Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1112




CHƯƠNG 1112

Đường Hạo Tuấn phẩy phẩy tay: “Cậu đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Trình Hiệp đi rồi, Đường Hạo Tuấn mới đi về phía phòng nghỉ của mình, sau đó mở két sắt trong phòng nghỉ ra, bên trong ngoại trừ một ít trang sức châu báu quý giá thì còn một túi tài liệu.”

Anh cầm túi tài liệu đó lên, lấy thứ gì đó ra, mở ra thì là giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm.

Có một lần, anh đến bất động sản Duy Tâm, tìm được người quản lý, hỏi người đó có biết nguyên nhân mà mẹ muốn giao cổ phần công ty cho Đường Hạo Minh là gì không.

Nhưng người đó cũng không biết. Sở dĩ anh biết Đường Hạo Minh là chủ tịch của Duy Tâm là vì chính mẹ nói ra.

Bởi vậy có thể thấy, mẹ thực sự tự nguyện giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh.

Tất nhiên trong lòng Đường Hạo Tuấn không thể không có chút tị nạnh nào, nhưng điều anh muốn biết hơn là nguyên nhân mà mẹ muốn giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh.

Có điều, anh không tìm được Đường Hạo Minh.

Nhưng cũng không phải là không thể dụ Đường Hạo Minh đến, dùng Đường Mãnh mà không được, thì dùng tờ giấy chuyển nhượng cổ phần này.

Chỉ cần anh tung tin, bảo sẽ bán đấu giá giấy chuyển nhượng cổ phần, chắc hẳn Đường Hạo Minh sẽ xuất hiện.

Cho dù Đường Hạo Minh không đích thân đến, chắc chắn cũng sẽ phái người tới, chỉ cần bắt được người mà anh ta phái tới thì cũng có thể tìm được Đường Hạo Minh.

Nghĩ đến điều này, Đường Hạo Tuấn lại nhét giấy chuyển nhượng cổ phần vào trong túi tài liệu rồi đem ra ngoài.

Ngày hôm sau, tại sân bay.

Tống Vy đẩy một chiếc xe lăn cỡ lớn, đang tạm biệt Giang Hạ và Đường Hạo Tuấn.

Hai đứa trẻ ngồi trên xe lăn, đang vẫy tay tạm biệt Đường Hạo Tuấn.

“Ba ơi, hẹn gặp lại, cuối tuần nhớ đến thăm mẹ với bọn con nhá.” Tống Dĩnh Nhi vẫy bàn tay bé nhỏ, nói.

Tống Hải Dương cũng gật đầu: “Ba nhất định phải tới đó.”

“Ba sẽ tới.” Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, ôm hôn hai đứa trẻ.

Sao mà anh không tới được cơ chứ? Vợ và hai đứa con anh đều ở nước ngoài, tất nhiên là anh sẽ đến.

Tống Vy không quấy rầy Đường Hạo Tuấn thân mật với hai đứa trẻ, buông tay đẩy của xe lăn ra, đi tới bên cạnh Giang Hạ: “Hạ, giao công ty cho cậu đó.”

“Yên tâm đi, tớ biết rồi.” Giang Hạ gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ. “Nói thật nhé Vy Vy, cậu nói cho tớ rằng ba ruột của hai đứa nó là tổng giám đốc Đường, tớ vẫn còn hết hồn tới tận bây giờ luôn này. Rõ ràng lúc trước cậu còn làm xét nghiệm là không đúng, sao tự nhiên bây giờ lại đúng thế?”

“Bởi vì bọn tớ bị người khác gài bẫy.” Tống Vy nói.

“Kẻ gài bẫy các cậu đúng là thiếu đạo đức.” Giang Hạ thở dài.

Tống Vy cười cười: “Thôi thôi, không nói đến chuyện này nữa, tự chăm sóc mình cho tốt. Nếu nhớ bọn tớ thì cứ ra nước ngoài thăm bọn tớ.”

“Tớ nhớ rồi, cậu cũng thế, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Giang Hạ giang hai tay, muốn ôm cô một cái.