Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1130




CHƯƠNG 1130

“Muốn cho em một sự bất ngờ.” Đường Hạo Tuấn ôm người phụ nữ trong lòng, dịu dàng lên tiếng.

Tống Vy tức tối đấm vào lưng anh: “Đáng ghét!”

Ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng tràn đầy hơn.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm lấy tay cô ở phía sau mình, nhẹ nhàng xoa nắn: “Được rồi, đừng đánh nữa, tay không đau hả?”

“Không đau, còn anh? Lúc nãy em đánh có hơi nặng tay, đau không?” Tống Vy quan tâm hỏi han.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên tay cô: “Không đau.”

“Ngồi xuống đây đi.” Tống Vy kéo Đường Hạo Tuấn trở lại ghế.

Sau khi ngồi xuống, cô lại hỏi: “Anh tới đây từ lúc nào?”

“Anh vừa tới, xuống máy bay là anh tới đây luôn.” Đường Hạo Tuấn sờ bụng cô rồi nói.

Tống Vy ngả người ra sau, thoải mái lộ bụng cho anh sờ.

Tuy cô mang thai còn chưa tới ba tháng.

Nhưng bụng đã hơi nhô lên. Dù nhìn không thấy rõ nhưng sờ vào thì có thể cảm giác được.

Lúc này Đường Hạo Tuấn đã có thể cảm nhận được nhóc con dưới lòng bàn tay của mình đã lớn hơn nhiều.

“Cho nên anh vẫn chưa tới biệt thự thăm Hải Dương và Dĩnh Nhi phải không?” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng: “Anh chưa kịp đi. Lần này anh tới, trừ việc thăm mọi người ra thì nguyên nhân quan trọng nhất là hiệp hội thiết kế mời anh đi họp. Không chỉ mời anh mà còn mời cả ông chủ của những mặt hàng xa xỉ hàng đầu thế giới.”

“Ồ?” Tống Vy ngạc nhiên chớp mắt: “Mời nhiều người vậy, vung số tiền lớn thế chắc là có chuyện lớn đúng không?”

“Có liên quan đến vòng thi thiết kế trang phục cho người khuyết tật. Căn cứ vào điều tra nhân khẩu toàn cầu, người khuyết tật trên thế giới bao gồm cả người tàn tật chiếm 10% dân số, cũng xấp xỉ mấy trăm triệu người, cơ thể khác với người thường. Em có thể tưởng tượng hàng trăm triệu người sẽ tạo ra thị trường lớn cỡ nào.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy ngước cằm lên: “Lần trước em đã mơ hồ đoán ra, có thể hiệp hội sẽ vươn tới mảng này, bây giờ nghe anh nói như vậy, quả nhiên là thế.”

“Hiệp hội cũng cần phải kiếm tiền, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua thị trường lớn như vậy.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tóc cho cô.

Tống Vy gật đầu: “Có thể mời được các anh đến đây, xem ra chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi. Sau này cục diện ngành thời trang thế giới sẽ thay đổi triệt để, không chỉ còn mỗi thiết kế trang phục và nhà thiết kế trang phục chính thống nữa.”

“Đúng vậy, nhưng các nhà thiết kế trang phục chính thống như các em và nhà thiết kế trang phục cho người khuyết tật vẫn sẽ phân chia tách biệt, không liên quan tới nhau. Nếu trộn chung với nhau thì sẽ không công bằng cho cuộc thi sau này.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.

Tống Vy chợt tỉnh ngộ: “Như vậy cũng tốt. Em biết là không phải tất cả các nhà thiết kế đều có thể chấp nhận người khuyết tật và thiết kế trang phục cho họ, nhưng nếu chia thành hai nhóm không liên quan đến nhau, nhà thiết kế không thể chấp nhận cũng chẳng thể nói được gì.”