Long Thần Tại Đô

Chương 154: Đàn ông đường đường chính chính, sao có thể làm đầy tớ?




Bốp!

Một nắm đấm của Diệp Phàm đập thẳng vào mặt của Tang Chung, sức lực mạnh mẽ làm gãy luôn cả sóng mũi của Tang Chung.

"A...”

Tang Chung la một tiếng thảm thiết, máu mũi từ trong lỗ mũi chảy ra ròng ròng.

Hắn thân là một sát thủ cao cấp, đương nhiên chút vết thương này hắn chẳng thèm để ý đến, tay run lên, đao võ sĩ lại chém nghiêng về phía Diệp Phàm lần nữa.

Một đao này của hắn, rất là xảo quyệt.

Gần như đã chặn hết tất cả đường lui của Diệp Phàm, cho dù Diệp Phàm có thể tránh thoát được vị trí trí mạng, cũng phải chịu một đao

Nhưng Diệp Phàm lại nằm ngoài dự đoán của Tang Chung một lần nữa, đột nhiên, chân anh trượt một cái, nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ, vặn vẹo thân thể theo một cách hoàn toàn trái ngược với định luật vạn vật hấp dẫn, lại một lần nữa tránh thoát được đao võ sĩ do Tang Chung chém nghiêng xuống.

Hơn nữa, trong lúc tránh một đao của Tang Chung, đùi phải của anh cũng đột nhiên nhấc lên, đầu gối húc vào phần bụng trên của Tang Chung.

Bịch!

Tang Chung giống như là bị một chiếc xe hơi tông trúng, bay ngược người ra đằng sau, ngã ra ngoài xa tận mấy mét, trên bụng đau đớn từng cơn, giống như nội tạng đều bị đâm lệch khỏi vị trí hết rồi.

Đây đúng là, quá khó chịu!

Tang Chung từ dưới đất bò dậy, mặt mày sợ hãi nhìn Diệp Phàm.

Lực chiến đấu Diệp Phàm thể hiện ra hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn, thậm chí hắn có chút nghi ngờ cuộc đời này rồi.

Nên biết rằng, hắn chính là sát thủ cao cấp, đã từng săn giết binh vương cấp cao đó.

Nhưng mà bây giờ đối mặt với Diệp Phàm, hắn hoàn toàn không chịu nổi một chiêu.

Diệp Phàm phải mạnh đến cỡ nào chứ?

“Giết!”

Mặc dù Tang Chung rất khiếp sợ thực lực của Diệp Phàm, trong lòng cũng đã hơi sợ hãi, nhưng mà hắn cũng không chọn chạy trốn, mà là nhắm mắt đánh thẳng về phía Diệp Phàm.

Hắn xông thẳng về phía Diệp Phàm, tăng tốc độ lên trình độ cao nhất, giống như một con báo đang dùng toàn lực đuổi theo con mồi, thân hình vừa lóe lên một cái đã đến trước mặt Tang Chung, đao võ sĩ trong tay không ngừng quơ chém, ánh đao lạnh lẽo, gần như đan xen với nhau tạo thành một võng đao.

Diệp Phàm nhíu mày, mặc dù Tang Chung không phải là đối thủ của anh, nhưng mà điều này không có nghĩa là Tang Chung không mạnh.

Đối mặt với trình độ tấn công cỡ này của Tang Chung, một người tay không tấc sắt như anh cũng chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn, dưới chân hơi động, đã lui về sau mười mấy mét, tránh khỏi đòn tấn công của Tang Chung.

“Chết đi!”

Ánh mắt của Diệp Phàm lạnh lùng, không đợi Tang Chung tấn công về phía anh lần nữa, đã dẫn đầu khởi động phản kích.

Anh dậm chân xuống đất, nhảy bật người lên, hai cánh tay giương rộng, giống như là đại bàng trên không, lại như hổ đói vồ dê, khí thế hung hăng.

Mặc dù Tang Chung đã phản ứng kịp lúc, tránh ra từ trước, nhưng mà tốc độ của hắn lại không theo kịp Diệp Phàm, chỉ thấy năm ngón tay của Diệp Phàm như lưỡi câu, đột nhiên vồ xuống, trên đầu ngón tay còn có lực lượng thần bí chuyển động, đầu tiên là dùng tay không cướp đao sắc, lấy đi đao võ sĩ trên tay của Tang Chung, tiếp theo, hai móng giống như chim ưng tấn công trên bầu trời, túm lấy đầu của Tang Chung.

Rắc rắc!

Hai tay của Diệp Phàm đột nhiên dùng sức, lập tức xoay đầu của Tang Chung ba trăm sáu mươi độ, dùng một chiêu đánh chết Tang Chung.

Tang Chung còn chưa kịp kêu la thảm thiết, cơ thể đã mềm như một bãi bùn, ngã xuống đất.

Ở bên trong kho hàng của xưởng sắt thép bỏ hoang, nhìn thấy Diệp Phàm không hề tốn nhiều sức lực đã giết chết Tang Chung, sắc mặt của Peter biến đổi kịch liệt, tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi

Hắn ta là một người rất thông minh, đã nhìn ra sự sắp đặt của Cung Vô Cấu, nhưng mà hắn ta lại không ngờ rằng, Diệp Phàm lại mạnh đến như vậy, sát thủ Tang Chung lợi hại nhất bên người của hắn cũng không có cách nào giết chết Diệp Phàm được, thậm chí ngay cả việc giữ chân Diệp Phàm cũng không làm được, còn bị Diệp Phàm giết chết dễ như trở bàn tay.

