Long Ngạo Chiến Thần

Chương 125: Một người một rồng




Băng Phách đã không thể nhịn được nữa.

Đã gặp qua loại vô sỉ không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp qua loại vô sỉ hạ lưu như thế.

Long Tĩnh cũng không có chút lo lắng nào, hình như rất có lòng tin rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay. 

Trong nháy mắt, hai người đã hung hăng đụng vào nhau, có lẽ là chủ quan, có lẽ là lửa giận công tâm, vừa mới bùng lên Băng Phách đã bị động.

Long Ngạo cũng chấn động, không tiếp tục che dấu nữa vội lao ra như một mũi tên, người chưa tới khí thế khủng bố đã phô thiên cái địa áp chế mà đi.

Long Tĩnh vốn tưởng rằng đắc thủ đắc chí, đột nhiên sắc mặt kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng liền bị Long Ngạo bổ ra đao mang, gặp thoáng qua, nếu không phải kịp thời trốn tránh nói không chừng chỉ một đao kia cũng đủ để lấy tính mạng của hắn. 

Khi Long Tĩnh nhìn rõ ràng đối phương, sắc mặt hắn âm trầm tới cực điểm.

"Long Ngạo, ngươi vậy mà trợ giúp đế quốc Hỏa Diễm? Ngươi làm càn quá mức rồi."

Long Tĩnh tuyệt đối không ngờ Long Ngạo thân là sứ giả của đế quốc Lôi Đình, lúc này lại xuất thủ tương trợ Băng Phách, chẳng lẽ kẻ này đã làm phản? 

"Ngươi đúng là súc sinh vô sỉ hạ lưu, Long Tĩnh, loại cặn bã như ngươi đáng để mọi người tru chi(*) mà."

"Long Ngạo, ngươi muốn chết sao?"

Mặc kệ Long Tĩnh, Long Ngạo truyền lực lượng vào trong cơ thể Băng Phách, ngắn ngủi mấy giây đã làm cho Băng Phách khôi phục lại, lúc này Long Ngạo coi như buông lỏng một hơi. 

"Long Ngạo, vừa rồi ta đúng là chủ quan, ta..."

Không để cho Băng Phách có cơ hội nói tiếp, Long Ngạo nói ra:

"Việc này giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi báo thù." 

Liếc mắt nhìn thật sâu, Băng Phách rốt cục vẫn gật đầu, nói ra:

"Cẩn thận một chút."

Xoay người, ánh mắt Long Ngạo lạnh lùng nhìn Long Tĩnh trước mặt, bỗng nhiên nói ra: 

"Long Tĩnh, dám làm bằng hữu của ta bị thương thì chỉ có chết."

"Chỉ bằng ngươi sao?"

Trên mặt Long Tĩnh tràn ngập khinh miệt và xem thường, bởi vì Long Tĩnh xem ra mình chính là võ giả Quy Nhất, đối phương chỉ là võ giả Dung Hợp nhỏ nhoi, thử hỏi võ giả Dung Hợp có tư cách cùng võ giả Quy Nhất chiến một trận sao? 

Đúng vậy, trong nội tâm Long Tĩnh chính là cho rằng đối phương căn bản không có tư cách cùng chính mình chiến một trận.

"Chết!"

Căn bản chẳng muốn tiếp tục nói thêm một câu nói nhảm nào nữa, thân thể Long Ngạo đã lao ra. 

Đồng thời sử xuất Trấn Hồn Ấn, Huyết ẩm Cuồng đao trong tay đã hung hăng bổ ra, Huyết Ẩm Bát Thức, thức thứ nhất Hoàng Tuyền cửu liên kích, thức thứ hai Băng Phong Phệ Tâm, thức thứ ba Liệt Diễm Hỏa Hải, ba thức chồng lên nhau.

Không cách nào xâm nhập?

Trấn Hồn Ấn vừa mới bắt đầu xâm nhập trong cơ thể Long Tĩnh thì Long Ngạo ngạc nhiên phát hiện, Trấn Hồn Ấn của mình căn bản không cách nào xâm nhập trong cơ thể đối phương. 

Trấn Hồn Ấn không có hiệu quả, trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, mình không có Trấn Hồn Ấn tương trợ, muốn dùng thực lực bây giờ chém giết một vị võ giả Quy Nhất thì dường như là một chuyện vô cùng khó khăn.

Long Ngạo không phải người ngu, vừa rồi Long Tĩnh tuy là thủ đoạn nhỏ, một chiêu thắng Băng Phách, nhưng mặt khác cũng nói rõ thực lực Long Tĩnh vượt xa Băng Phách, thử hỏi một gã võ giả Dung Hợp cho dù muốn giở thủ đoạn hình như cũng không có khả năng.

Huyết ẩm Cuồng đao, một đao tiếp lấy một đao không ngớt không dứt. 

Cười lạnh một tiếng, Long Tĩnh có mười phần tin tưởng gặp chiêu phá chiêu, lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng theo chiến đấu không ngừng thăng cấp, Long Tĩnh cũng bắt đầu từ từ phát hiện, thực lực đối phương đã vượt qua nhận định của hắn, cũng dần dần bắt đầu toàn lực ứng phó, có mấy lần thậm chí thiếu chút nữa bị gạt bỏ.

Đột nhiên tiếng rồng gầm vang lên một tiếng.

