Long Thần Ở Rể

Chương 403: C403: Tôi nên gọi ông là gia mới đúng




Trong phút chốc.

Cả người Lưu Tam gia đều cảm thấy bất an.

Trực giác nói với lão ta rằng, hôm nay e là lão ta đụng phải sao chổi rồi.

Một kẻ quyền lực đến độ ngay cả vua Giang Nam cũng không dám trêu vào.

Vậy mà mình lại đi gây sự với kẻ này.

Lát nữa lão ta sẽ có kết cục gì?

Vừa nghĩ đến đây.

Lưu Tam gia cũng sợ đến mặt tái thành màu gan heo, biểu cảm trên mặt khó coi như vừa nuốt phải ruồi nhặng.

“Cốp cốp cốp!”

Tiếng dập đầu vẫn tiếp tục vang lên.

Diệp Thu không nói gì, Trịnh Sơn bên kia điện thoại cũng không dám dừng lại.

Cứ thế dập đầu tận mấy chục cái.

Diệp Thu thật sự không muốn nghe nữa mới thản nhiên nói: “Đủ rồi!”

“Đại… Đại nhân, ngài đã bớt giận rồi à?”

“Nếu chưa hết giận, tôi có thể tiếp tục!”

Trịnh Sơn cố gắng nhịn xuống cảm giác hoa mắt váng đầu, cung kính nói.

“Không cần nữa!”

Diệp Thu bình tĩnh nói.

Nghe vậy.

Trịnh Sơn như được tha tội chết, vội càng cảm kích nói: “Cảm ơn đại nhân đã tha mạng, đại nhân còn có gì muốn căn dặn xin cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ đi làm ngay!”


“Gã Lưu Tam này là người của ông à?”

Diệp Thu hỏi với giọng điệu hờ hững.

“Vâng!”

Trịnh Sơn trả lời ngay tắp lự.

“Ông ta muốn giết tôi, còn bảo tôi dập đầu xin ông ta tha thứ, vậy thì nên xử lý thế nào, chắc không cần tôi phải dạy ông thêm đâu nhỉ?”

Diệp Thu thờ ơ nói.

“Sao cơ!”

Trịnh Sơn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sợ đến độ suýt thì trượt chân ngã cắm mặt xuống đất.

Lưu Tam ơi là Lưu Tam.

Lão gây sự với ai mà chả được chứ, sao cứ phải gây sự với sát thần Diệp Thu này hả! Lại còn dám bảo anh ta quỳ xuống xin tha nữa?

Lão cmn thật sự chán sống rồi đúng không hả?

Nếu anh ta tức giận, cả thế giới ngầm ở cái đất Giang Châu này đều sẽ gặp hoạ đấy! Cái thứ già mà không nên nết chỉ biết gây rắc rối cho người khác này, lão thật sự hại chết ông đây rồi đấy! Vừa nghĩ đến đây.

Trịnh Sơn giận đến nghiến sắp nát cả răng.

Sau đó ông ta vội vàng đảm bảo với Diệp Thu: “Đại nhân, ngài yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ gửi đến ngài một câu trả lời khiến ngài hài lòng, phiền ngài chuyển máy lại cho Lưu Tam hộ tôi với ạ!”

Diệp Thu không nói gì nữa mà ném trả điện thoại lại cho Lưu Tam gia luôn.

“Alo, Trịnh… Trịnh gia!”

Lưu Tam gia bắt được điện thoại, lão ta nuốt nước bọt, run rẩy lên tiếng.

“Ông đừng có gọi tôi là gia, tôi nên gọi ông là gia mới đúng!”

“Ông cmn chán sống rồi phải không?”

“Đến cả ngài Diệp mà ông cũng dám gây sự?”


“Họ Lưu kia, tôi nói cho ông biết, nếu ông muốn chết thì cứ tìm chỗ nào không người rồi tự thắt cổ đi, đừng cmn ở đây hại tôi có được không hả?”

“Ông thì đã một bó tuổi rồi, nhưng mà tôi đây thì chưa sống đủ đâu, đệt mợ ông!”

Trịnh Sơn vừa mở miệng là lập tức bắn ra một tràng mắng chửi như máy rap.

Lưu Tam gia nghe xong cũng vô cùng khổ sở nói: “Trịnh gia, tôi… tôi cũng không biết người đó có hậu trường lớn đến mức cả ngài cũng phải sợ cậu ta như thế mà, tôi còn tưởng cậu ta chỉ là một tên ất ơ lỗ mãng không sợ chết thôi!”

“Ông cút cmn đi, ất ơ lỗ mãng?”

“Kẻ lỗ mãng nào mà lại dám đơn thương độc mã tới hội sở Hàn Sơn kiếm chuyện với ông?”

“Ông cmn cũng nhiều tuổi lắm rồi đấy, ông có não hơn một tí đi có được không hả?”

Trịnh Sơn giận điên người mắng chửi.

“Vâng, vâng, vâng, Trịnh gia nói phải, xin Trịnh gia nói tốt giúp tôi vài câu với vị nhân vật lớn này với, giúp tôi cầu xin ngài ấy tha mạng cho tôi đi!”

Lưu Tam gia vội vàng van nài.

“Cầu xin giúp?”

“Cầu cái cụ cố nội nhà ông ý, chuyện này ông đây tự bảo vệ được mình đã là tốt lắm rồi, còn muốn tôi quan tâm đến ông nữa chắc?”

