Long Huyết Chiến Thần

Chương 764: Buổi Tối Bồi Ngươi




"Ta đây dẫn phát chiến đạo nổ tung, ta cũng không tin Long Thần người còn có thể sống sót, - chị mới Địa Vũ cảnh lục trọng thôi, như thế nào là đối thủ của ta?"

Nhìn uy lực nổ tung nuốt chửng Long Thần, Trần Húc cười cười.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền trợn tròn con mắt, ở trong vô tận lực lượng nổ tung, hắn đã thấy được một số quang mang kim sắc, quang mang kim sắc kia chi nháy mắt thôi đã lan rộng, sau đó đem uy lực nổ tung kia chấn trở về, lực lượng Kim Đế Già Thiên Ân và lực lượng nổ tung, thế nhưng toàn bộ đều hướng Trần Húc mà tới.

Trong mơ hồ, Trần Húc chỉ kịp nhìn thấy một cái đế ấn to lớn!

Sau đó, thân thể gầy nhỏ của hắn, hoàn toàn bị đế ấn kia nuốt chửng, lực lượng Kim Đế Già Thiên Ấn cùng với lực lượng chiến đạo nổ tun kết hợp lại với nhau, tại trong một cái sát na ngắn ngủi, Trần Húc hóa thành một đống thịt nát.

"Không thể nào..."

Tại một khắc cuối cùng, vẻ mặt Trần Húc đều là ngốc trệ, hắn thật không có nghĩ tới, Long Thần chỉ là một tên Địa Vũ cảnh lục trọng, tại sao có được lực lượng kinh khủng như thế?

Dưới loại lực lượng kinh khủng này, Trần Húc tan xương nát thịt, lá cây nơi bọn họ đứng, cũng hoàn toàn bị phá hư, nên Long Thần chỉ có thể trôi nổi ở trên không trung.

Rất nhanh toàn bộ tiếng động tiêu tán, Long Thần nhíu mày. Hắn biết một chiêu tỷ thí cuối cùng làm ra động tĩnh rất lớn, một lát nữa thôi sẽ có rất nhiều người chạy tới đây. Giết Trần Húc là sự thật, Long Thần suy nghĩ một chút, vẫn là không rời khỏi nơi này.

Rời đi, đại biểu hắn có tật giật mình, cái hắn muốn chính là quang ninh chính đại lưu lại chỗ này, dù sao động thủ và động sát chiêu chính là Trần Húc, Long Thần hắn cũng chỉ là hoàn thủ hợp cách mà thôi, chân chính không sợ tà môn, không phải bản thân hắn muốn động thủ, Bạch

Lan biết chuyện gì xảy ra, sẽ là đứng ở bên phía hắn.

Chốc lát sau, tại nơi cao nhất này, Long Thần đã cam giác có người xuất hiện ở bên dưới, khoảng khắc sau, Long Thần thấy được không ít người Ma tộc và Lôi tộc tới đây, sau khi thấy chính là Long Thần, xác nhận không có ngoại địch, bọn họ cũng không động thủ, thế nhưng cũng có chút cảnh giác nhìnLong Thần, dù sao muộn thế này rồi, hắn thế nhưng lại chạy tới nơi đây, thật sự có điểm khả nghi.

Người tới, thực lực cao nhất chi là Địa Vũ cảnh bát trọng, đó là một lão giả, tại thời điểm Long Thần cứu trị Tố Nghiên, hắn cũng có lúc đó, hắn lúc này cau mày nhìn chung, rõ ràng nơi đây có dấu vết đánh nhau, hắn đang muốn hỏi Long Thần rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, đột nhiên, Tố Tuyết thân ảnh xinh đẹp xuất hiện.

"Chuyện gì xảy ra?"

Tố Tuyết ở chỗ này thân phận cùng địa vị là cao nhất, nàng đi tới bên cạnh Long Thần, đánh giá chung quanh.

Lúc trước, Tố Tuyết vẫn không cho Long Thần mặt mũi, bất quá khi Long Thần cứu muội muội của nàng, thái độ nàng đối với Long Thần tốt hơn rất nhiều, lúc này đi tới bên cạnh Long Thần, lấy khẩu khí đáng tin nhẹ giọng hỏi.

