Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 40: Dị quốc hung binh thương đại tướng - Núi hoang phục giáp khốn anh hào




Đoàn Khắc Tà nhỏ giọng bảo:

“Phía trước có người, chờ ta đi trước thăm dò”.

Chàng liền lập tức thi triển khing công tuyệt đỉnh, mượn vật che thân, nhẹ nhàng tiến vào rừng rậm.

Chợt nghe trong bụi cỏ “xoạt” một tiếng, hai bóng đen đã chạy ra chắn đường, một tên trong đó trầm giọng nói:

“Yêm ai đạt lý hồng ba ai đạt?”

Đoàn Khác Tà ngẩn người, không hiểu đây là ý tứ gì, trong bóng đêm cũng nhìn không rõ lắm diện mạo của hai người này, nhưng chiếc mũ da bọn chúng đội trên đầu thì có thể nhìn ra, như vậy có thể đoán rằng đây là hai người Hồ.

Hai hán tử kia không thấy Đoàn Khắc Tà trả lời, liền xoay cổ tay vung lên, hai lưỡi chủy thủ trong suốt đã tựa như tia chớp đâm tới Đoàn Khắc Tà, thân thủ xác thực cực kỳ nhanh nhẹn. Nguyên lai bọn họ dùng khẩu lệnh mà quát hỏi Đoàn Khắc Tà, chàng lại không hồi đáp được, đương nhiên là bọn họ biết không phải người của phe mình.

Hai người Hồ kia mặc dù thân thủ nhanh nhẹn, song so với Đoàn Khắc Tà thì còn kém xa. Đoàn Khắc Tà vừa thấy ánh đao, thân hình liền chớp động, hai cây chủy thủ đều đâm vào khoảng không, Đoàn Khắc Tà rướn mình tiến thẳng, đứng giữa hai người, song thủ phân ra, sử liền một chiêu đại cầm nã thủ pháp “Tả Hữu Khai Cung”, trong đêm tối vậy mà không sai biệt chút nào, vừa vặn tóm được cổ tay giữ đao của hai người Hồ. Đoàn Khắc Tà vì muốn hỏi bọn chúng họ nên không điểm huyệt đạo họ.

Đoàn Khắc Tà nhất thời sơ ý, không nghĩ đến bọn họ còn có nhiều đồng bọn, sao có thể cho chàng tra hỏi cẩn thận được chứ. Đoàn Khắc Tà nắm được cổ tay hai người, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, thì hai người đó đã phát ra một tiếng hú dài.

Trong sát na đó, tiếng hú còn chưa lắng xuống, thì đột nhiên trên đỉnh tựa như có ma thuật, xuất hiện bừng bừng vô số ánh đèn, nguyên lai trên núi này có mấy chục người mai phục, trong tay đều cầm theo đèn lồng, bên ngoài đèn lồng thì bao một lớp vải đen, khi bọn họ nghe được ám hiệu của đồng bọn phát ra thì lập tức biết có địch nhân đến, lúc này mới bỏ lớp vải đen, để lộ ánh đèn ra.

May mà hai hán tử bị Đoàn Khắc Tà bắt được lại là kẻ đảm nhận nhiệm vị cảnh giới ở phía ngoài cùng cách xa đám đồng bọn ở trung tâm đến mấy chục trượng, ánh đèn chiếu không đến nơi được nên tạm thời Đoàn Khắc Tà còn chưa bị bọn họ phát hiện. Lập tức chàng điểm vào ách huyệt và ma huyệt của hai hán tử, khi này thì đã nghe trên núi có tiếng hô huyên náo, “Ở phía bên nào? Ở phía bên nào?”, “Là tiểu tử họ Sở phải không?” “Uy, sao tiếng hú lại dừng lại? Chà, không hay, xem chừng là người của chúng ta đã gặp phải độc thủ của tiểu tử đó rồi?” Trong tiếng hỗn loạn, chợt nghe thấy âm thanh thanh thúy của một nữ tử vang lên giận dữ:

“Không được hoảng loạn, lục xoát cẩn thận!”

Trong lòng Đoàn Khắc Tà khẽ động, “Nữ tử này hơn phân nửa chính là chủ nhân của hai tên trộm ngựa”.

Đoàn Khắc Tà đang muốn động thân bước ra, bỗng lại nghe thấy một tiếng hú dài vang lên, có người cao giọng nói:

“Không sai, là Sở Bình Nguyên ta đã đến! Hắc hắc, các ngươi có bố trí mai phục, Sở mỗ cũng phải đến. Ta đang muốn hỏi cô nương, vì sao lại cứ muốn làm khó ta?”

Theo phương hướng của thanh âm thì là một phía khác với Đoàn Khắc Tà, tức thì khiến chú ý của đám người đều chuyển sang bên đó hết!

Sử Nhược Mai đã đến bên cạnh Đoàn Khắc Tà, nàng thấp giọng hỏi:

“Chúng ta làm gì bây giờ?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Trước tiên chớ động thủ, để xem xem rồi sẽ nói”.

Chàng kéo tay Sử Nhược Mai nhẹ nhàng nhảy lên một cây đại thụ cao chừng bảy tám trượng, trên đỉnh núi đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ thấy bên trên có một mỏm nham thạch dựng đứng cao chót vót, một hán tử mình vận bạch y từ trên đó nhảy xuống, khối nham thạch này cao đến mười mấy trượng, hán tử đó y phục phất phơ, lăng không hạ xuống, tư thế mỹ diệu vô cùng. Bạch y hán tử này chính là Sở Bình Nguyên. Đoàn Khắc Tà về tạo nghệ khinh công vốn vượt quá người khác, cũng không khỏi ngầm tán dương, “Ta cứ nghĩ khinh công của bổn môn là thiên hạ vô song. Không ngờ sở học của Sở đại ca lại có chỗ tuyệt diệu như vậy, không thua kém bổn môn! Chỉ bất quá công lực của y còn chưa đủ, bằng không thì có thể sánh được với sư huynh ta”.

