Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1145




CHƯƠNG 1145

“Thôi, cứ để chúng đứng đi.” Tống Vy cầm tay hai đứa nhỏ, từ chối Tống Huy Khanh.

Cũng không phải cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Tống Huy Khanh.

Thấy Tống Vy từ chối, ánh mắt Tống Huy Khanh rệu rã hẳn đi: “Trẻ con phải đứng lâu sẽ mệt, hay là để chúng tới đây ngồi đi.”

“Không cần, chúng tôi chỉ nghe nói ông bị bệnh nên đến xem ông đã chết chưa thôi, lát nữa sẽ đi ngay, không cần ngồi đâu.” Tống Vy lạnh lùng nói.

Sao Tống Huy Khanh có thể không hiểu, cô làm vậy là không muốn để cho ông ta tiếp xúc với hai đứa nhỏ. Trong lòng ông ta có chút tức giận nhưng hơn thế là cảm giác bất lực: “Vy Vy, con cũng thấy dáng vẻ bây giờ của ba rồi đó, ba không sống được bao lâu nữa.”

“Vậy thì sao?” Tống Vy lạnh nhạt nhìn ông ta.

Tống Huy Khanh cười khổ: “Ba đã sắp chết rồi, con vẫn không tha thứ cho ba sao? Ba biết ba có lỗi với các con, nhưng dù thế nào thì ba vẫn là ba của con, cho dù con oán hận ba như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng nên xóa hết đi.”

“Không xóa hết được.” Tống Vy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Việc này cũng giống như ông đã đâm tôi một dao rồi để lại một vết sẹo trên người tôi vậy, mãi mãi cũng không thể mất đi được. Tổn thương là tổn thương, không thể xóa nhòa theo cái chết của ông được đâu. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.”

“Con…” Tống Huy Khanh thở dài, đau đớn đấm ngực mình: “Con thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”

“Tôi nhẫn tâm?” Tống Vy bật cười: “Người nhẫn tâm chẳng lẽ không phải là ông ư?”

Cô nhìn Tống Huy Khanh: “Là ai đã ngoại tình với Tô Thu rồi sinh ra Tống Huyền trước khi mẹ tôi mang thai tôi? Là ai bảy năm trước ly hôn với mẹ tôi, còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Là ai năm năm trước đã không cho Tiểu Kim phí phẫu thuật, trốn không ra gặp tôi? Tống Huy Khanh, ông nói cho tôi biết, giữa chúng ta rốt cuộc là ai nhẫn tâm?”

“Ba…” Tống Huy Khanh nghẹn họng, ngay lập tức không còn gì để nói, trong lòng tràn đầy xấu hổ.

Đúng vậy, tất cả những điều này thực sự đều do ông ta làm.

“Mẹ…” Nhận thấy tâm trạng của Tống Vy kích động, hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm lấy một bên đùi của mẹ.

Tống Vy cúi đầu nhìn hai đứa, xoa xoa tóc của bọn chúng: “Được rồi đừng lo lắng, mẹ không sao đâu.”

“Vâng.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Huy Khanh nhìn hai đứa: “Vy Vy, ba thừa nhận ba không phải là một người ba tốt, nhưng bây giờ ba đã biết sai rồi, ba cũng không sống được bao lâu nữa, cho nên…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thôi đi, ông cũng đừng ca cái bài ca tình thân ấy để tôi tha thứ cho ông nữa. Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không tha thứ cho ông, tôi đến thăm ông cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi.” Tống Vy xua tay cắt ngang lời ông ta.

Tống Huy Khanh thấy cô vẫn không bị lay động, thở dài thật sâu: “Được, cho dù con không tha thứ cho ba, vậy còn hai đứa trẻ thì sao?”

“Cái gì?” Tống Vy híp mắt lại.

Ông ta còn định nhằm vào hai đứa con của cô sao?

“Con không tha thứ cho người ba đây, nhưng hai đứa con của con vẫn là cháu ngoại của ba…”

“Khoan đã, ông muốn nhận bọn nhỏ sao?” Tống Vy nhìn chằm chằm vào Tống Huy Khanh.

Tống Huy Khanh gật đầu: “Phải, ba muốn để lại tài sản của mình cho bọn trẻ.”

Tuy lúc trước ông ta đã có ý định để lại tài sản cho Lâm Đông Đông, nhưng đó là khi sức khỏe của ông ta còn chưa có vấn đề gì, khi đó ông ta cảm thấy ông ta có thể sống lâu trăm tuổi, chuyển giao tài sản cho Lâm Đông Đông, có thể để cho Lâm Đông Đông phụng dưỡng mình.