Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1594




CHƯƠNG 1594

Cho nên, anh ta không cần thiết tiếp tục nói lời nói dối tốt bụng gì nữa.

Nghe thấy lời của Mạnh Ngọc, Lâm Giai Nhi đầu tiên là yên tĩnh một lúc, sau đó lần nữa hét lên một cách xé ruột xé gan, trong tiếng gào tràn ngập sự hận thù vô tận.

Giống như đang hận người đánh gãy chân của cô ta, cũng giống như đang hận anh ta, bởi vì anh ta không chữa được chân của cô ta.

Có lẽ ở trong lòng cô ta, cô ta còn đang mắng anh ta là phế vật.

Mạnh Ngọc cười chua xót, không có mở miệng an ủi Lâm Giai Nhi, cứ yên lặng nhìn cô ta nổi điên.

Không biết bao lâu sau, Lâm Giai Nhi dường như hét mệt rồi, hết sức, cuối cùng yên lặng.

Cô ta nhìn Mạnh Ngọc, giọng nói khàn khàn suy yếu: “Ngọc, anh cứu em có được không? Cứu em ra ngoài, em không muốn bị nhốt ở đây, Hạo Tuấn anh ấy hận em, anh ấy biết là em đã hại chết ba mẹ của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho em, cho nên Ngọc, anh cứu em ra ngoài, cứu em ra ngoài!”

Cô ta giống như túm cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy cánh tay của Mạnh Ngọc.

Nhưng Mạnh Ngọc vẫn dùng sức rút cánh tay của mình ra, đứng dậy lùi lại hai bước, kéo giãn một chút khoảng cách với cô ta, lúc này mới trở lời: “Xin lỗi Giai Nhi, anh không cứu được em.

“Tại sao? Anh có thể!” Lâm Giai Nhi nằm bò trên giường, cảm xúc trở nên kích động: “Lần trước anh đã cứu em, lần này anh chắc chắn có thể.”

“Cho dù anh có thể, anh cũng sẽ không cứu nữa.” Mạnh Ngọc lắc đầu.

Hai mắt của Lâm Giai Nhi trợn to, nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn ngập sự khó tin: “Anh không cứu em sao? Anh tại sao không cứu em? Mạnh Ngọc, anh không yêu em rồi sao?”

“Anh yêu!” Mạnh Ngọc đáp: “Anh luôn yêu em, chưa từng thay đổi, từ lúc thanh xuân hiểu chuyện tới nay, anh đã yêu em.”

Anh ta nhìn cô ta bằng sự thâm tình.

Lâm Giai Nhi đối diện với đôi mắt tràn ngập tình ý này của anh ta, không biết tại sao, trong lòng rất khó chịu, có hơi tắc nghẹn, cũng có hơi đè nén, còn có chút áy náy và hối hận khó nói.

Cô ta không biết mình bị làm sao nữa, tại sao lại có cảm xúc khác lạ như này, có điều cô ta cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng, túm ga giường nói: “Nếu anh còn yêu em, vậy anh tại sao không cứu em, Mạnh Ngọc, anh lẽ nào muốn nhìn thấy em bị Đường Hạo Tuấn hành hạ hoặc gi3t chết sao?”

Miệng của Mạnh Ngọc há ra, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.

Lâm Giai Nhi thấy vậy, trong lòng càng thêm hoảng loạn: “Ngọc, anh không nói chuyện, anh là thật sự định để em bị Đường Hạo Tuấn giết sao? Anh… anh làm như vậy sao xứng với bản thân, anh nói anh yêu em, đây là tình yêu mà anh luôn miệng nói hay sao? Anh không xứng, anh căn bản không xứng yêu em!”

“Vậy phải làm sao mới xứng yêu em? Dùng mạng của mình để cứu em sao? Hay là thả em ra ngoài, để em tiếp tục làm loạn mới gọi là yêu em? Lâm Giai Nhi, em thật sự muốn như vậy sao?” Hốc mắt của Mạnh Ngọc đỏ lên.

“Em…” Lâm Giai Nhi cắn môi, có chút nói không thành lời.

Nhưng biểu cảm của cô ta lại biểu lộ rất rõ, cô ta quả thật nghĩ như vậy.

Mạnh Ngọc cười tự giễu: “Giai Nhi, em biết không? Anh bây giờ rất hối hận, hối hận mình tại sao lại yêu em, từ bé đến lớn, em muốn cái gì, anh đều thỏa mãn em, nhưng bây giờ vì anh không cứu em thì em phủ định tất cả mọi việc anh làm vì em, ha… anh bỗng nhiên nghĩ, anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang làm cái gì, những chuyện làm vì em, thật sự đáng không?”