Sư huynh của Đoàn Khắc Tà là Không Không Nhi khinh công đệ nhất thiên hạ, bản thân chàng tạo nghệ cũng còn cao hơn Sở Bình Nguyên, cho nên thấy Sở Bình Nguyên hiển lộ khinh công như vậy, mặc dù thấy được y có chỗ tuyệt diệu, tán dương không ngớt, nhưng cũng không có thấy kinh ngạc, song đám người trên đỉnh núi thì không khỏi nhìn đến phát ngốc. Trong lòng thiếu nữ kia cũng ngầm than rằng, “Thiếu niên anh tuấn bản lĩnh cao cường đến bực này, thật là thế gian hiếm có, đáng tiếc hắn rốt cuộc vẫn là con trai của cừu nhân!”

Ngay khi Sở Bình Nguyên từ trên cao nhảy xuống, hai hán tử đúng gần mỏm nham thạch nhất đã lao nhanh đến, hai hán tử này thân cao bảy thước có dư, lưng hùm thân gấu. Mỗi người trong tay đều cầm một đại thiết chùy, thực sự uy phong lẫm lẫm, tựa như Kim Cang hộ pháp giáng thế. Nữ tử kia trong lòng chấn động, môi đào khẽ mở, thanh âm còn chưa kịp phát ra thì hai hán tử kia đã một trái một phải, hai cây đại thiết chùy nhằm đầu Sở Bình Nguyên giáng xuống.

Sở Bình Nguyên mũi chân vừa mới chạm đất, còn chưa đứng vững, liền gặp phải hai mãnh hán hung hãn đến tập kích, thật sự cực kỳ nguy hiểm, khó mà tránh được. Nhưng Sở Bình Nguyên trong lúc kinh hiểm tuyệt luân liền hiển lộ ra công phu trác tuyệt, y hoàn toàn không tránh né, chỉ thấy ống tay áo phất lên, nhẹ nhàng phẩy qua, y sử dụng thủ pháp “Tứ lạng bạt thiên cân”, ống tay áo bay lên cuốn cây đại thiết chùy bên trái va vào cây đại thiết chùy bên phải, chỉ nghe nổ “Ầm” một tiếng, đại thiết chùy bên trái vừa vặn đập trúng đại thiết chùy bên phải, Sở Bình Nguyên cũng từ giữa hai người lướt ra.

Hai hán tử này công lực ngang nhau, dưới tiếng nổ đinh tai nhức ốc do hai đại thiết chùy nện vào nhau vang ra, đột nhiên hai hán tử đều la lên một tiếng, hai cây đại thiết chùy trong tay đều bay tít lên không!

Sở Bình Nguyên sớm đã đi đến phía trước, thần sắc tự nhiên, cười vang mà bảo rằng:

“Ta còn chưa nói chuyện với tiểu thư các ngươi, các ngươi cần gì phải vội vã động thủ?”

Sở Bình Nguyên thần uy lẫm lẫm, cướp lời trước để chấn áp đối phương, thủ hạ của thiếu nữ kia không thiếu kẻ võ công cao cường, nhưng trong lúc này lại không khỏi bị võ công kinh nhân của y chấn nhiếp, tức thì im lặng không dám nói gì, không ai dám tiến lên ngăn cản y. Sở Bình Nguyên ung dung bước đến trước mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ trong lòng đập mạnh, nàng nghĩ thầm, “Hắn vô luận gặp phải nguy hiểm gì, đều lộ ra thần thái không quan tâm đến, so với khi nhỏ chẳng khác gì. Vừa rồi khi hai cây thiết đại chùy của huynh đệ Thất Vi đánh xuống, thực sự lại khiến ta hoảng sợ hơn! Uy, ta không phải là đến báo thù sao? Sao lại đột nhiên nổi lòng thương tiếc hắn? Không, không được, ta rất định phải lòng dạ cứng rắn mới được!”

Sở Bình Nguyên vẫn lộ ra cái thần khí không quan tâm đến chuyện gì, dưới đao kiếm vây quanh, y hướng thiếu nữ thi lễ rồi nói:

“Ta tự hỏi thấy hoàn toàn không có chỗ nào mạo phạm cô nương, không biết tại sao cô nương nhất định muốn dồn ta vào chỗ chết? Cô nương có thể nói minh bạch cho ta được không, tránh cho ta chết mà cũng vẫn hồ đồ, khó lòng nhắm mắt được”.

Thiếu nữ kia nghiến răng, lạnh lùng nói:

“Sở Bình Nguyên, ngươi không nhận ra ta sao?”

Đây là lần thứ hai nàng đặt câu hỏi như vậy đối với Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên bỗng nhiên kinh ngạc, hướng thiếu nữ nhìn nhìn, chỉ cảm thấy quả nhiên giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, không thể làm gì khác, y đành nói:

“Xin thứ lỗi cho Sở mỗ trí nhớ quá tệ, thực sự không nhớ nổi là đã gặp cô nương ở đâu?”