Lần này, đã làm rối loạn hết tất cả kế hoạch của hắn.

Mà ở bên ngoài xưởng sắt thép bỏ hoang, Cung Vô Cấu nhìn thấy Diệp Phàm đã giết chết Tang Chung, cơ thể cũng chấn động.

Lần trước anh ta giết Peter thất bại, là bởi vì gặp phải Tang Chung.

Tang Chung mạnh cỡ nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ!

Cho nên, nhìn thấy Diệp Phàm giết chết Tang Chung, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi giết chết Tang Chung rồi, Diệp Phàm tiếp tục nhanh chóng xông thẳng vào trong, đi vào bên trong kho hàng bị bỏ hoang, nhìn thấy Liễu Thanh Mi bị treo lên trên xà ngang bằng dây xích sắt, cùng với Peter đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon phía dưới.

Thấy Diệp Phàm, Peter ném máy tính bảng trên tay xuống, cặp mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, bình tĩnh mở miệng hỏi: “Cậu là Diệp Phàm đúng không? Người của Diệp gia ở Giang Châu? Con rể của Sở đại tướng ư?”

“Như vậy đi, chỉ cần cậu lập tức rời khỏi nơi này, tôi có thể chừa cho cậu một con đường sống.”

“Thế nào?”

“Ha ha!” Diệp Phàm cười nói: “Chỉ là một thằng Tây mọi rợ, là ai cho anh gan chó để anh dám đến Hoa Hạ gây chuyện hả? Nếu như anh đồng ý nói hết bí mật của tổ chức và Thiên Nhân ở sau lưng anh cho tôi biết, tôi còn có thể suy xét có thể cho anh chết thoải mái một chút.”

“Cậu tưởng rằng mình là con rể của Sở Đại tướng thì tôi không dám làm gì cậu sao? Nếu như cậu đã không biết điều, vậy tôi cũng không cần thiết tốn công nói nhảm với cậu nữa.” Peter lạnh lùng nói.

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy.

Hắn xoay xoay cổ, hoạt động cơ thể một lát, xương sống phía sau lưng lập tức phát ra tiếng “rắc rắc rắc.”

Cùng lúc đó, một loại hơi thở vô cùng đặc biệt từ trên người của hắn ta tỏa ra ngoài, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn đều đang dâng lên một năng lượng đặc biệt, cũng không khác gì mấy với năng lượng có được từ quyền thuật Vô Danh mà Diệp Phàm đang tu hành.

Vèo!

Không nói nhảm gì thêm, Peter lập tức trực tiếp ra tay, bước ra một bước, khoảng cách mười mấy mét lại vọt đến trong nháy mắt, hắn đạp chân xuống đất, tung mình nhảy lên cao, nắm chặt nắm đấm đập thẳng xuống đầu của Diệp Phàm.

Một quyền này của hắn, uy lực mạnh mẽ!

Diệp Phàm điểm mũi chân một cái, vội vàng lui về phía sau mấy bước, né tránh được đòn tấn công của Peter.

Anh nhìn Peter, chân mày cau lại, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Tuy rằng lúc trước Cung Vô Cấu đã nói qua với anh một số tin tức liên quan đến tổ chức của Peter, nhưng mà Diệp Phàm lại không ngờ rằng, Peter cũng có thể nắm giữ được lực lượng “phi nhân loại” nữa.

Diệp Phàm vừa mới ổn định cơ thể xong, thân hình của Peter lại di chuyển một cái, hai chân quét ngang ra ngoài, quất về phía Diệp Phàm.

Hắn rất mạnh, không cho Diệp Phàm cơ hội thở dốc nào cả.

Mặc dù Diệp Phàm cũng rất kinh ngạc về việc Peter có được lực lượng siêu nhiên, nhưng mà cho dù kinh ngạc cũng không chút rối loạn, đối mặt với đòn đá chân của Peter, anh cũng nhấc chân lên, đá ngược về.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hai người đánh nhau, một loạt đánh cận chiến, từng chiêu đều độc ác tàn nhẫn, vừa chớp mắt đã đánh xong mười mấy chiêu.

Lúc mới bắt đầu Peter cũng chẳng coi trọng Diệp Phàm chút nào, bởi vì nắm giữ được lực lượng siêu nhiên, hắn tự tin tuyệt đối vào bản thân mình.

Nhưng mà sau trận đánh nhau vừa rồi, mặc dù ngay lúc mới bắt đầu hắn đã ra tay trước, nhưng rất nhanh đã bị Diệp Phàm khống chế lại, hơn nữa trên người của Diệp Phàm cũng có hơi thở của lực lượng “phi nhân loại”, chuyện này làm cho hắn vừa sợ hãi vừa bất ngờ.

“Cậu cũng là đầy tớ ư?” Peter nhìn Diệp Phàm, mặt mày đầy vẻ khó tin.

“Đàn ông đường đường chính chính, sao có thể làm đầy tớ được?” Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, chỉ cần anh nói hết cho tôi những bí mật liên quan đến người thiên đàng mà anh biết được, tôi có thể cho anh thoải mái một chút, nếu không...”

“Hừ!”

Peter hừ lạnh một tiếng, cơ thể chấn động một chút, lại lập tức đánh về phía Diệp Phàm một lần nữa.

Trong mắt của hắn, cho dù hắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm đi nữa thì việc chạy trốn cũng chẳng là vấn đề gì, huống chi, trong tay hắn còn có “lá bài chủ” là Liễu Thanh Mi trong tay nữa.

Nhưng mà một khi hắn tiết lộ bí mật của Thiên Nhân ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, không phải thứ mà hắn có thể chịu nổi.