Long Tế

Chương 906: Bữa cơm với doanh nhân




Sau khi liên lạc với Sosko xong, Trần Phong liền gọi điện cho Bạch Tinh, Bạch Tinh luôn miệng cảm ơn Trần Phong trong điện thoại, còn nói những lời khá là sến sẩm, Trần Phong không nghe tiếp nổi nữa, anh ta còn chưa nói hết anh đã cúp máy luôn.

Trở về phòng, Tiểu Diệp đã nấu nướng xong xuôi.

“Cô làm món gì thế, trông có vẻ rất ngon đấy”, Trần Phong nhìn đồ ăn trên bàn nói.

Tiểu Diệp bưng một chiếc bát lớn ra, bên trong hình như là canh xương.

“Đây là món ăn đặc sắc ở chỗ chúng tôi đấy, Tiên Nữ Tung Hoa, mùi vị vô cùng ngon. Anh Trần, anh phải ăn thật nhiều nhé, đảm bảo là anh sẽ thích”.

Trần Phong cười nói: “Nếu mà không ngon thì tôi sẽ trừ lương của cô đó”.

Tiểu Diệp hét lên: “Á, anh Trần sao có thể như vậy chứ, nếu anh cố tình nói là không ngon, vậy chẳng phải là...”.

Trần Phong nhìn bộ dạng của cô ấy như sắp khóc, anh biết anh trêu nhưng Tiểu Diệp lại coi là thật, anh đành an ủi: “Cô lo gì chứ, tôi còn chưa nói hết mà, nếu mà ngon thì tôi sẽ tăng lương cho cô, không phải là cô không có tự tin đấy chứ, nếu là như thế thật, thì xem ra món này cũng không ngon rồi”.

Thấy vậy, Tiểu Diệp lập tức mặt mày tươi cười nói: “Anh Trần, anh yên tâm, tôi chắc chắn là tự tin rồi, nhưng tôi cũng không cần anh tăng lương cho tôi, anh chỉ cần khen tôi vài câu là được”.

Không cần tăng lương, Trần Phong tò mò hỏi: “Vì sao, tôi cho cô thêm tiền không được à?”.

Tiểu Diệp lắc đầu nói: “Lần trước anh tăng lương cho tôi rồi, với lại đây vốn là việc tôi nên làm mà, nấu ăn ngon cũng là việc nên làm, tôi đâu thể vì chuyện này mà đòi tăng lương được”.

Trần Phong cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt, chỉ cảm thấy khi đưa miếng thịt vào miệng, vừa mềm, vừa trơn, đúng là rất ngon.

Anh cười nói: “Đúng là rất ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng làm nữa”.

Tiểu Diệp cũng vui mừng: “Cảm ơn anh Trần đã khen, sau này tôi sẽ càng cố gắng làm tốt hơn, tôi còn biết làm vài món khác nữa, chắc chắn anh Trần sẽ thích”.

Nhìn cô gái này cười vui như vậy, Trần Phong dễ bị nụ cười làm cho lay động, thế là anh cũng vui lây.

Bữa cơm ăn xong rất nhanh, Tiểu Diệp thu dọn bát đũa, Trần Phong thì ngồi nghỉ dưới tán cây, những ngày này anh vô cùng nhãn rỗi.

Cũng sắp đến ngày Sosko đến hoang mạc, hôm đó giao hẹn xong, Bạch Tinh liền tự lái xe lên núi gặp Trần Phong.

Nhìn chiếc xe Porsche 911, Trần Phong hỏi: “Anh lấy đâu ra đồ cổ này thế? Dòng targa hay là dòng turbo?”.

Bạch Tinh cười nói: “Là dòng targa, tôi chỉ thích những loại xe cũ này, nhìn kiểu xe này mới thực sự có cảm giác, khó khăn lắm mới mua được một chiếc từ một nhà chuyên sưu tầm xe đấy, nên cứ thế đi đến bây giờ”.

Trần Phong lại không có sở thích gì về siêu xe, anh chỉ cần nó là xe bốn bánh, tiện cho việc đi lại là đủ rồi.

Hai người đi đến khách sạn lớn nhất Lan Thành, khi biết Sosko sắp đến, Bạch Tinh liền đặt trước một phòng ăn cao cấp nhất trong khách sạn.

Trần Phong vốn dĩ không muốn lãng phí như vậy, chỉ có ba người bọn họ, cùng lắm phía Sosko có thêm một, hai người nữa, đặt một phòng ăn lớn thế này cũng là lãng phí.

Nhưng Bạch Tinh lại kiên quyết nói: “Đó đều là sản nghiệp của nhà tôi, nên không có gì là lãng phí cả”.

Nghe thấy vậy, Trần Phong cũng không nói gì nữa.