Thiếu nữ kia bị y nhìn đến hai má đỏ bừng, đột nhiên nàng ép cổ họng, dùng thanh âm nhẹ nhàng của hài tử nói:

“Ta không muốn ngươi dùng bảo ngọc trao đổi, hai cái vỏ sò đó là của ta tặng ngươi, ngươi xem cái vỏ sò này có bảy màu, đẹp hay không? Nhưng tại quê chúng ta, nó lại không đáng giá tiền!”

Những người bên cạnh (bao gồm cả Đoàn Khắc Tà và Sử Nhược Mai) đều không biết nàng ta nói như vậy là có ý tứ gì, cũng không thấy nàng lấy ra bảo ngọc hay vỏ sò gì cả. Sở Bình Nguyên nghe xong thì giật mình kinh hãi, kêu lên:

“Nàng, nàng là Tiểu Nghê Tử ư?”

Thiếu nữ kia gật gật đầu đáp:

“Không sai, ngươi không còn nhớ ư?”

Sở Bình Nguyên nhớ lại, chuyện đó đã là mười lăm năm về trước, vào năm đó phụ thân y Sở Sung Quốc mới nhận chức An tây đô hộ sử, đi công cán tại một tiểu quốc ở Tây Vực tên gọi là “Sư Đà”, khi đó Sở Bình Nguyên mới là hài tử mười tuổi theo phụ thân đến Sư Đà Quốc. Sư Đà Quốc có vị Hữu Hiền Vương tay nắm binh mã toàn quốc, họ Vũ Văn tên gọi Phù Uy. Vũ Văn Phù Uy có một con gái tên gọi Hồng Nghê, nhỏ hơn Sở Bình Nguyên, chỉ mới có sáu tuổi. Sư Đà quốc là phiên thuộc của Đại Đường, phụ thân của Sở Bình Nguyên khi đó làm “Đô hộ sứ”, cùng với mấy người bọn họ như thái thượng hoàng và chưởng quản quân đội Sư Đà Quốc là Vũ Văn Phù Uy đương nhiên thường xuyên tới lui. Vũ Văn Hồng Nghê hoạt bát khả ái, Sở Bình Nguyên coi nàng như là tiểu muội muội, thỉnh thoảng chơi đùa với nàng.

Sư Đà Quốc sản xuất ngọc thạch, nhưng vỏ sò phải ở ven biển mới có, Vũ Văn Hồng Nghê chưa từng nhìn thấy. Nàng nghe Sở Bình Nguyên nói vỏ sò vô cùng mỹ lệ, liền mang bảo ngọc ra cùng y trao đổi. Sở Bình Nguyên không muốn bảo ngọc của nàng, liền tặng nàng hai chiếc vỏ sò làm đồ chơi. Những lời thiếu nữ vừa mới nói chính là lời Sở Bình Nguyên nói với nàng khi đó.

Sở Bình Nguyên ở Sư Đà Quốc được một năm, sau khi ly khai, cũng không còn gặp Vũ Văn Hồng Nghê nữa, nếu không phải là nàng mang chuyện xưa nói ra, lại học theo khẩu âm của y năm đó mà nói thì vô luận thế nào y cũng không ngờ đến thiếu nữ như hoa như ngọc trước mặt lại là tiểu cô nương hỉ mũi chưa sạch năm đó.

Vũ Văn Hồng Nghê cắn môi hỏi:

“Ngươi đã minh bạch hay chưa?”

Sở Bình Nguyên hỏi lại:

“Minh bạch điều gì? Khi nhỏ ta chưa từng ăn hiếp nàng, ít nhất ta từng tặng nàng hai mảnh vỏ sò”.

Vũ Văn Hồng Nghê lạnh lùng nói:

“Ai nói chuyện tếu với ngươi? Ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi đâu?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Mười năm trước đã qua đời rồi”.

Vũ Văn Hồng Nghê lại nói:

“Vậy ư, phụ thân ngươi đã chết, ta không tìm ngươi thì còn tìm ai? Người Trung Nguyên các ngươi có câu ‘phụ trái tử hoàn’, hôm nay, ta tìm ngươi để đòi nợ máu đó!”

Sở Bình Nguyên lấy làm kinh ngạc, y hỏi:

“Cái này, cái này là từ đâu mà nói như vậy?”

Vũ Văn Hồng Nghê lạnh giọng nói:

“Còn chưa minh bạch hay sao? Ngươi hãy nhớ lại các ngươi rời khỏi Sư Đà Quốc như thế nào?”

Mười năm năm về trước, có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn vẫn còn hằn sâu trong ký ức không phai, đó là một đêm không trăng không sao, phụ thân của Vũ Văn Hồng Nghê là Vũ Văn Phù Uy đột nhiên mang quân bao vây nha môn của phụ thân y.

Trong đêm đen hỗn chiến một hồi, Sở Bình Nguyên và cha mình là Sở Sung Quốc may mắn chạy thoát, sáng ra kiểm tra nhân số, quan binh của Đại Đường do Sở Sung Quốc mang theo vốn có đến ba nghìn, vậy mà chỉ còn lại có mười tám kỵ binh. Sự việc bắt nguồn, nguyên lai là do quân của Hồi tộc đóng tại Sư Đà Quốc phát động, đương thời thế lực của Hồi tộc tại Tây Vực đã rất khuếch trương, cùng với thế lực của Đại Đường đế quốc phát sinh xung đột, Hồi tộc cưỡng bức lẫn dụ dỗ, xúi giục các nước ở Tây Vực phản lại Đại Đường, binh biến ở Sư Đà Quốc chính là một sự kiện trong đó. Đêm đó binh lính công kích Đại Đường “An Tây đô hộ sứ” thì một bộ phận chính là kỵ binh Hồ tộc.