Dưới ánh sao đầy trời, Tố Tuyết một thân y phục màu đen, vóc dáng thướt tha, có chút lãnh diếm. Nàng chính là nữ nhi của Bạch Lan, tự nhiên có một chút uy nghiêm của mình.

Long Thần cẩn thận nói: "Ta tới nơi này tu luyện, thế nhưng có một tên tiểu tử nước da ngăm đen chạy tới công kích ta, ta không muốn dây dưa cùng hắn, chỉ là hắn không thuận theo mà cũng không buông tha, cuối cùng lại cho chiến đạo của mình nổ tung, muốn đánh chết ta, bấtđắc dĩ, ta chỉ có thể xuất thủ giết chết hắn".

"Ừ?"

Tố Tuyết ngây ngốc, nàng còn không biết người chết là ai, thế nhưng Long Thần chị mới Địa Vũ cảnh lục trọng nhưng cách nói chuyện đánh chết đối phương rất là thoải mái, có phải hay không trong này có chút ba xạo?

Tố Tuyết không biết hung thủ là ai, nói: "Ngươi biết người nọ là ai không? Hẳn là không phải người của Lôi Ma nhất mạch nhị tộc ta? Ngươi có ân với Nghiên nhi, người Lôi Ma nhất mạch chắc là không dám đụng tới người"

"Không nhất định"

Long Thần cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Những người ở chung quanh, cũng vội vàng nghị luận.

"Thiếu niên này, chính là Long Thần chữa bệnh cho Nghiên nhi công chúa sao? Đêm hôm khuya khoắc, hắn chạy tới nơi làm cái gì?

"Ai biết được, lúc nãy nơi này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, nhất định là có người bị giết chết, rốt cuộc là ai nhỉ?" Trong lúc nhất thời mọi người cũng không hiểu ra làm sao.

"Húc nhi!"

Ngay lúc này, một tiếng gầm thét truyền tới, mọi người hướng phía kia nhìn lại, thấy được một vị nam tử trung niên ánh mắt đỏ chói từ bên dưới lên, nam tử này vóc người cao lớn, sắc mặt ngăm đen, lớn lên cũng giống như Thái Học vậy, Long Thần nhướng mày, nam tử này tại ban ngày cũng xuất hiện ở trong viện tử chiên nhi, Địa Vũ cảnh bát trọng, cũng là một trong cao tầng Ma tộc.

Lúc này, nam tử sau khi ng lên, quét mắt một cái, không nhìn thấy nhi tử của mình, nhất thời hướng bốn phía quát lên: "Các người ai có thấy Trần Húc nhà ta không, hắn tại sao dẫn phát bạo tạc chiến đao ở nơi này?"

Ánh mắt hắn quét qua một lần, không ai trả lời hắn, thế nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Long Thần, Long Thần sắc mặt chẳng thay đổi, Tố Tuyết chân mày khẽ nhíu lại, nàng nhìn về phía Long Thần, nói: "Ngươi giết chết thiếu niên kia, chính là nhi tử của Trần Dương trưởng lão, Trần Húc Địa Vũ cảnh thất trọng?"

Long Thần giết chết Trần Húc, đây là một chuyện dường như rất khó làm, dù sao Long Thần có ấn với Tố Nghiên, thế nhưng Trần Húc là người Ma tộc. Mà Tố Tuyết nghi ngờ chính là, Long Thần rõ ràng chỉ mới Địa Vũ cảnh lục trọng, còn Trần Húc là Địa Vũ cảnh thất trọng, Long Thần làm sao có thể đánh chết hắn được?

Lúc này, ánh mắt màu đỏ máu của Trần Dương nhìn về phía Long Thần, trên người Long Thần hiển nhiên còn có dấu vết động thổ, Trần Dương nhận thức hắn, cho nên lúc này mới lạnh lùng nói: "Long Thần tiểu hữu, xin hỏi, mới vừa rồi người cùng nhi tử của ta đánh nhau ở nơi đây sao? Nhi tử ta là Trần Húc? Hắn có hay không đã chết ở trong tay người, hài cốt không còn?"

