Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 316-317




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 316


Anh vốn cho rằng đây chỉ là màn bắt nạt đơn thuần giữa những đứa trẻ, dù sao thì không phải đứa trẻ nào cũng hòa hợp được với nhau.

Nhưng anh không tài nào ngờ tới, đây thực chất lại là một âm mưu đã được kỳ công sắp xếp từ trước.

“Cô đó trông như thế nào? Cô ta nói với các cháu mấy lời này ở đâu?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nghiêm túc nhìn bọn nhóc.

Bọn nhóc không dám giấu giếm, ngoan ngoãn kể lại tất cả: “Ở ngoài cổng trường ạ.

Sáng nay cô đó chặn bọn cháu lại, rồi nói như vậy.


Cô ấy đội mũ nên bọn cháu không nhìn rõ mặt, không biết trông như thế nào.”
Trong lòng Đường Hạo Tuấn vốn đã đoán được phần nào, nên anh cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời này.

Lúc này, Trình Hiệp dẫn theo giáo viên của bọn trẻ tới.

Trên đường tới đây, giáo viên đã được nghe Trình Hiệp kể lại sự việc, vậy là trước mặt Đường Hạo Tuấn, cô ta tỏ ra vô cùng áy náy, cúi đầu xin lỗi: “Anh Đường, thành thực xin lỗi anh, tôi không biết là bọn trẻ lại...”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn kéo tay Tống Dĩnh Nhi, lạnh mặt cắt ngang: “Tôi không muốn nghe cô lải nhải mấy lời này.

Bây giờ cô hãy lập tức liên lạc với phụ huynh của bọn trẻ, nuôi không dạy là lỗi của ba mẹ.

Tôi sẽ không tính toán với con nít, gọi ba mẹ chúng tới đây đi.”
“Được ạ.” Cô giáo cũng nhận ra việc này đã khiến người đàn ông trước mặt nổi trận lôi đình, nếu không gặp được phụ huynh của mấy đứa trẻ này anh nhất định sẽ không chịu để yên.

Thế nên, cô ta chỉ đành gật đầu nghe theo, liên hệ với ba mẹ chúng.

Nghe tin Tổng giám đốc của Đường Thị muốn gặp mặt nên chẳng lâu sau, đám phụ huynh đã vội vã có mặt, không ai dám chậm trễ.

Đến nơi, họ mới hay tin con mình nghe lời xúi giục xằng bậy của người phụ nữ không biết ở đâu chui ra, cả gan bắt nạt con gái Tổng giám đốc của Đường Thị, nhất thời tức giận nói không nên lời, bắt đầu nhéo tai, tét mông bọn trẻ dạy dỗ.

Nhìn mấy đứa trẻ lúc nãy ức hiếp mình bị ba mẹ chúng đánh cho kêu gào khóc lóc, cuối cùng Tống Dĩnh Nhi cũng bật cười hả hê.

Thấy nụ cười của cô bé, lửa giận trong lòng Đường Hạo Tuấn phút chốc nguôi ngoai đi nhiều.

Sau khi đám phụ huynh cúi đầu nhận lỗi, anh cũng không làm khó dễ họ nữa.

Anh đưa ra yêu cầu, chỉ cần họ chịu chuyển trường cho bọn trẻ thì sẽ bỏ qua chuyện lần này.

Màn bắt nạt Tống Dĩnh Nhi cứ như vậy mà kết thúc.

Đường Hạo Tuấn nắm tay cô bé rời khỏi trường mẫu giáo.

Sau khi lên xe, anh nhìn Trình Hiệp ngồi ở ghế lái, trầm giọng nói: “Cậu tra xem, chuyện này có liên quan tới Tống Huy Khanh hay không!”
Chuyện Dĩnh Nhi bị bắt nạt xảy ra cùng ngày Tống Vy bị công kích trên mạng, có lẽ thực sự là do Tống Huy Khanh làm.

Ông ta muốn cùng lúc uy hiếp Tống Vy từ hai phía, khiến cô ấy phải chấp nhận thỏa hiệp.

“Rõ thưa sếp.” Trình Hiệp đáp lời, cùng lúc khởi động xe.

Trên đường về nhà, Tống Dĩnh Nhi luôn cúi gằm mặt, không nói chuyện lấy một câu, cả người ủ rũ buồn bã.


Đường Hạo Tuấn chủ động nói chuyện với cô bé, cô bé cũng chỉ lắc đầu rồi lại gật đầu, hoàn toàn không lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn biết, những lời nói của mấy đứa nhóc kia đã gây nên tổn thương sâu sắc đối với cô bé.