Sự kiện đó trôi qua, Sư Đà Quốc thành phiên bang của Hồi tộc, cha của Sở Bình Nguyên về nước chịu tội, tự động xin đi đánh giặc, thỉnh triều đình phái binh tiến đánh Hồi tộc, nào ngờ triều đình còn chưa định thì loạn An Sử nổ ra, Đại Đường ngược lại phải nhã nhặn khúm núm cầu Hồi tộc tương trợ bình loạn. Khi thu phục Trường An thì con gái, ngọc ngà đều để cho quân Hồi tộc cướp sạch không còn. Từ đó về sau, thanh uy của Đại Đường đế quốc, một nước mà vốn luôn được các chư quốc Tây Vực tôn xưng là ‘Vô khả hãn’, đã bị rớt xuống cả ngàn trượng, lại còn phải hướng Hồi tộc, cúi đầu mà xưng thần.

Đường triều đã ký hạ ‘quốc sách’ hướng Hồi tộc xin trợ giúp, Sở Sung Quốc sở tấu đương nhiên là bị triều đình bác bỏ, hơn nữa còn gia thêm tội danh cho lão là “Xử trí không thỏa đáng, khinh suất gây hấn biên giới”, rồi cách chức y. Sở Sung Quốc trở về cố hương, qua được mấy năm, cảm thương thân thế mà uất hận qua đời.

Sở Bình Nguyên bị nàng nhắc đến hồi ức thảm thương này, bất tri bất giác nhiệt huyết sôi trào, lạnh giọng bảo:

“Nguyên lai ngươi nói chính là việc này. Bộ hạ của phụ thân ta trong sự kiện này cơ hồ đều thương vong hết, không biết ngươi muốn đòi ta nợ máu gì?”

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Ngươi chỉ biết các ngươi có người thương vong, người của chúng ta chết bao nhiêu, ngươi có biết hay không?”

Sở Bình Nguyên than một hơi rồi bảo:

“Nói đến, tội phạm đầu sỏ chính là Hồi tộc, các ngươi bị chúng khống chế mới làm ra chuyện lưỡng bại câu thương đó, thật khiến cho người ta đau lòng, bất quá ta cũng không trách phụ thân ngươi”.

Vũ Văn Hồng Nghê đại nộ quát:

“Ngươi còn muốn trách phụ thân ta ư? Binh sĩ của các ngươi chết thì tính toán gì, chết một nghìn một vạn thì cũng không bù được một mình phụ thân ta”.

Sở Bình Nguyên ngẩn người ra, sững sờ:

“Cái gì, phụ thân ngươi…”.

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Ngươi còn hỏi phụ thân ta, đêm đó phụ thân ta đã bị phụ thân ngươi giết chết!”

Sở Bình Nguyên sững sờ, nghĩ bụng, “Nguyên lai kết thù mơ mơ hồ hồ như vậy”. Lập tức y bảo:

“Phụ thân ta cho đến khi qua đời vẫn còn không biết là đã ngộ sát lệnh tôn. Năm đó, hỗn chiến trong đêm tối, song phương tử thương thật sự khó tránh, lệnh tôn cũng vị tất là do tay phụ thân ta sát hại”.

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Cha ngươi là chủ soái, dẫu không phải do tay hắn giết thì món nợ này vẫn phải tính lên đầu hắn”.

Sở Bình Nguyên trong lòng nổi giận, “Thiên hạ đâu có người giảng lý man rợ như vậy? Là cha ngươi đến đánh trộm trước, chết cũng là xứng đáng”. Nhưng y thứ nhất là niệm tình Vũ Văn Hồng Nghê đã nước mất nhà tan, Đại Đường cùng Sư Đà Quốc có thể nói là đều chịu họa Hồi tộc, thứ hai là cũng niệm tình cùng nàng có nghĩa trúc mã thanh mai. Mối oan gia này thật sự nên giải không nên kết, thế là lửa giận kìm lại, y nhẹ nhàng nói:

“Hai nhà chúng ta vốn giao tình rất tốt, việc ngày đó đều là do bọn Hồi tộc ly gián xúi giục...”

Vũ Văn Hồng Nghê lạnh lùng cắt ngang:

“Ta không cùng ngươi bàn luận chuyện quốc gia đại sự, ai đúng ai sai. Ta chỉ biết oan có đầu nợ có chủ!”

Sở Bình Nguyên bảo:

“Cho dù ngươi nhận định phụ thân ta là cừu nhân của ngươi, nhưng phụ thân ta cũng đã qua đời, ta nguyện đến quý quốc, trước phần mộ của lệnh tôn, thắp hương thọ tang, thay phụ thân ta bồi tội. Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, ngươi cũng có thể giải được hận không?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Không thể, cha ngươi chết rồi, còn có ngươi đó! Ta khi đó trước linh vị của phụ thân đã vẩy huyết tửu tuyên thề, vô luận thế nào cũng không thể tha cho ngươi được!”

Nguyên lai dân phong của Sư Đà Quốc rất hiếu chiến gan dạ, phụ mẫu chi cừu, con cái tất phải báo thay, bằng không sẽ bị người thân thóa mạ, Vũ Văn Phù Uy không có con trai, nghĩa vụ phục cừu sẽ dồn lại trên người Vũ Văn Hồng Nghê. Cha mẹ bị hại, con cái sẽ ở trước linh vị vẩy huyết tửu, đây chính là nghi thức tuyên thệ trịnh trọng nhất của Sư Đà Quốc. Năm đó Vũ Văn Hồng Nghê bất quá mới chỉ có sáu tuổi, sau khi nàng vẩy huyết tửu trước linh vị của phụ thân thì sớm tối đều được dạy đơn giản rằng, vô luận thế nào cũng phải báo thù cho cha.

