Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2033




CHƯƠNG 2033

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Tống Vy, khẽ cười một tiếng: “Em đoán sao lại có mùi đó ở đây?”

“Làm sao em biết được?” Tống Vy trừng anh một cái: “Thật ra vừa nãy em đã muốn nói rồi,mùi trên người anh, tuy rất nhạt nhưng rõ ràng là có. Nhưng em chỉ để ý anh và hai con đã vui rồi nên quên hỏi anh. Anh nói thật đi, tại sao trên người anh lại có mùi này, đừng bảo anh uống sữa nhé?”

Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, khóe miệng lập tức giần giật, sắc mặt cũng đen sì.

Nói gì vậy chứ?

Sao có thể nói là anh uống sữa chứ?

Đường Hạo Tuấn dở khóc dở cười đỡ trán, sau đó trả lời: “Trong nhà chúng ta, ngoài hai Hải Dương với Dĩnh Nhi ra thì em nghĩ ai còn phải uống sữa?”

Ngoài Hải Dương với Dĩnh Nhi ra, đương nhiên chỉ có một đứa nhỏ nữa.

Đó chính là An An.

Nghĩ đến đây, Tống Vy đột nhiên trừng lớn mắt, đột nhiên nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, miệng hé ra, như thể muốn nói gì đó, nhưng bởi vì nội tâm quá mức kích động, quá mức khó tin bởi suy đoán của mình, cho nên không hề nói ra lời nào, vì vậy cuối cùng vành mắt đầy cảm xúc đã đỏ hoe.

Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng trấn an: “Được rồi, em đừng cuống, bình tĩnh một chút đã, từ từ nói.”

Tống Vy sốt sắng đến quơ chân múa tay.

Làm sao cô có thể không gấp gáp, sao có thể bình tĩnh cho được.

Phòng nghỉ có mùi sữa tanh, trên người Đường Hạo Tuấn cũng có.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, đó chính là An An có lẽ đang ở đây.

Lại thêm dáng vẻ thần thần bí bí vừa rồi của hai đứa nhỏ, cùng với câu nói chưa được nói ra của Dĩnh Nhi, khiến cô xác định chắc chắn rằng An An thật sự đang ở chỗ này.

Nghĩ vậy, Tống Vy rời khỏi vòng tay Đường Hạo Tuấn, sau đó đi về hướng phòng nghỉ.

Cái phòng nghỉ này rất rộng, có những hai gian phòng, nếu An An không ở nơi này thì chắc chắn sẽ ở gian phòng nào đó.

Nhìn đến một cánh cửa phòng đang đóng chặt, Tống Vy đi đến gian phòng kia trước.

Chỉ là cánh cửa kia đang khóa, có khả năng rất cao là An An đang ở bên trong.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Tống Vy chạy thẳng về phía chỗ của An An, cười dịu dàng lắc đầu.

Qủa là tình mẫu tử thiêng liêng, mặc dù cô không hỏi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chuẩn xác An An ở nơi đó.

“Ba ơi, hình như mẹ đã biết em trai tới rồi.” Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương cùng ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn nói.

Đường Hạo Tuấn đặt một tay lên đầu đứa bé, nhìn về hướng Tống Vy đi tới, cong đôi môi mỏng, dịu giọng nói: “Mẹ các con thông minh như vậy, chỉ cần gợi ý cho cô ấy một chút, cô ấy sẽ lập tức đoán được An An đang ở chỗ này thôi.”

Cho dù bọn họ không gợi ý cho cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn sẽ phát hiện An An đang ở chỗ này.

Chẳng qua, thời gian có thể sẽ muộn một chút.

Tống Hải Dương nhanh chóng chọc chiếc đầu nhỏ: “Ba nói đúng, nếu mẹ không thông minh thì cũng không sinh ra được con thông minh như vậy.”

“Anh thật là tự luyến.” Tống Dĩnh Nhi trừng cậu một cái.