Long Thần còn chưa trả lời, Tố Tuyết liền nói: "Trần trưởng lão nói đùa gì vậy, Long Thần chỉ mới Địa Vũ cảnh lục trọng, nơi nào có thể giết chết nhi tử của người, nhất định là người khác mới đúng..."

Khi Tố Tuyết nói tới một nửa, Long Thần lại cắt đứt lời nàng, trực tiếp nói: "Không sai, Trần Húc là ta giết chết"

Long Thần nói ra những lời này, nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn, thành thật mà nói Long Thần cứu Tố Nghiên, đa số người đã đem hắn trở thành người của mình nhưng mà cho dù là người mình giết chết người mình, hình như cũng không đúng lắm?

Hơn nữa trong khẩu khí Long Thần còn có chút cuồng, chuyện này làm cho mọi người có chút ít khó chịu, thậm chí Trần Dương cũng bất bình, Long Thần và Trần Húc, vốn chẳng có liên hệ gì cả, Long Thần tại sao lại muốn giết chết một người mà mình không quen biết.

"Ngu ngốc..."

Tố Tuyết thật sự bị tên này làm cho im lặng hết chỗ nói nổi, nàng đang muốn trợ giúp Long Thần che giấu, không nghĩ tới tên ngu này nhảy ra thừa nhận.

Dĩ nhiên, đối với Long Thần có thể giết chết gã Trần Húc kia, nàng có chút kinh ngạc, dù sao cũng là Địa Vũ cảnh thất trọng, thua kém nhau cả một cái cấp bậc.

Nghe Long Thần nói, trong ánh mắt Trần Dương trưởng lão bộc phát ra ánh sáng lạnh, hô hấp của hắn trở nên trầm trọng, gắt gao ngó chừng Long Thần, thấp giọng quát: "Xin hỏi, các hạ và tiểu nhi không thì không oán, tại sao lại hạ sát thủ đối với tiểu nhi ta?"

"Đúng a, Trần Húc không có trêu chọc ngươi, tại sao phải giết hắn?"

Những người Ma tộc khác cũng ồn ào hẳn lên, về phần Lôi tộc, căn bản chẳng quan tâm tới bọn họ, cho nên mọi người chị tới đây xem náo nhiệt, như thấy thức ăn ngon.

Long Thần trực tiếp nói: "Không phải là ta hạ sát thủ với nhi tử ngươi, ta ở nơi này tu luyện mà nhi tử ngươi lại chạy theo ta tới đây động thủ, ta đã nhiều lần lưu tình, hắn lại không chịu cũng không buông tha, cuối cùng đến nỗi dẫn bạo chiến đạo trong tay, muốn lấy tính mạng của ta, ta nếu không ra tay, người chết sợ rằng chính là ta đó"

Tại Thanh Mộc Thiên Thành này, hắn là người quang minh lỗi lạc, cho nên không muốn nói quá nhiều.

Mọi người im lặng lại, nếu quả thực y như lời Long Thần nói, Trần Húc chết cũng đáng đời, cho nên mọi người nhìn thấy Trần Dương không phản ứng gì, Trần Dương lúc này màu đỏ máu ở mắt trong mắt cũng không có biến mất, dù sao người chết chính là nhi tử mà hắn bồi tài

nhiều năm, tương lai rất có hy vọng trở thành trưởng lão ở trong tông.

"Đây chỉ là lời nói một bên của các hạ, các hạ có chứng cứ gì, chứng minh lời nói của mình là thật?"

Trần Dương lạnh lùng nói.

Long Thần thật sự không có chứng cứ, chỉ là hắn đoán cho dù hắn có chứng cớ, thì Trần Dương này sẽ vẫn dây dưa không buông, cho nên Long Thần nói: "Ta không có chứng cớ, thế nhưng Long Thần ta làm việc quang minh lỗi lạc, nếu như lời nói cô nửa điểm đối trá, hãy để cho ta ngũ lôi oanh đỉnh, như thế nào, không biết Trần trưởng lão có hài lòng không?"