Bởi vậy khi nàng nghe thấy Sở Bình Nguyên tận tình biện giải, cũng thấy được chỗ vô lý, nhưng thù này lại không thể không báo.

Sở Bình Nguyên cũng tận hết khả năng nhẫn nhịn mềm mỏng, nào ngờ không được đối phương lượng giải thì trong lòng cũng không khỏi bộc phát ngạo khí, cười lạnh nói rằng:

“Nói như vậy, ngươi nhất định phải bắt ta đền mạng đúng không? Chỉ không biết những binh sĩ Đại Đường uổng mạng ngày đó thì bắt ai đền?”

Vũ Văn Hồng Nghê ngẩn người một chút rồi đáp:

“Điều này ta không quan tâm, ta chỉ biết phụ trái tử hoàn, ta phải đòi ngươi nợ máu!”

Sở Bình Nguyên ngửa mặt trên trời cười lớn bảo rằng:

“Hay lắm, ngươi đã không nói đạo lý, vậy ta cũng chỉ đành nói rõ với ngươi, cái món nợ máu hồ đồ này, ta cũng không muốn thay phụ thân bồi thường! Ngươi có bản lĩnh thì cứ lên cường thảo đi!”

Vũ Văn Hồng Nghê mày liễu dựng ngược, đang muốn phát mệnh lệnh, kêu thuộc hạ bắt sống Sở Bình Nguyên, để mang đến trước linh vị của phụ thân mà tế sống. Đột nhiên có một quan quân người Hán, vẹt đám người mà bước đến nói rằng:

“Vũ Văn cô nương, hạ quan phụng mệnh đến đây, xin nghe người sai khiến, xin cho tôi tận chút sức mọn lập công khuyển mã, bắt lấy phạm nhân giao cho người”.

Sở Bình Nguyên nghe thấy mấy lời này rất chối tai, trừng mắt nhìn, bất giác kinh ngạc vô cùng, nguyên lai tên quan quân này chính là Vũ Duy Dương, tiền nhiệm thống lĩnh túc vệ quân trong cung.

Sở Bình Nguyên rất lấy làm kỳ quái, cười lạnh:

“Vũ Văn Dương, ngươi có biết xấu hổ không?”

Vũ Văn Dương hỏi:

“Biết xấu hổ cái gì?”

Sở Bình Nguyên nói:

“Chuyện thị phi giữa ta cùng với vị cô nương này khúc mắc thế nào tạm thời không nói đến, ngươi là một vị quan quân Đại Đường theo hầu Thiên tử, vậy mà lại đến nghe lời sai khiến của một nữ nhân ngoại bang, còn muốn lập cái gì công lao khuyển mã, ngươi vứt bỏ thể diện của mình cũng chẳng đáng gì, nhưng quả thực làm nhục quốc thể, khiến ngoại bang chê cười!”

Vũ Văn Dương quát:

“Hừ! Làm nhục quốc thể? Ngươi thì biết cái gì, ta đây chính là phụng mệnh triều đình đó!”

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Uy, điều này thực kỳ quái đó, xin hỏi ta phạm vào điều nào của quốc pháp?”

Vũ Văn Dương đáp:

“Ngươi mạo phạm quý nhân của thượng quốc, đây là một đại tội rất lớn!”

Sở Bình Nguyên ghé mắt nhòm nghiêng, hướng Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Thất kính, thất kính, ta lại không biết cô nương là một vị quý nhân của thượng quốc”.

Vũ Văn Hồng Nghê có một chút ngượng ngừng. liền vội vàng nói:

“Ta thực sự không có thỉnh quý quốc hiệp trợ báo cừu, đây là mẫu cữu [1] có một hôm cùng với Vi đại tổng quản của quý quốc đàm luận về chuyện này, người đã phát vị Vũ Văn tướng quân đến nói là giúp đỡ ta xử án. Ờ, Vũ Văn tướng quân, ta chỉ muốn dựa theo quy củ giang hồ mà xử lý, không muốn làm kinh động đến quan phủ của quý quốc, vậy hãy để ta cùng với Sở công tử kết liễu oán cừu, không cần ngài phải vất vả nữa!”

Nguyên lai sau khi Hồi tộc tiêu diệt Sư Đà Quốc, mẫu cữu của Vũ Văn Hồng Nghê quy thuận Hồi tộc, khi Hồi tộc xuất binh trợ giúp Đường triều bình định loạn An Sử, mẫu cữu của nàng cũng theo xuất chinh, làm đến chức tả tướng quân, gần đây lại do thống soái quân Hồi tộc phái y đến Trường An làm người liên lạc quân vụ hai bên. Đường Triều Thiên tử thế lực ngày một yếu, các nơi phiên trấn độc lập như nhau, mệnh lệnh của Thiên tử không ra khỏi kinh kỳ, đang muốn lôi kéo Hồi tộc cường viện cho, vì vậy đối với hàng tướng của phiên bang Sư Đà Quốc đã quy thuận Hồi tộc thì trên dưới triều đình đều tranh nhau xu phụng. Vũ Văn Dương ngày trước ở anh hùng đại hội của Tần Tương bị Trường Lạc công chúa khép tội biếm quan ba cấp, từ thống lĩnh túc vệ quân xuống là thị vệ bình thường, cho nên hắn nghe được việc này thì liền đứng ra xung phong nhận việc, xin với Cấm quân đại tổng quản phái hắn đi hiệp trợ với Vũ Văn Hồng Nghê truy bắt cừu nhân, Tổng quản cấm quân cũng biết việc này sẽ làm mất thể diện của triều đình, hơn nữa chỉ là truy bắt một tên Sở Bình Nguyên cũng không cần phải hưng sư động chúng, cho nên muốn hắn bí mật tòng sự, chỉ có thể thấy thân phận cá nhân mà hiệp trợ Vũ Văn Hồng Nghê.

