Long Huyết Chiến Thần

Chương 662: Thiên Không Đảo




Dưới năng lực nghịch thiên của Thời gian nghịch lưu, chân nguyên khô kiệt ở trên người Long Thần, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục tám phần chân nguyên ở trong thời gian cực ngắn. Đây là một loại lực lượng ngoài quy tắc, tám phần chân nguyên, giống như trống rỗng xuất hiện vậy.

Đổi một cái phương hướng, Long Thần lần nữa thi triển một lần huyết độn, đến được khoảng cách tám dặm, hắn lúc này chân chính khô kiệt, hắn chỉ có thể để Tiểu Lang đi ra ngoài, những vết thương ngoài da ở trên người Tiểu Lang, đối với hắn mà nói không có gì đáng ngại cũng không ảnh hưởng quá trình lên đường, nơi này cách nơi lúc trước, mặc dù không phải thẳng tắp nhưng ít nhất cũng cách hơn mười dặm, Phong Tuyền muốn đuổi theo kịp bọn họ, tương đối khó khăn.

Tại trên lưng Tiểu Lang, Long Thần nhanh chóng khôi phục chân nguyên toàn thân, bởi vì không có tinh huyết yêu thú để mà Luyện huyết hóa khí, Long Thần chỉ có thể thôn phệ vô số vũ nguyên ở trong vương tinh trong cơ thể của mình, dùng nó để khôi phục lại lực lượng của mình.

Hai người không ngừng biến đổi phương hướng, nhanh chóng chạy trốn.

Thời gian từng chút qua đi, thân ảnh Phong Tuyền, chỉ xuất hiện ở lần đầu tiên sử dụng huyết độn, sau đó là Thời gian nghịch lưu.

“Không còn ở chỗ này nữa à?”

Phong Tuyền sắc mặt trở nên khó nhìn.

“Khốn kiếp! Phong Tuyền ta nhất định bầm thây bọn ngươi vạn đoạn, lại dám phá hư ta cướp lấy Thiên Phong mạch! Thật là đáng chết mà đáng chết! Nếu như khiến cho ta gặp các ngươi, tuyệt đối không khiến cho các ngươi chết tử tế!”

Sắc mặt của nàng, trở nên dữ tợn!

Sau đó bỗng nàng cười toáng lên.

“Cứu tiểu cô nương kia, thì có hữu dụng cái gì chớ? Ngâm ở trong ‘Thanh Vu dịch’ của ta, tiểu nha đầu kia sớm đã mất đi sinh cơ, đầu óc sớm đã chết rồi, chẳng qua là thân thể còn sống mà thôi, các ngươi cứu lấy một người chết, có cái gì vui vẻ chứ? Ha ha!”

Trên gương mặt xinh đẹp của Phong Tuyền, tràn đầy lệ khí kinh khủng.

Nàng nắm chặt quả đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bạo phát ra, có thể thấy được nàng lúc này rốt cuộc là phẫn nộ đến cỡ nào.

“Long Thần, các ngươi dừng lại đi!”

Ước chừng đi được hơn năm mươi dặm, xác định Phong Tuyền, không bao giờ… đuổi theo sau nữa, Tiểu Miêu mới lên tiếng.

Lúc này Long Thần đang khẩn trương khôi phục thân thể, còn Tiểu Lang đang căng chân liều mạng chạy như điên. Một người một sói đã tiến vào trong một vùng núi hoang vu.

Nghe được tiếng của con mèo là Long Thần và Tiểu Lang ngẩn ra, bọn họ ngừng lại, Long Thần nói: “Mèo mập, ngươi có phế lời gì đó muốn nói sao?”

Lời không khách của Long Thần khiến con mèo này chẳng vui tí nào, nó cười hắc hắc, nói: “Quả thật là ta muốn nói nhảm, cái tiểu cô nương của các ngươi chuẩn bị ra đi, mà nữ nhân hư đốn kia cũng không đuổi kịp, còn không bằng nhìn xem một chút tình huống thân thể của tiểu bảo bối các ngươi.”

Long Thần nhíu mày.

Trong lòng có dự cảm bất tường.

Tiểu Miêu nói lời như vậy, khẳng định có chuyện xảy ra, chạy trốn tới nơi đây cũng đủ rồi. Long Thần vội vàng từ trên lưng Tiểu Lang nhảy xuống, vừa mới chạm đất, hắn liền từ trong Thái Hư cảnh, lấy ra cái thùng gỗ màu tím có Hoàng Phủ Kỳ, thật cẩn thận để xuống mặt đất.

Cảm giác một chút, trái tim của Hoàng Phủ Kỳ vẫn còn đập đập. Đây nói lên rằng nàng vẫn còn sống, Long Thần lúc trước chính là cảm giác được nàng còn sống, cho nên mới không suy nghĩ nhiều.

Tại bên trong chất lỏng màu xanh, Hoàng Phủ Kỳ không chút nhúc nhích, sắc mặt lộ ra vẻ thanh tĩnh.

