Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 606




CHƯƠNG 606

Chờ tới bốn giờ chiều thì có kết quả.

Đồn cảnh sát gọi điện thoại cho cô, nói với cô rằng, cái chết của Lưu Mộng không có liên quan gì tới vợ chồng Tống Huy Khanh, xác nhận là tai nạn ngoài ý muốn.

Không chỉ như vậy, ngay cả kết quả điều tra Trình Hiệp mang tới cũng thế.

Lúc này, Tống Vy không thể không tin nữa.

Tống Vy nắm chặt kết quả điều tra Trình Hiệp đưa tới, thật lâu sau mới giống như đã giải tỏa được, buông tay ra: “Tiểu Kim, gửi thiệp mời đi, chuẩn bị tang lễ cho mẹ.”

“Vâng.” Tống Kim đỏ mắt gật đầu.

Đường Hạo Tuấn cũng không rảnh rỗi, day trán nói: “Anh bảo người liên hệ với nghĩa trang.”

“Vâng.” Tống Vy nhắm mại lại.

Rất nhanh, thiệp mời đã được gửi đi, Đường Hạo Tuấn bảo người liên hệ với nghĩa trang cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi cử hành tang lễ.

Tống Vy tổ chức tang lễ vào hai ngày sau.

Trong hai ngày này, ngoại trừ sắp xếp nơi hỏa táng cho Lưu Mộng ra thì còn phải bố trí nơi tổ chức lễ tang, thế nên thời gian rất gấp gáp.

Kiều Phàm và Giang Hạ ở nước ngoài nhận được thiệp mời Tống Vy gửi tới, vẫn có chút không dám tin, tưởng là trò đùa quái gở của cô, gọi điện thoại về mới biết, đây không phải trò đùa, mà Lưu Mộng đã thật sự chết rồi.

Chuyện này khiến họ thảng thốt một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc, vội vàng về nước, tham dự tang lễ.

Trong tang lễ, Tống Vy khóc rất thương tâm, cuối cùng thậm chí còn khóc đến mức ngất đi.

Sau khi cô tỉnh lại, tang lễ đã kết thúc rồi.

Đường Hạo Tuấn bưng một ly nước mật ong tới cho Tống Vy ở trên giường: “Uống chút đi.”

Tống Vy lắc đầu, ý bảo không uống.

Đường Hạo Tuấn cũng không ép cô, anh đặt ly nước lên đầu giường: “Vậy khi nào em muốn uống thì uống.”

Tống Vy “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Đường Hạo Tuấn đứng ở mép giường nhìn cô: “Anh biết trong lòng em rất buồn, nhưng hiện giờ mẹ đã không còn nữa, tang lễ cũng tổ chức rồi, em nên phấn chấn lên, không thể cứ như vậy mãi. Bên cạnh em còn có anh, còn có Tống Kim và hai con nữa.”

Anh muốn nói với cô, cô không chỉ có một mình.

Tống Vy chậm rãi ngước mắt nhìn anh, không nói gì.

Một lát sau, cô vươn người ra, cầm lấy ly nước mật ong ở đầu giường uống một ngụm: “Em hiểu tâm tư của anh, anh yên tâm, em không sao đâu, em sẽ nghĩ kỹ rồi lấy lại tinh thần.”

“Thế thì tốt.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô: “Em nghỉ ngơi thêm một lát đi, mấy ngày nay không ăn uống không hẳn hoi, Mạnh Ngọc nói em bị thiếu máu nhẹ.”

“Vâng.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã bị mấy người Giang Hạ chặn lại.

“Tổng giám đốc Đường, Vy Vy không sao chứ?” Giang Hạ quan tâm hỏi.