướng về vật màu đen kia vội vàng nghị luận, có rất ít người nhận ra vật màu đen kia rốt cuộc là cái gì.

“Cổ Ma hi hài.”

Long Thần sợ hết hồn, Cổ Ma thi hài xuất hiện cũng không kỳ quái, cái kỳ lạ chính là Cổ Ma thi hài thế nhưng lại công kích tới Triệu Vô Cực, vì vậy Phong Tuyền mới được cứu. Phong Tuyền mặc dù bị thương nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần có chút thời gian trì hoãn thì nàng có thể chạy trốn khỏi tay Triệu Vô Cực, từ từ khôi phục lực chiến đấu.

“Chuyện gì xảy ra!”

“Cổ Ma thi hài của Triệu Vũ hoàng Triệu Đan Trần tại sao lại công kích Vũ đế!”

“Đúng vậy, nếu không phải Cổ Ma thi hài quấy rối, Vũ đế đã đánh chết cô gái kia rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ở bên phía thành Vũ Đế, mọi người vội vàng nghị luận. Long Thần cũng một đầu mê hoặc.

Mà lúc này, Phong Tuyền mượn Cổ Ma thi hài trợ giúp, thành công trốn khỏi công kích của Triệu Vô Cực, nàng lúc này mặt trắng bệch, thần sắc tràn đầy lo lắng. Nếu như lúc nãy chậm thêm một chút nữa, nàng đã xong đời, ngàn toán ván tính cũng không nghĩ đến Triệu Vô Cực lấy giá cao để làm mình bị thương, để đánh chết nàng. Nàng thiếu chút nữa xong rồi. Thật hay lúc này vận khí tốt một chút, nàng mới may mắn còn sống tiếp.

Một bên dùng linh dược chữa thương, một bên sớm mau khôi phục, Phong Tuyền đã lui khỏi phạm vi công kích của Triệu Vô Cực. Mà Cổ Ma thi hài kia được Triệu Đan Trần triệu hồi, đồng thời lui về phía sau, đến bên cạnh Phong Tuyền khoảng chừng mười thước. Lúc này, thân ảnh Triệu Đan Trần từ nơi xa xa nhanh chóng xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn của mọi người, xuất hiện ở bên cạnh Cổ Ma thi hài. Cổ Ma thi hài đúng là được hắn khống chế.

“Thật sự là Triệu Vũ hoàng, tại sao hắn lại đứng bên cạnh yêu nữ kia?”

“Cổ Ma thi hài lúc nãy, thật sự là được hắn chỉ huy sao? Tại sao hắn lại có thể làm như vậy?”

“Không thể nào, Triệu Đan Trần là đệ tử đắc ý nhất của Vũ đế, chẳng lẽ hắn muốn phản nghịch sao?”

Triệu Đan Trần xuất hiện, khiến thánh Vũ Đế càng thêm náo nhiệt, trên căn bản mỗi người đều cao giọng bình luận, trên mặt đều là thần sắc không tin.

Long Thần cũng có chút ít ngoài dự liệu.

“Chẳng lẽ con hàng Triệu Đan Trần này sau khi có được Cổ Ma thi hài, đã không thuộc dưới trướng Vũ đế nữa ư?”

Long Thần dần dần nhìn thấu đầu mối.

Triệu Đan Trần lúc này còn giằng co với Triệu Vô Cực, Triệu Đan Trần sắc mặt lạnh nhạt, thậm chí có nụ cười giễu cợt. Mà Vũ đế Triệu Vô Cực sắc mặt vô cùng khó coi, hắn dùng đến lực chín trâu hai hổ, rốt cuộc mới có cơ hội đánh chết Phong Tuyền. Vậy mà lại bị Triệu Đan Trần phá đi cơ hội này, dường như rất khó có được. Triệu Vô Cực hôm nay không nắm chắc, kế tiếp đoán chừng cũng sẽ không có. Vốn Cổ Phần lệnh nắm chắc, hiện tại hẳn là xuất hiện ngoài ý liệu rất lớn.

Điều này khiến trong lòng Triệu Vô Cực làm sao không nổi giận cho được? Hắn cho dù nội tâm ổn trọng lạnh nhạt, thì lúc này đây đã muốn giận đến hộc máu, hắn thừa nhận mình và Triệu Đan Trần có mâu thuẫn nhưng hắn không nghĩ tới Triệu Đan Trần lại làm như vậy. Một chuyển động nho nhỏ trực tiếp khiến việc làm của Triệu Vô Cực không đường thối lui.

Có câu nói, gừng càng già càng cay nhưng lúc này đây, Triệu Vô Cực lại bị đệ tử thân cận nhất ở bên mình ám toán. Bởi vậy có thể thấy được, tâm tư của Triệu Đan Trần rốt cuộc có bao nhiêu lãnh khốc.

Triệu Vô Cực thanh âm khàn khàn, lạnh như băng nhìn Triệu Đan Trần. “Đan Trần, ngươi hay giải thích cho ta nghe đi.”

“Giải thích ư?” Triệu Đan Trần liền cười ha ha, nói: “Nói đùa gì vậy, ta phải giải thích cho ngươi biết hay sao? Ta và ngươi có quan hệ như thế nào đây? Đệ tử thân truyền ư? Hay là công cụ lợi dụng?”

Triệu Vô Cực hơi chút trầm mặc, ánh mắt gắt gao ngó chừng Triệu Đan Trần, nói: “Ngươi đừng có nghĩ quá nhiều, nên đưa cho ta đã đưa ngươi rồi, cho dù là Vũ đế ấn hay Vạn Niên Địa Tâm Nhũ. Ngươi làm việc này, ta cũng không so đo với ngươi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi lấy công chuộc tội, cùng ta liên thủ giết nữ nhân này. Nàng chính là người của thánh triều Thiên Phong, nàng nếu không chết, chúng ta đều xong đời!”

Ở thời khắc khẩn yếu, Triệu Vô Cực cũng không muốn dông dài cùng Triệu Đan Trần. Thừa dịp Phong Tuyền còn đang bị thương, giết chết nàng triệt để mới là vương đạo! Bằng không, hậu hoạn vô cùng lớn!

“Ngươi nói cái gì?”

Triệu Đan Trần cười càng thêm lớn, hắn dùng loại ánh mắt ngu si nhìn Triệu Vô Cực, nói: “Lão gia hỏa à, ý nghĩ của ngươi cũng quá kỳ lạ đó, vẫn luôn khiến ta trở thành một tên ngu ngốc. Ta lúc nãy ngăn cản ngươi, để cho mộng đẹp của ngươi ngâm nước nóng, ngươi bây giờ cần tới lực lượng của ta, có thể nói là không so đo với ta nhưng mà đợi nàng chết rồi thì sao? Ngươi hẳn mang ta ra khai đao sao? Triệu Đan Trần ta cũng không phải ngu ngốc, cho nên chuyện này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa.”

Vốn nghe nói Triệu Đan Trần là đệ tử Triệu Vô Cực, Phong Tuyền hơi có chút khẩn trương, bọn họ liên thủ, bản thân mình lại bị thương hẳn không phải là đối thủ. Mà sau khi nghe được lời Triệu Đan Trần, nàng biết được, nam tử này cùng với sư tôn Triệu Vô Cực của hắn cũng không đi cùng đường.