Tiểu Lang từ Phệ Nhật Yêu Lang biến thành hình người cũng đứng sát bên thùng gỗ, có chút khẩn trương nhìn Hoàng Phủ Kỳ, sau đó liền hướng hư ảnh Tiểu Miêu ở bên cạnh mắng: “Mèo mập, ngươi có phải là ăn no rỗi việc hay không, nàng hẳn là không có gì chứ?”

“Ai u, tiểu hắc cẩu, ngươi còn dám mắng mỏ ta nữa à. Nếu không phải nhìn phân lượng của tiểu tử này bổn thần sớm đã thổi cho ngươi hôi yên phi diệt.”

Tiểu Miêu ưỡn cái bụng bự, khinh bỉ nhìn Mạc Tiểu Lang.

“Được rồi, đừng cãi nữa, nhanh nhanh nói Kỳ Kỳ đã xảy ra chuyện gì.”

Long Thần phát ra thanh âm lạnh lẽo, trong ba người, lời của hắn có quyền lớn nhất, hiện tại con mèo này mặc dù miệng hèn hạ một chút nhưng đều lấy Long Thần cầm đầu, mọi người mới nghiêm túc, nó liền trực tiếp nói: “Ta nói lời thật, nàng chẳng những có chuyện. Hơn nữa, còn là chuyện không nhỏ, trạng thái bây giờ của nàng, thật ra cũng tính là đã tử vong.”

“Cái gì?”

Long Thần và Tiểu Lang nhất tề kinh hô một tiếng, khuôn mặt như hung thần nhìn Tiểu Miêu, trong mắt đều là thần sắc không thể tin.

“Các ngươi hung dữ với ta làm gì? Cũng không phải ta giết nàng mà chính là nữ nhân mà các ngươi đánh nhau đó.”

Tiểu Miêu có chút buồn bực nói.

Long Thần bình tĩnh lại, nói: “Mèo mập, đừng nói nhảm nữa, nói cụ thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có cứu được không?”

“Có thể cứu chữa, có thể có thể cứu chữa.”

Tiểu Miêu đầu tiên nói câu này hắn không nói câu này chỉ sợ Long Thần và Tiểu Lang muốn giết chết hắn lập tức.

Nghe được có thể cứu chữa, Long Thần và Tiểu Lang mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù chỉ là có thể cứu chữa nhưng ít ra là có hy vọng. Chỉ cần có chút hy vọng, Long Thần sẽ không buông tha cho.

“Vậy ngươi nói cụ thể một chút đi, cụ thể là xảy ra chuyện gì?”

Long Thần nói.

“Là như vậy, loại chất lỏng ngâm nàng đây, có tên là ‘Thanh Vu dịch’ là một loại dược dịch được hỗn hợp từ hơn ba mươi tám loại linh dược mà thành là một loại hiệu quả đặc thù là có thể làm cho não bộ người ta chết đi, thân thể khí quan,... đều còn sống, tiểu nha đầu ở trong Thanh Vu dịch này ngâm với thời gian rất dài, cho nên ý thức thật ra đã không còn nữa, duy nhất còn sót lại chính là thân thể có thể tự vận hành, nữ nhân kia chính là muốn từ trong thân thể của nàng, lấy ra Thiên Phong mạch.”

“Thanh Vu dịch ư?”

Long Thần cắn chặt răng, không nghĩ tới Phong Tuyền kia thế nhưng so với hắn, còn muốn ác độc hơn, hắn nắm chặt quả đấm, trong lồng ngực đã nhét đầy lửa giận.

“Không giết mụ nay, ta quyết không bỏ qua!”

Tại trong lòng, Long Thần điên cuồng gầm thét.

“Không được, ta phải đem Kỳ Kỳ ra khỏi Thanh Vu dịch mới được. Đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Tiểu Lang vốn tính tình lạnh nhạt, sau khi nghe được như thế, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận, chính Thanh Vu dịch làm cho Hoàng Phủ Kỳ biến thành như vậy, cho nên hắn lúc này muốn đem Hoàng Phủ Kỳ từ trong Thanh Vu dịch ra ngoài.

“Xú cẩu, tốt nhất ngươi dừng tay lại đi!”

Tiểu Miêu lười biếng nói.

Tiểu Lang dừng lại động tác, mất một lát, Tiểu Miêu trực tiếp mắng hắn, mà hắn cũng không biết vì sao không tức giận, mà còn hỏi: “Tại sao?”

“Thân thể nàng bây giờ chính là hấp thu lấy chất dinh dưỡng ở trong Thanh Vũ dịch. Nếu ngươi mang ra khỏi mà nói nàng liền hoàn toàn mất mạng, cho dù có cứu cũng không còn có phương pháp nào để cứu.”

Tiểu Miêu nghiêm túc nói.

Nhìn ra được, Long Thần và Tiểu Lang đối với tiểu cô nương này vô cùng thương yêu.

“Mèo mập, ngươi nói thẳng phương pháp cứu nàng đi thôi. Chúng ta đang nghe đây.”

Ngay lúc này ánh mắt Long Thần thẳng tắp nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Kỳ, thanh âm lãnh đạm nói.