Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1107




CHƯƠNG 1107

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn không hề biết sau khi họ đi, Kiều Phàm đã nói chuyện với Lâm Giai Nhi.

Hai người quay lại phòng bệnh, nghe thấy tiếng cười của Giang Hạ và hai đứa trẻ, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn.

“Đang nói chuyện gì thế?” Tống Vy bỏ giấy xuất viện xuống, cười hỏi.

Giang Hạ đáp: “Đang kể chuyện cười cho hai đứa.”

Tống Vy gật gật đầu: “Vậy mấy mẹ con tiếp tục đi.”

“Thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, tớ cũng phải đi rồi, hôm nay tớ đã đồng ý sẽ về ăn cơm với ba mẹ.” Giang Hạ đứng dậy khỏi mép giường.

“Tạm biệt mẹ nuôi.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.

Giang Hạ thích chí nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hai đứa trẻ: “Nghĩ đến việc thời gian sắp tới sẽ không được gặp hai đứa, mẹ nuôi thật sự rất không nỡ.”

Tống Vy cười, nói: “Nếu nhớ hai đứa nó, có thời gian thì cứ ra nước ngoài tìm bọn tớ, bảo Hạo Tuấn đưa cậu đi.”

Giang Hạ lập tức quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đứng phía sau Tống Vy, mặt lạnh, dáng vẻ như kiểu nhân loại mau tránh xa ngàn dặm.

Giang Hạ sợ đến run cả người: “Thôi vậy, nếu có thời gian thì tớ sẽ tự đến tìm cậu.”

Cô ấy không muốn đi cùng tổng giám đốc Đường đâu.

Lần trước cô ấy đã nhổ tóc tổng giám đốc Đường, thế nên bây giờ mỗi lần nhìn cô, tổng giám đốc Đường lại trưng ra vẻ mặt bất thiện. Nếu cô ấy mà đi cùng với tổng giám đốc Đường, không khéo tổng giám đốc Đường sẽ trả thù cô ấy mất.

Tống Vy cũng đoán được sơ sơ lý do vì sao Giang Hạ lại từ chối, bèn lắc đầu cười.

Đột nhiên, cô như nhớ tới điều gì đó, thu nụ cười lại: “Đúng rồi Hạ ơi, vừa nãy lúc tớ làm thủ tục xuất viện cho Dĩnh Nhi thì gặp Kiều Phàm.”

Giang Hạ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó cụp mắt: “Chẳng phải anh ta làm ở bệnh viện khác à? Sao lại đến đây?”

“Tớ cũng không biết, chắc là vì có chuyện gì đó. Cậu…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tớ không sao đâu.” Giang Hạ xua tay cười. “Vy Vy, thực ra ngay từ đầu cậu không nên nói chuyện này với tớ. Không phải tớ đã nói từ trước rồi sao? Tớ đã buông bỏ Kiều Phàm rồi, cho nên đối với tất cả mọi chuyện về anh ta, tớ cũng không hiếu kỳ cho lắm. Thôi nhé Vy Vy, tớ đi trước đây.”

Nói xong, cô ấy xách túi đi ra ngoài.

Tống Vy nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ thở dài.

“Trông cô ấy như vậy, cũng không giống như đã thật sự buông bỏ Kiều Phàm.” Đường Hạo Tuấn bỗng lên tiếng.

Tống Vy day day huyệt thái dương: “Đến anh cũng nhìn ra, sao em lại không nhìn ra được chứ. Vả lại, Hạ với Phàm lớn lên bên nhau, đến tuổi dậy thì, Hạ bắt đầu rung động với Phàm. Mười mấy năm đấy, làm sao nói buông bỏ là buông bỏ được.”

“Lúc trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn hiếm khi tò mò chuyện của người khác.

Tống Vy nhún vai: “Lúc trước bọn họ xảy ra tranh cãi, nguyên nhân cũng giống với lần chúng ta chiến tranh lạnh.”

Đường Hạo Tuấn chớp chớp mắt, lập tức hiểu ra: “Kiều Phàm cho rằng Giạng Hạ giết ba mẹ anh ta?”

“Cũng đại loại như thế, ba mẹ của Phàm bị giết, Phàm tưởng là Hạ đã tiết lộ vị trí của ba mẹ anh ta, sau đó ba mẹ của Hạ dẫn kẻ thù của ba mẹ anh ta tới, rồi giết ba mẹ anh ta. Hạ luôn cố gắng giải thích rằng cả nhà mình bị oan, nhưng Phàm chưa bao giờ tin.” Tống Vy đáp.