“Tóm lại, tôi không cứu nổi ông đâu, trên đời này cũng chẳng có ai cứu nổi ông đâu!”

Trịnh Sơn bực bội nói.

“Sao cơ?”

Mặt Lưu Tam gia cắt không còn hột máu.

“Đừng cmn sao cơ nữa!”

Trịnh Sơn tức điên lên quát, lạnh lùng nói: “Lưu Tam, tôi khuyên ông tốt nhất là đừng giãy giụa nữa, tự kết thúc đi, uy nghiêm của ngài Diệp không thể bị xúc phạm, nếu ngài Diệp đã quyết định muốn giết ông thì chứng tỏ ông đã xúc phạm tới giới hạn cuối cùng của ngài Diệp, nghe tôi khuyên một câu đây, tuyệt đối đừng thử phản kháng, càng đừng có giãy giụa, như thế, may ra ông mới có thể chết thoải mái một chút!”

“Không, Trịnh gia, tôi không muốn chết, ngài nhất định phải cứu tôi!”


Lưu Tam gia mặt mũi tái nhợt, vội vàng cầu khẩn.

“Hầy, tôi không cứu nổi ông!”

Trịnh Sơn thở dài, rất bất lực nói: “Niệm tình ông đã dốc sức làm việc cho tôi nhiều năm, tôi sẽ cho người giúp ông chăm sóc tốt cho người nhà của ông, yên tâm lên đường đi, nhớ kỹ, đừng có ý đồ phản kháng, vì tất cả sẽ đều vô nghĩa thôi!”

Nói xong.

Trịnh Sơn cúp máy luôn.

Nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng ngắt kết nối.

Lưu Tam gia sững sờ, trong đầu trống rỗng.

Biểu cảm trên mặt lão ta lúc này là tuyệt vọng cùng cực.

Hồi lâu sau.

Lưu Tam gia mới lấy lại tinh thần, lão ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế sopha, quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Thu, nước mắt nước mũi giàn dụa van nài cầu xin: “Ngài… Ngài Diệp, xin ngài tha cho tôi đi mà, tôi vẫn chưa muốn chết, cầu xin ngài!”

Lúc này.

Dáng vẻ hèn mọn này của lão ta khác xa với dáng vẻ ngạo mạn lúc trước.

Tuy nhiên, đối với điều này.

Diệp Thu lại không hề đồng tình, anh ném khẩu súng xuống trước mặt Lưu Tam gia, thản nhiên nói: “Tự kết liễu đi, đây là sự khoan nhượng lớn nhất tôi dành cho ông!”

“Sao cơ?”

Vẻ mặt Lưu Tam gia lập tức càng khó coi hơn.

Lão ta không ngờ mình đã phải cầu xin hèn mọn đến vậy.

Mà Diệp Thu vẫn không hè có ý định tha cho mình.

Điều này khiến lão ta trong phút chốc có cảm giác tuyệt vọng tột độ.

Trông thấy khẩu súng Diệp Thu vứt đến trước mặt mình.

Lưu Tam gia suy nghĩ trong giây lát, sau đó ánh mắt lão ta hiện lên sự tàn nhẫn, trong lòng thầm hung ác nói: Oắt con, nếu mày cứ phải dồn tao vào đường cùng như thế thì đừng trách tao chó cùng dứt giậu! Nghĩ đến đây.

Lưu Tam gia nghiến răng, trong lòng là suy nghĩ tàn nhẫn, mà tay nhìn nhanh chóng vươn ra nắm lấy khẩu súng nằm trên mặt đất, sau đó chĩa thẳng họng súng về phía Diệp Thu.

Thấy vậy.


Diệp Thu híp mắt lại, khoé môi cong lên thành nụ cười hóm hỉnh: “Xem ra, lời khuyên vừa rồi của Trịnh Sơn chỉ như nước đổ đầu vịt với ông thôi nhỉ!”

“Hừ, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, mày đã muốn dồn tao vào đường cùng, tại sao tao lại không thể phản kháng chứ?”

“Tao đếch quan tâm mày là đứa nào hết, muốn giết tao ấy hả?”

“Ông đây phải kéo mày làm đệm lưng trước đã!”

Lưu Tam gia hừ lạnh, mặt mũi dữ tợn nói.

“Ông nghĩ ông có thể giết được tôi à?”

Vẻ mặt Diệp Thu vẫn bình thản như trước.

“Nhãi ranh, mày đừng có ngạo mạn, dù thực lực của mày rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng mày có thể mạnh hơn khẩu súng này chắc?”

“Tốc độ của mày có thể nhanh hơn tốc độ của đạn chắc?”

“Với khoảng cách ngắn thế này, tao tuyệt đối có thể bắn mày thành cái sàng!”

Lưu Tam gia khinh thường nói.

“Thế cơ à?”

“Vậy ông thử đi!”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Mày chết đi!”

Lưu Tam gia nghiến răng, hạ quyết tâm, bóp cò.

“Pằng!”

Viên đạn toé lên ánh lửa bắn ra từ họng súng đen ngòm bay thẳng về phía đầu Diệp Thu.

Trong khoảng cách chưa đến hai mét này.

Tốc độ của viên đạn nhanh như thế.

Người bình thường chắc chắn không thể tránh được.

Vì vậy khoé miệng Lưu Tam gia cũng nhếch lên nở một nụ cười dữ tợn.

Thậm chí, trong đầu ông ta cũng đã mường tượng ra cảnh Diệp Thu bị viên đạn bắn xuyên đầu.