Và không hổ danh là khách sạn lớn nhất Lan Thành, trong bãi đỗ xe gần như đều là các loại xe sang trọng đỗ ở đó, đến Audi, Cadillac đều hình như ít thấy, còn xe Mercedes-Benz S-ClaSosko thì gần như là phổ biến.

Cùng Bạch Tinh đi lên trên, thang máy đi đến tận nơi, tầng này hình như chỉ có một phòng duy nhất, chính là để tránh bị người khác làm phiền.

Ba, bốn cô gái trẻ tuổi dáng đẹp mặc sườn xám màu đỏ tươi, đầu búi tóc kiểu thục nữ, mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ.

“Đúng là biết hưởng thụ, đến nhân viên phục vụ bưng đồ ăn cũng phải tuyển những em xinh đẹp như vậy”, Trần Phong cười nói vưới Bạch Tinh.

Bạch Tinh trả lời: “Mấy em này đều là những em xinh nhất ở đây đấy, tôi bảo họ sắp ca từ trước để hôm nay phục vụ ở đây, có người đẹp bên cạnh thì ăn cũng ngon hơn nhiều mà”.

Trần Phong mỉm cười và không nói gì.

Một lúc sau thì Sosko đến.

Ông già này đúng là vẫn như vậy, mái tóc xoăn trắng, khuôn mặt Tây Âu điển hình, không để râu ria gì cả, trông vô cùng lịch thiệp, nhưng hình như hơi già một chút.

Nhìn thấy Sosko đến, Trần Phong cũng đứng dậy ra đón.

“Ôi, chào người bạn của tôi”, Sosko nhiệt tình ôm lấy Trần Phong.

Tuy vẫn không thích kiểu lễ nghi nhiệt tình này lắm, nhưng Trần Phong cũng không từ chối, và anh nhìn thì thấy không chỉ một mình Sosko đến, đi cùng ông ấy là một cô gái người Hoa Hạ mặc bộ sườn xám màu xanh trơn.

Chờ sau khi Sosko buông tay ra, Trần Phong mới nói: “Tôi cũng không ngờ ông lại đến Hoa Hạ đầu tư đó, mấy năm nay cạnh tranh khốc liệt quá, nhiều nhà đầu tư lớn lần lượt đổ vào, muốn kiếm tiền cũng khó khăn hơn nhiều”.

Sosko gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn phát hiện ra một dự án rất tốt, tôi tin nó nhất định sẽ mang đến cho tôi số lợi nhuận mà tôi muốn”.

Trần Phong cười nói: “Vậy chúc ông thành công”.

Sau đó Sosko đưa cô gái mặc sườn xám kia đến trước mặt Bạch Tinh.

Trần Phong giới thiệu nói: “Đây là Bạch Tinh, chính là con trai thứ hai nhà họ Bạch muốn hợp tác với ông về dự án đất hiếm”.

Nghe thấy Trần Phong giới thiệu như vậy, Sosko tò mò nhìn chăm chú lên mặt Bạch Tinh: “Cậu có biết Bạch Tô không?”.

Bạch Tinh trả lời: “Đó chính là em trai tôi, tôi là anh trai nó”.

Sosko cười nói: “Chẳng trách tôi nhìn hai người thấy giống nhau đến vậy, người Hoa Hạ các cậu hình như đều có thân hình giống nhau, nhiều khi rất khó để phân biệt”.

Trần Phong cũng cười nói: “Thực ra nhìn những người nước ngoài như các ông mới là khó phân biệt ấy, thấy ai cũng mập mập, hoặc là giống dáng người như ông”.

Sosko cũng cười theo, nhưng lại không giới thiệu về cô gái ở bên cạnh ông ấy.

Trần Phong không kìm được tò mò hỏi: “Sosko, ông cũng thật là, cô gái xinh đẹp thế kia mà ông không giới thiệu cho chúng tôi làm quen”.

Sosko đương nhiên cũng không phải không nỡ giới thiệu cô ta, nếu không ông ấy cũng đã không đưa cô gái này đi theo rồi.

Nhưng nghe thấy Trần Phong nói vậy, Sosko lập tức nghiêm túc nhìn Trần Phong nói: “Tôi bảo này Trần Phong, cậu đừng hòng có ý đồ gì với Leona đâu đấy, cậu tuyệt đối không được động vào con bé”.

Trần Phong mỉm cười nhìn sang phía cô gái tên là Leona kia, anh giơ tay phải ra, lịch sự nói: “Rất vui được gặp cô”.

Leona cũng thoải mái đưa tay ra bắt tay với Trần Phong: “Rất vui được gặp anh”.

“Trần Phong, cậu có nghe thấy tôi nói không. Tôi nói cho cậu biết, cậu không được có ý đồ gì với Leona đâu đấy”.