Vũ Văn Dương một lòng muốn nhân cơ hội này mà nịnh bợ quý nhân Hồ tộc, mưu đồ thăng thưởng, nghe thấy Vũ Văn Hồng Nghê có ý cự tuyệt hắn trợ thủ thì liền vội vàng nói:

“Đây không giống như trả thù báo oán bình thương trên giang hồ, hắn là con dân của tệ quốc, về lý đương nhiên là do tiểu quan bắt để tận đạo chủ khách”.

Vũ Văn Hồng Nghê bảo:

“Được, nếu luật lệ Đại Đường đã như vậy, ta để cho ngài nên bắt hắn trước. Nhưng ta cũng có lời nói trước, nếu như ngài không bắt được hắn, ta cũng mặc kệ luật lệ của các người”.

Sở Bình Nguyên lúc này mới chợt hiểu ra, “Nguyên lai ta bởi như vậy mới bị liệt vào tội danh phản nghịch! Triều đình đã không muốn rửa nỗi nhục trước, ngược lại nhân vì lo sợ Hồi tộc mà lật lại cựu án của cha ta, mang công chuyển thành tội, muốn nhập nhằng bắt ta thế tội như một chú cừu non!” Suy ngẫm đến đó, tức gì nỗi bi phẫn vô danh trỗi dậy, uy võ phát ra, y vang giọng nói:

“Sở gia ta không phụ triều đình, quyết không thể khoanh tay chịu trói, thằng nhãi nhà ngươi xiểm nịnh ngoại nhân, vô sỉ cùng cực, ta không cần quan tâm ngươi có phụng mệnh triều đình hay không, trước tiên ngươi nếm của ta một đao!”

Vũ Duy Dương nổi trận lôi đình, quát:

“Phản rồi, phản rồi!”

Một tiên liền quét ra, Sở Bình Nguyên cũng hoành Nhạn Linh đao chém ra. Vũ Duy Dương từng làm thống lĩnh túc vệ quân, võ công thật không kém, một tiên này đánh ra, đã cuộn lên ba tầng, cuốn tới như cuồng đào hải lãng, mỗi đợt lại tiếp nối mỗi đợt, tức thì bao trụ cả thân hình Sở Bình Nguyên.

Nào ngờ, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, bản lĩnh của Sở Bình Nguyên còn cao hơn hắn một bậc, đao này của y gọi là “Tam dương khai phái”, cũng một chiêu ba thức, tinh diệu vô luân, chỉ nghe “choang” một tiếng, sống đao chém xuống giải khai một tầng tiên ảnh. Trường tiên của Vũ Duy Dương bị bức rung dữ dội, kình lực phát ra cũng đã bị tiêu thất mất mấy phần, nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, sống đao của Sở Bình Nguyên lại lộn lại, trở tay cuốn ra, giải khai tầng tiên ảnh thứ hai. Giữa đao quang cùng tiên ảnh tương đấu, trong thức tối hậu của mình, Sở Bình Nguyên đã một đao chém dọc theo trường tiên, một đạo huyết quang bắn ra, một ngón tay của Vũ Duy Dương đã bị y chém đứt, trường tiên rời khỏi tay.

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Vũ tướng quân, ngài đã tận bổn phận rồi, ta đã lĩnh tình của ngài. Đa tạ ngài dẫn đường cho chúng ta, nay ta đã tìm được cừu nhân, ngài có thể trở về”.

Tiếng đến người đén, thanh Cương kiếm trong tay nàng dương không chớp động, giúp Vũ Duy Dương ngăn cản đối phương truy kích. Vũ Duy Dương tham công thụ nhục, hổ thẹn vô cùng, hắn vội vội vàng vàng bỏ chạy, ngay cả cây trường tiên khảm ngọc nạm vàng quý giá vô cùng cũng không kịp nhặt lên.

Sở Bình Nguyên ngưng mục dừng bước, đao hoành ngang ngực, y nói:

“Tiểu Nghê Tử, cừu gia của ngươi chính là Hồi tộc, ngươi lại đi tìm ta báo cừu, thật sự quá vô lý, thứ cho ta không thể thanh hoàn cho ngươi danh hiếu nữ được!”

Vũ Văn Hồng Nghê chỉ biết phụ thân mình bị Sở Sung Quốc giết chết, nàng từ nhỏ đã được dạy rằng phải tìm Sở gia báo cừu, cho nên, đối với đạo lý mà Sở Bình Nguyên nói, trong lúc nhất thời sao mà nghĩ thông được? Sở Bình Nguyên còn chưa nói dứt lời thì nàng đã phóng đến một kiếm, lạnh lùng bảo:

“Phù cừu bất cộng đái thiên, mặc cho ngươi giải biện ra sao, ta vẫn không thể buông tha cho ngươi được! Lúc nhỏ ngươi đối với ta không bạc, vậy ngươi hoành đao tự vẫn đi! Ta khỏi phải bắt ngươi chịu đau khổ lóc thịt trước linh vị”.

Sở Bình Nguyên tránh khỏi một kiếm của nàng, phá lên cười rằng:

“Tiểu Nghê Tử, ta không phải sợ ngươi, là ta nói đạo lý với ngươi, ngươi đã không nghe, vậy ta chỉ đành cùng ngươi động thủ!”