Phát thệ. Long Thần đã thề ra rồi, chuyện này mặc dù không đoán được ai đúng ai sai nhưng mà rất hữu hiệu, Trần Dương vốn muốn thỉnh cầu giao thủ với Long Thần một trận, Long Thần thề lại làm cho hắn không lời nào để nói.

"Thế nhưng, người và con ta lại không quen biết, hắn tại sao chạy tới đây để giết chết người, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Các hại không cảm thấy mình rất khả nghi hay sao?"

Trần Dương tiếp tục truy vấn nói.

Long Thần cười, hắn nhìn chung quanh một lần, cuối cùng đưa ánh mắt lên trên người Tố Tuyết, nói: "Long Thần ta đi tới Thanh Mộc Thiên Thành này chỉ mới mười ngày, duy nhất lộ diện chỉ một lần thôi, những ngày đó điều luyện chế đan dược cứu Nghiên nhi cô nương, nói vậy cũng là bởi vì chuyện này mới đắc tội với những người khác mà Trần Húc là một tên ngu xuẩn, bị người khác lợi dụng cũng không biết, các vị trong lòng đã hiểu vì sao rồi chứ, cáo lui!"

Nói xong, Long Thần lướt qua Tố Tuyết, trực tiếp rời khỏi nơi này, tất cả mọi người đã đắm chìm ở trong lời nói của hắn, cũng không có ai đi ra ngăn cản hắn rời đi.

"Đều trở về thôi, Trần Dương trưởng lão, ngươi cũng trở về trước đi. Chuyện ngày hôm nay không thể trách Long Thần được"

Tố Tuyết an bàn một phen, trực tiếp đi theo Long Thần. Trong lòng nàng cũng không thiếu nghi vấn, muốn Long Thần cho rõ ràng.

Thật ra, người ở chỗ này, trong đầu vẫn tồn tại nhiều điều không hiểu nổi, lời Long Thần nói lúc nãy là có ý gì? Ngày hôm nay người mất thể diện chỉ có một người là Tư Đồ Vũ, chẳng lẽ ý của Long Thần là nói, Trần Húc là bị Tư Đồ Vũ xúi giục? Mọi người nhớ lại bình thời Trần Húc và Tư Đồ Vũ đều cùng lăn lộn ở chung cùng một chỗ, cẩn thận nghĩ lại, xem ra có lẽ là thật.

Nếu là như vậy, chuyện này sáng tỏ rồi.

Tất cả mọi người điều hiểu tính cách Tư Đồ Vũ, nếu như nói hắn làm ra chuyện như vậy, đúng là chẳng kỳ quái tí nào.

Trần Húc đây là bị lợi dụng.

Thế nhưng, mọi người đều đem chuyện này để ở trong lòng thôi, gia gia Tư Đồ Vũ Tư Đồ Diệu là một trong bát đại trưởng lão, quyền thế ngập trời mà bản thân Tư Đồ Vũ cũng là một Luyện đan sự duy nhất tại Ma tộc. Thân phận của hai người này đã quyết định số phận rất nhiều người, nên cũng không ai dám đi trêu chọc.

"Cũng nên trở về thôi".

Người Lỗi tộc rời đi trước, người Ma tộc sau khi cẩn thận suy nghĩ cũng vội vàng rời đi, không một ai đi an ủi Trần Dương, đối với mọi người mà nói, Trần Dương cũng chỉ là một người vô tội đáng thương mà thôi.

Cuối cùng, chỉ còn lưu lại một Trần Dương ngơ ngác đứng ở chỗ này.

Hắn nhìn thân ảnh Long Thần rời đi, quả đấm nắm chặt lại, gân xanh trên tay lập tức nổi lên.

Tại một chỗ tối cách đó không xa, Tư Đồ Vũ một quyền đánh lên cây khô, nhất thời làm gốc cây hõm thành một lỗ to, gỗn vụn bay lả tả.