Lúc Long Tĩnh toàn lực ứng phó, Long Cường với thân hình cực lớn đã xuất hiện, từng đạo tiếng vang rồng gầm thấu trời đất. 

Tất cả mọi người đang giúp nhau chém giết, hoặc là giúp nhau tìm kiếm đối phương, toàn bộ ngẩng đầu cùng nhìn về một phía, sắc mặt tất cả mọi người đều dị thường khiếp sợ, dù sao âm thanh rồng gầm ý vị như thế nào trong lòng mỗi người đều biết rất rõ ràng.

Kinh hãi nhất vẫn là Băng Phách và Long Tĩnh.

Trong nội tâm Băng Phách và Long Tĩnh đều biết rất rõ ràng, Long Ngạo có được đồng minh rồng ý vị như thế nào. 

Long võ giả, gia tộc Long thị cường đại nhất tồn tại, nhưng muốn trở thành Long võ giả cũng không phải một chuyện dễ dàng, tối thiểu nhất phải là đệ tử từ gia tộc Tam giai trở lên, chỉ cần điểm này cũng đã loại rất nhiều người ra rồi.

"Long Ngạo, ngươi không thể nào là Long võ giả, không thể nào."

Long Tĩnh khiếp sợ thiếu chút nữa bị giết, trốn tránh ra ngoài vẫn không ngừng gào thét điên cuồng, đó là người này so với người kia càng cảm thấy giận điên người hơn, đối phương chỉ là đệ tử Long gia cấp bậc thấp cũng đã trở thành Long võ giả, mà hắn thì sao chứ? 

Con người chính là như thế, tâm trạng một khi xảy ra biến đổi thì sức chiến đấu và thực lực đều yếu đi rõ rệt, chính vì thế Long Ngạo không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.

Thực lực Long Cường còn siêu việt hơn Long Ngạo, thử nghĩ Long Ngạo và Long Cường một khi liên thủ thì uy lực rốt cuộc cường đại như thế nào.

Âm thanh rồng gầm qua đi, Long Cường nhắm vào Long Tĩnh phát động công kích mãnh liệt nhất. 

Nắm hai nắm tay thật chặt, Băng Phách nhìn thấy Long Tĩnh từng bước lui về phía sau thiếu niên, trong nội tâm khiếp sợ không gì sánh kịp.

Hiện tại nàng giống như đã biết rõ vì sao Long Ngạo lại đột nhiên quật khởi, Long võ giả cường đại nhất trong gia tộc Long thị.

Long Ngạo và Long Cường không có chút nào lưu thủ, một trái một phải, tay năm tay mười, cứ như vậy Long Tĩnh liên tục tránh né, cho dù như thế vẫn bị Long Ngạo và Long Cường công kích vết thương chồng chất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém chết. 

Càng đánh càng hăng, Long Tĩnh đương nhiên không dám tiếp tục lưu lại.

"Long Ngạo, nếu như ngươi lần này buông tha ta, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Thải Âm Bổ Dương chi thuật, như thế nào?"

"Truyền con em ngươi." 

Đối với cái loại công pháp tà ác này, Long Ngạo căn bản khinh thường tu luyện, hơn nữa đã có quyết định người này nhất định phải giết.

Chính vì như thế, Long Ngạo không chỉ không chút nào lưu thủ, ngược lại càng đánh càng hung ác, thực tế vẫn có Long Cường tương trợ, một người một con rồng có thể nói là vô cùng mãnh liệt, chiêu chiêu ngoan độc, chiêu chiêu sát chiêu.

"Long Ngạo." 

Căn bản không để cho Long Tĩnh có bất cứ cơ hội mở miệng nào, Long Ngạo và Long Cường phát ra một chiêu liên thủ cường đại nhất, lúc này tâm trí Long Tĩnh đã đại loạn, căn bản không có khả năng ngăn cản được liên thủ công kích của Long Ngạo và Long Cường.

“Phốc phốc”, bị Long Ngạo và Long Cường hung hăng công kích, thân thể Long Tĩnh thật giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài.

Long Ngạo đương nhiên sẽ không để mất đi cơ hội này, thân thể cũng xông lên đi theo, đi đến trước thi thể Long Tĩnh, lập tức lấy hồn lệnh từ trong thân thể Long Tĩnh ra, lúc đang chuẩn bị cướp lấy linh hồn Long Tĩnh, sắc mặt Long Ngạo kinh hãi, thậm chí chẳng quan tâm cướp lấy, quay người lôi kéo Băng Phách lao đi. 

Hai người vừa mới rời đi, bốn phía đã phóng tới rất nhiều đạo nhân ảnh, trong nháy mắt mười mấy người đã toàn bộ đi đến bên cạnh Long Tĩnh, trong đó có cả Hỏa Lang.

Nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt Hỏa Lang quả thực khó xem tới cực điểm, mới vừa tiến vào chiến trường, trước sau vẫn chưa tới một giờ bên phe của mình đã tổn thất một người, tình hình chiến đấu hình như đối với bên mình có chút bất lợi.

"Tiếng rồng gầm, thật không ngờ đế quốc Hỏa Diễm rõ ràng có được Long võ giả, thật sự là thâm tàng bất lộ." 

***

(*) Tru chi: Phạt, thậm chí lăng nhục chém giết.