Vũ Văn Hồng Nghê lại đâm tới một kiếm, kiếm quang chớp ngời, tập kích liền ba vùng yếu hại thượng trung hạ của Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên hồi thân lướt ra, trở tay chụp lại, thi triển thủ pháp đại cầm nã chụp lấy cổ tay bắt kiếm quyết của Vũ Văn Hồng Nghê. Kiếm này của Vũ Văn Hồng Nghê đâm sướt qua sườn y, kiếm chiêu đã sử hết, nàng ứng biến cũng thật cơ trí, thân hình hơi lắc nhẹ, tay bắt kiếm quyết thả lỏng, lập tức liền phóng ra một chưởng, kiếm bên tay phải cũng không biến chiêu, thuận thế chém ngược trở lại, cuốn lên một vòng.

Chỉ nghe thấy “bùng” một tiếng, song chưởng tương giao, Vũ Văn Hồng Nghê người cùng với kiếm xoay tròn một vòng, thối lui ba bước, nhưng thanh trường kiếm của nàng khi chém ngược trở lại thì cũng chém rách một đường dài năm tấc trên y phục của Sở Bình Nguyên.

Hai người đều thầm giật mình kinh hãi, Sở Bình Nguyên vội vàng nhân cơ hội nàng đang thối lui, liền rút bảo đao vốn đã cho vào vỏ ra. Vũ Văn Hồng Nghê thân thủ linh hoạt cũng không kém Sở Bình Nguyên, bảo đao của Sở Bình Nguyên vừa mới ra khỏi vỏ thì nàng đã chuyển lùi thành tiến, tiên phát chế nhân, phóng đến một chiêu “Ngọc Nữ Đầu Thoa” đâm tới hổ khẩu của Sở Bình Nguyên.

Mấy lần trước đây, Sở Bình Nguyên và nàng tao ngộ, y đều tận lực muốn tránh phải giao chiến, lần này mới chân chính là quyết đấu. Sau khi đã thử ra bản lĩnh chân thật của đối phương, thì cả ai bên đều ngầm bội phục lẫn nhau. Vũ Văn Hồng Nghê nghĩ thầm, “Y võ công quả nhiên cao cường hơn ta, ta muốn một mình báo cừu, chỉ sợ vạn vạn lần chẳng thể. Ôi, thực đáng tiếc, y lại là con trai của cừu nhân giết cha ta”.

Sở Bình Nguyên thì đang nghĩ bụng, “Nàng ta nhỏ hơn ta bốn tuổi, chưởng lực lại chỉ kém ta chút đỉnh, kiếm pháp thì quỷ dị vượt ngoại ý liệu của ta. Một cô nương trẻ tuổi như vậy, lại có bản lĩnh như thế, xác thực là thế gian hiếm có. Ai da, đáng tiếc nàng ta ngang ngược không chịu hiểu lý lẽ, ngoan cố coi ta là cừu nhân”.

Vũ Văn Hồng Nghê đã không chịu từ bỏ ý niệm báo cừu, nàng lại tự biết bản lĩnh mình không bằng đối phương, một khi đã đoạt được tiên cơ, thì đâu còn dám hạ thủ lưu tình. Lập tức trong kiếm kiêm chưởng, mỗi kiếm đều hướng vào các huyệt đạo yếu hại của Sở Bình Nguyên, chưởng thế cũng phiêu hốt vô cùng, không ngạnh tiếp với Sở Bình Nguyên.

Sở Bình Nguyên bị nàng chiếm mất lợi thế, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể chuyển thủ thành công được. Nhưng Sở Bình Nguyên không chỉ có bản lĩnh hơn nàng một bậc, mà tạo nghệ võ công lẫn kinh nghiệm lâm địch đều cao hơn nàng rất nhiều. Y từng bước bình tĩnh hóa giải, sau khi qua bốn năm mươi chiêu, thì đã dần dần nắm bắt được lộ số kiếm chiêu của Vũ Văn Hồng Nghê, chuyển thành bình thủ.

Vũ Văn Hồng Nghê tấn công không được, liền sử dụng hiểm chiêu, nhưng điều này lại khiến cho Sở Bình Nguyên có thể thừa cơ hội phản kích. Đang lúc kịch chiến, Vũ Văn Hồng Nghê chém tới tấp hai kiếm, lướt mình đến áp sát, Sở Bình Nguyên hoành đao chém lại, đơn chưởng dựng đứng, lại làm ra bộ muốn tấn công vào yếu huyệt mệnh môn của nàng. Vũ Văn Hồng Nghê thân mình chợt lay động, quét ngược đến một chiêu “Kim Châm Độ Kiếp”, Sở Bình Nguyên đã quen thuộc với chiêu số của nàng, sớm đã liệu trước nàng sẽ ra chiêu này, lập tức nhanh hơn một bước, đao bên dưới liền chuyển tấn lên trên, mãnh liệt ra chiêu “Cử Hỏa Liên Thiêu” hướng phía trên mà công kích, đồng thời song chỉ đương móc thì duỗi thẳng, chớp nhoáng bắn đến mạch môn nàng.

Song Phương kiếm chưởng cùng thi triển, vừa vặn va chạm với nhau, một chuỗi âm thanh chém ngọc chặt vàng vang lên, hỏa tinh bay tứ tán! Vũ Văn Hồng Nghê sử dụng một cây bảo kiếm là tinh cương bách luyện, còn Sở Bình Nguyên dùng chính là bảo đao của tiền nhiệm Cửu thành tư mã Đỗ Phục Uy, chất đao còn tốt hơn kiếm mấy phần. Đao kiếm tương giao, hỏa tinh bùng phát, thanh Cương kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê bị chém mất một miếng.

