Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1984




CHƯƠNG 1984

Trình Hiệp lắc đầu: “Ban đầu, chúng tôi quả thật xác nhận có tin tức về hoạt động của Đường Hạo Minh ở đất nước kia, nhưng sau khi chúng tôi phái người qua đó, phát hiện ra tung tích của Đường Hạo Minh lại biến mất rồi, vì vậy chúng tôi đoán rằng anh ta có lẽ đã rời đi.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Biết rồi, phái người đến nước M kia tìm kiếm.”

“Nước M?” Trình Hiệp có chút khó hiểu.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Trong thư có nói tung tích của nhà họ Giang là do Đường Hạo Minh đưa cho Kiều Tuấn, mà Kiều Tuấn mấy ngày trước đã đích thân chạy đến nước M, cậu nghĩ là vì cái gì?”

Bị Đường Hạo Tuấn nhắc nhở như vậy, Trình Hiệp lập tức hiểu ra một chút, lập tức đứng dậy: “Tôi biết rồi tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp người ngay bây giờ.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Nếu không tìm thấy Đường Hạo Minh ở nước M, vậy không cần tìm nữa, chiến thư của anh ta đã gửi đi rồi, sẽ lộ diện thôi.”

Chỉ là anh lo lắng, đến lúc đó, Đường Hạo Minh chủ động lộ diện, nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó.

Vì vậy, anh càng hy vọng rằng mình sẽ sớm bắt được Đường Hạo Minh.

Chí ít như vậy có thể ngăn chặn được Đường Hạo Tuấn làm điều gì đó.

Trình Hiệp gật đầu: “Được, vậy tổng giám đốc, tôi đi trước.”

“Đi đi.” Đường Hạo Tuấn khua tay.

Trình Hiệp quay người đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm bức thư trước mặt, đôi mắt u ám không rõ.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi anh đột nhiên vang lên.

Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình.

Là điện thoại của Mạnh Ngọc gọi đến, anh có chút không muốn nghe máy.

Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó nên vẫn kết nối.

“Có chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt.

Mạnh Ngọc biết anh sẽ đối xử với mình bằng thái độ này nên cũng không thất vọng, cười đáp: “Hạo Tuấn, tôi gọi đến để tạm biệt cậu.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Nhìn thấy anh chỉ trả lời một chữ, Mạnh Ngọc thở dài bất lực: “Cậu không nói câu gì khác với tôi sao? Chẳng hạn đại loại như chúc tôi lên đường thuận lợi?”

“Không cần thiết.” Đường Hạo Tuấn ném ra một câu với thái độ lạnh nhạt như cũ.

Mạnh Ngọc cười khổ: “Được rồi, quả nhiên là cậu, vậy được, vậy tôi không làm phiền nữa, cúp máy trước đây, cậu biết tôi nói lời tạm biệt rồi là được rồi.”

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Khi nào thì rời đi?”

Đầu dây bên kia, Mạnh Ngọc vốn đang định cúp máy, nghe thấy câu hỏi của anh liền sững sờ một chút, sau đó lại đưa điện thoại lại bên tai, khẽ cười một tiếng: “Chuyến bay tối nay.”

Vốn dĩ anh ta đã rời đi trước đó rồi, có điều sau đó thành phố Giang đột nhiên có một bệnh nhân cần phải phẫu thuật.

Hiện tại ở thành phố Giang, ngoài anh ta ra không có ai dám tiếp nhận cuộc phẫu thuật đó, vì vậy anh ta lại bị gọi lại.