"Bị tiểu tử kia tránh thoát, thế nhưng tiếp theo. a tuyệt đối sẽ không để cho thoát một lần nữa! Hơn nữa, Tố Tuyết cô nương, sao lại đi gần gũi với tên tiểu tử này thế? Là bởi vì tiểu tử này cứu Tố Nghiên hay sao?"

Phẫn nộ trong lòng Tư Đồ Vũ cảng lúc càng mạnh.

"Không được, chuyện ngày hôm nay náo lớn như vậy, không biết Trần Dương có tìm đến ta phiền toái hay không, ta phải nhanh đi về thương lượng với ông nội một phen, hy vọng ông nội có thể giúp ta"

Sau khi nghĩ tới đây, Tư Đồ Vũ vội vàng trở về Thanh Mộc Thiên Thành.

Đồng thời trở lại Thanh Mộc Thiên Thành còn có hai người Long Thần và Tố Tuyết, lúc này Tố Tuyết đã đuổi theo kịp Long Thần, nàng giường đôi mắt đẹp nhìn Long Thần, hỏi: "Long Thần, lời người nói lúc nãy là có ý gì, ngươi là nói, Trần Húc bị Tư Đồ Vũ xúi, sau đó chạy tới giết chết ngươi?"

"Chẳng lẽ còn không đúng?"

Long Thần nhìn nàng một cái, nói.

"Lời không thể nói lung tung, Tư Đồ Vũ không phải là người như thế, hơn nữa hắn sao lại xúi giục người khác giết người, giữa các ngươi không có mâu thuẫn gì mà, hơn nữa người còn là người cứu mạng muội muội của ta mà"

Tố Tuyết chân mày khẽ nhíu lại.

Long Thần bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tố Tuyết, ánh mắt chuyển tới bộ ngực cao vút của nàng, chế nhạo nói: "Ngươi có cần ta nói lại một câu ngực lớn nhưng không có đầu óc hay không?"

"Khốn kiếp, muốn chết!"

Tố Tuyết cắn răng, nàng thật sự nhịn không được muốn đánh tên này một trận tơi bời.

Trên đường đi, Tố Tuyết nói: "Chuyện này sẽ làm cho nó chìm nghỉm đi, tốt nhất là đừng gây nên phong ba gì, nếu người vào Tư Đồ Vũ xung đột, đối với Nghiên nhi hay Ma tộc cũng chẳng hay ho gì".

Long Thần nói: "Ta cũng không phải là người có bệnh, người khác không tìm ta phiền toái, ta tự nhiên không tìm người khác phiền toái"

"..., được rồi, đúng rồi, ngươi sao còn muộn như vậy lại chạy đến chỗ cao nhất làm gì?"

Tố Tuyệt đối với tên Long Thần thật sự hết chỗ nói nổi.

Long Thần nói: "Ta tu luyện một môn chiến kỹ, cần phải nhờ tới tinh thần lực lượng, cho nên lúc này trời ta ta phải đi lên trên đó, đúng rồi, sau ngày hôm nay mỗi tối ngươi hãy đi theo ta đi?"

Có câu không nghe người già nói tất sẽ chịu thiệt trước mắt, Long Thần thật sự nghiệm qua lời nói này, nếu như Bạch Lan đề nghị để cho Tố Tuyết đi theo hắn khi tu luyện, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh ra, cho nên khi Tố Tuyết hỏi, Long Thần mới nhớ tới, cho nên mới hỏi thăm đốii phương.

Long Thần đây lại nói lời trực tiếp như thế để Tố Tuyết ngẩn ngơ, hỏi: "..., Ngươi... ngươi bảo ta mỗi lúc trời tối đi cùng ngươi?"

Nói xong, trên mặt nàng xuất hiện nhiều tia ửng đỏ.

Long Thần cải chính: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua là ta thấy lúc tu luyện, một số tên đạo chích nào đó chạy tới phiền toái, ta không ngần ngại giết người nhưng mà như người nói đó, để cho ta bớt phiền toái, cho nên chỉ có thể Tố Tuyết đại công chúa trấn giữ thôi, sao vậy ngươi không muốn?"