Vũ Văn Hồng Nghê, binh khí bị thiệt hại không nhỏ, chưởng tâm cũng bị Sở Bình Nguyên bắn trúng một chỉ, càng tổn hại hơn, tức thì thủ chưởng tê buốt, may mắn là không phải trúng nhằm mạch môn, bằng không thì không thể cử động được.

Sở Bình Nguyên thừa dịp Vũ Văn Hồng Nghê đang còn thất kinh, lập tức như bóng theo hình, phản khách thành chủ, bám theo truy kích, lại bổ xuống một đao nhanh như chớp giật, chỉ nghe “keng” một tiếng.

Một cây ngọc trâm cài trên đầu Vũ Văn Hồng Nghê đã bị bảo đao của y chém gãy một nửa!

Sở Bình Nguyên một chiêu đắc thủ, lập tức ngưng thân dừng bước, lạnh lùng nói:

“Đa tạ đã nhân nhượng, oan cừu này có thể giải chưa!”

Nên biết một đao của Sở Bình Nguyên thật sự có thể lấy tính mệnh của Vũ Văn Hồng Nghê, nhưng nay y đao hạ lưu tình, nếu chiếu theo quy củ giang hồ, cho dù phụ thân của Vũ Văn Hồng Nghê bị chính tay y giết chết (càng không phải nói là gián tiếp, bị phụ thân y giết chết) thì cũng không thể báo cừu địch nhân được, đó gọi là ‘một mạng đền một mạng’. Nếu như vẫn muốn báo cừu, vậy thì sau khi giết chết đối phương cũng phải tự vẫn theo.

Vũ Văn Hồng Nghê thần sắc lộ vẻ ảm đảm, thối lui mấy bước, thanh Cương kiếm chỉ lên, nói:

“Ta đã vẩy huyết tửu trước linh vị của phụ thân, phụ cừu không thể không báo. Được rồi, được rồi, ta giết ngươi xong, sẽ chết theo ngươi!”

Thanh Cương kiếm vừa chỉ lên, tựa như một mệnh lệnh, bảy võ sĩ vốn đã phân tán bao quanh Sở Bình Nguyên tức thì xúm lại vây Sở Bình Nguyên vào giữa.

Bảy người này đều là võ sĩ trứ danh của Sư Đà, Hồi tộc, binh khí sử dụng không giống nhau, chiếm các phương vị khác nhau, đồng thời mãnh liệt hướng Sở Bình Nguyên công kích.

Sở Bình Nguyên quát:

“Hay lắm, các ngươi cậy đông để thủ thắng, đừng trách đao của ta không có mắt!”

Trong tiếng quát lớn, y đã cước đạp “Khảm” vị, chuyển qua “Ly” phương, đột ngột chém một đao đến võ sĩ sử kích, ý muốn giết chết một hai người bên đối phương, thì liền có thể đột phá vòng vây mà ra.

Nào ngờ đối phương bố trận chính là “Chánh phản tứ tượng trận” thập phần kỳ diệu, Sở Bình Nguyên chém đến một đao, võ sĩ sử kích kia đã chuyển phương vị, hai võ sĩ khác từ trung gian chuyển đến ngạch tiếp lấy đao này của y, hai người này một người sử dụng thanh đồng giản, một người sử dụng Liên Tử chùy, đều là trọng binh khí, chiêu mạnh lực trầm. Đặc biệt là tên sử Liên Tử chùy còn linh hoạt, Sở Bình Nguyên ráng sức chấn lui tên dùng thanh đồng giản lùi lại hai bước, thì Liên Tử chùy cũng đã cùng với bảo đao của y va chạm, hỏa tinh bùng phát, chùy đầu của Liên Tử chùy bị bảo đao của y chém mất một nửa, thế nhưng hổ khẩu của Sở Bình Nguyên cũng ê ẩm.

Vũ Văn Hồng Nghê bản lĩnh không kém Sở Bình Nguyên nhiều lắm, lại thêm bảy võ sĩ tương trợ tất nhiên là đại chiếm thượng phong. “Chánh phản tứ tượng trận” mà nàng bày ra chính là căn cứ theo tám phương vị bát quái khảm, ly, đoài, chấn, càn, khôn, cấn, tốn, tức là bốn chánh phương và bốn tà phương, hư thật tương sanh, chánh phản tương hỗ, cho nên mới có tên “Chánh phản tứ tượng trận”, Vũ Văn Hồng Nghê chiếm vị trí trọng yếu của thế trận là “Càn” vị, lại thêm bảy võ sĩ, vừa vặn chiếm tám phương vị khác nhau, phối hợp vô cùng tuyệt diệu. Sở Bình Nguyên tấn công đến phương nào, Vũ Văn Hồng Nghê ở “Càn” vị đều có thể theo kịp, huống hồ mỗi phương lại có hai võ sĩ bên cạnh hỗ trợ, Sở Bình Nguyên muốn phá được một lỗ hổng thật sự là thiên nan vạn nan.

Sở Bình Nguyên bị nàng phát động trận thế, vây khốn bên trong, vòng vây càng lúc càng ép nhỏ lại. Sở Bình Nguyên bỏ qua sống chết, vừa hô vừa đấu, thật sự thần uy lẫm lẫm, không chút hãi sợ!

Đúng là:

Đáng thương hai nhỏ vô tư trước

Chẳng liệu hôm nay phải đối đầu.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 母舅 tức Mẫu cữu: anh hoặc em trai của mẹ.