Trái tim trẻ con vốn mong manh dễ vỡ, nhạy cảm vô cùng.

Chúng luôn coi những lời nói đùa là thật, càng huống chi là những lời chửi rủa ác độc kia.

Cả quãng đường im ắng, đã tới khu chung cư của Tống Vy rồi.

Đường Hạo Tuấn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, ấn chuông cửa.

Tống Vy đoán được giờ này chắc anh đã đón Dĩnh Nhi về rồi, cô mừng rỡ vội đặt chiếc điều khiển tivi trong tay xuống, kéo theo cả Tống Hải Dương đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Dĩnh Nhi đã buông tay Đường Hạo Tuấn ra, lao về phía Tống Vy, ôm chầm lấy chân cô, khóc thút thít: “Mẹ ơi, tại sao mọi người đều có ba bên cạnh, chỉ có Dĩnh Nhi và anh trai là không có hả mẹ!”.

CHƯƠNG 317

Chắc không phải anh muốn đi mua bữa sáng cho mẹ con cô đấy chứ?

Nghĩ vậy, Tống Vy vội đuổi theo, muốn gọi anh lại.

Nhưng theo ra tới lại phát hiện anh đi vào căn hộ của mình ở đối diện.

Tống Vy không tiện theo vào, chỉ có thể dừng chân, đứng tại chỗ chờ.

Khoảng hai phút sau, Đường Hạo Tuấn cầm một túi giấy đi ra. Thấy cô đứng ngoài cửa thì nhướng mày: “Em đứng đây chờ tôi à?”

“Đúng vậy.” Tống Vy mím môi: “Tôi chỉ muốn nói, chúng tôi có sandwich, nướng cho nóng lên là được, anh không cần lo cho chúng tôi, nhưng chưa kịp nói xong thì anh đã đi mất rồi.”

Nghe cô giải thích xong, niềm vui vừa dâng lên trong lòng Đường Hạo Tuấn chợt tắt ngúm. Anh bình thản đưa đồ đang cầm qua cho cô: “Trẻ con ăn sandwich khó tiêu hóa, ăn cái này đi. Đây là bữa sáng dì Vương vừa nấu hôm nay.”

“Nhưng mà…” Tống Vy mấp máy môi còn muốn nói thêm điều gì nữa.

Đường Hạo Tuấn mím môi cắt ngang lời cô: “Thời gian không còn sớm, chờ em làm nóng bữa sáng xong thì Dĩnh Nhi cũng muộn học mất.”

Nghe anh nói như vậy, Tống Vy cũng không có lý do gì để phản đối nữa, một lúc lâu sau mới nói: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường.”

Tống Hải Dương cũng biết chuyện. Lợi dụng kỹ thuật hacker, hiểu được nguyên nhân mẹ bị mắng chửi, trong thâm tâm, cậu bé căm giận người ông ngoại mới gặp một lần của mình.

“Mẹ.” Tống Hải Dương cầm một danh sách vừa in xong đẩy cửa phòng làm việc của Tống Vy.

Lúc này Tống Vy đã không xem tin tức trên mạng nữa, nhìn bình luận là thấy phiền lòng. Cô dứt khoát mặc kệ, ngồi sau bàn cầm bút chì phác họa thiết kế.

Bộ đồ trên giấy không phải thời trang nữ cô am hiểu nhất mà là một bộ vest nam phẳng phiu.

Thời gian trước cô có đồng ý đền cho Đường Hạo Tuấn một bộ vest, nhưng vì mấy hôm này vẫn bận rộn thi đấu nên không có thời gian thiết kế. Vừa hay hôm nay cô không cần đến văn phòng, cũng không có cuộc thi, có thời gian để vẽ.

“Sao thế bé cưng?” Tống Vy ngước đầu nhìn con trai vừa vào cửa, dịu dàng hỏi.

“Cho mẹ cái này này.” Tống Hải Dương đi tới cạnh cô, đưa danh sách trong tay cho cô.

“Đây là gì thế?” Tống Vy xoay người nhận danh sách xem thử, phát hiện bên trên là một loạt nickname trên mạng, có vài cái tên còn rất quen mắt, hình như chính là mấy nick Marketing dẫn đường dư luận bôi nhọ cô.

Tống Vy như hiểu được điều gì, đặt danh sách lên bàn làm việc. “Bé cưng, con đưa cái này cho mẹ là muốn mẹ khởi kiện bọn họ à?”