Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 32




Nằm trên giường, Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đều thích cảm giác này. Không biết từ lúc nào Lưu Nhược Đồng đã lặng lẽ cuộn mình vào lòng hắn. Mặc dù hai người còn cách chăn nhưng khi dựa vào người hắn vẫn làm Lưu Nhược Đồng thấy rất bình yên.

So sánh với nước ngoài nằm một mình, lần đầu tiên Lưu Nhược Đồng phát hiện cảm giác gia đình lại tốt đến thế, nó dễ dàng phá vỡ hàng phòng ngự trong tim cô.

Triệu Quốc Đống cũng có cảm giác như vậy. Nằm trong lòng hắn là vợ chính thức của hắn. Mặc dù hai người đi con đường khác nhau nhưng hai con đường này có thể đan vào nhau không thì ai biết được chứ?

Triệu Quốc Đống có thể khẳng định Lưu Nhược Đồng cũng đang rơi vào hoang mang, có lẽ cảm thấy lý trí không thể khống chế được tình cảm.

Hai người cứ như vậy lặng lẽ nằm ôm nhau giống như không muốn phá vỡ không khí này.

Bắc Kinh mùa đông luôn lạnh nhưng khô ráo. Triệu Quốc Đống biết Thái Chánh Dương lúc này khá bận nhưng hắn không thể không gọi cho y, hỏi Thái Chánh Dương có thời gian không? Cũng may Thái Chánh Dương dành được bữa trưa cho hắn. 1h chiều Thái Chánh Dương có cuộc họp. Mặc dù chỉ có một tiếng ngắn ngủi nhưng đủ để Triệu Quốc Đống nói ra ý đồ của mình.

Nhà máy thiết bị xăng dầu hy vọng chiếm được một chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán của Bộ năng lượng. Theo ý đồ của tỉnh An Nguyên và Thị xã Hoài Khánh thì năm nay nếu Công ty Máy công cụ muốn lên thị trường chứng khoán thì một hai năm tới Hoài Khánh sẽ không có chỉ tiêu nào nữa. Nhà máy thiết bị xăng dầu mặc dù liên quan mật thiết đến ngành năng lượng nhưng lại không thuộc quản lý của Bộ năng lượng. Vì thế muốn lấy một chỉ tiêu từ Bộ năng lượng là rất khó khăn.

Cũng may Bộ năng lượng bây giờ lại đứng đầu trong lĩnh vực này, hàng năm có không ít chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán. Hơn nữa quan trọng nhất chính là ngành năng lượng là ngành nhà nước lũng đoạn. Bởi vì nguyên nhân này mới khiến Thái Chánh Dương đồng ý suy nghĩ để Nhà máy thiết bị xăng dầu lấy một chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán của Bộ năng lượng. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của Thái Chánh Dương, còn cần phải nghiên cứu kỹ càng.

….

- Không thuận lợi?
Hùng Chính Lâm cười cười một tiếng. Cơ thể béo mập của y không hề giảm đi vì thường xuyên chạy quanh.

- Cảm ơn Hùng ca quan tâm, em cũng được, ít nhất là biểu hiện.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và thấy có chút ấm áp. Có thể hiểu vấn đề của mình nói rõ Hùng Chính Lâm quan tâm tới hắn.

- Chú đó, bị kiềm chế cũng là việc tốt mà.
Hùng Chính Lâm nhấm nháp miếng thịt gà giống như rất thích ăn đặc sản ở đây. Con cá om dưa trước mặt đã không còn bao nhiêu. Triệu Quốc Đống chưa gắp được vài miếng đã bị Hùng Chính Lâm ăn gần hết. Ăn như vậy bảo sao Hùng Chính Lâm không béo.

- Em bị kiềm chế không sao, em chỉ lo ảnh hưởng đến sự phát triển của Hoài Khánh mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng không quá để ý đến lời trêu chọc của Hùng Chính Lâm.

Lưu Nhược Đồng lẳng lặng ngồi bên và tò mò nhìn vị sư huynh mập mập của chồng.

Cô mặc dù không hỏi mấy về việc chính trị ở trong nước nhưng cô cũng hiểu đôi chút về Hùng Chính Lâm.

Không vì gì khác, chỉ vì Hùng Chính Lâm là người cũng thuộc dạng nổi tiếng trong quan trường Trung Quốc. Mặc dù là Lưu gia cũng phải nói đừng nên để Hùng Chính Lâm chú ý tới.

- Ôi, làm ít một việc, tiến chậm nửa bước là ảnh hưởng đến sự phát triển của Hoài Khánh sao? Chú đúng là ngựa mà không biết mặt ngựa dài.
Hùng Chính Lâm nở nụ cười nói:
- Trần Anh Lộc xem ra cũng là nhân vật khá thông minh. Đừng nhìn lúc chú làm thường trực thì thoải mái, nhưng nếu y quyết tâm túm chú thì chú chưa chắc đã dễ chịu.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói.

Làm Phó thị trưởng thường trực thì hắn còn không thấy, hắn vốn nghĩ mình ở Ủy ban Thị xã có thể tạo mưa tạo gió. Nhưng sau khi Hà Chiếu Thành và Đàm Lập Phong đi, hắn làm quyền Thị trưởng thì hắn mới cảm nhận được cái mùi của chức Thị trưởng.

Sức ảnh hưởng của Trần Anh Lộc có ở khắp nơi. Đừng nhìn đối phương không lên tiếng, cũng không chỉ trỏ tay chân với công việc bên Ủy ban Thị xã nhưng hắn lại luôn cảm thấy có một chiếc lưới vô hình bao lấy mình, làm hắn không thể làm việc theo ý riêng.

Sau khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra, Thị xã có một loạt thay đổi về nhân sự. Đoạn Kỳ Ngôn cùng Cáo Đan đều không lot vào mắt Trần Anh Lộc. Vị trí Cục trưởng cục Tài chính lại do nguyên Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã – Tần Hướng Nam đảm nhiệm.

Triệu Quốc Đống rất bất mãn với chuyện này nhưng lại thấy mình không thể thay đổi. Trần Anh Lộc, Phó Thiên, Tiêu Triều cùng ủng hộ Tần Hướng Nam làm Cục trưởng cục Tài chính, vì thế đề nghị của Triệu Quốc Đống hoàn toàn bị bác bỏ.

Ở vấn đề Chủ tịch huyện Cổ Lâu, Triệu Quốc Đống cũng thất bại. Lam Hữu Phương được Triệu Quốc Đống đánh giá khá cao nhưng Phó Thiên lại tỏ ý kiến không đồng ý. Mặc dù Tiêu Triều có vẻ ủng hộ hắn nhưng Trần Anh Lộc nói là do mọi người không thống nhất ý kiến nên để lại để khảo sát, ngược lại chức Chủ tịch huyện Cổ Lâu do Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Kha Chu làm.

Sau đó việc Kha Nam làm Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, Triệu Quốc Đống cũng không thể từ chối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Anh Lộc bố trí nhân sự.

Bởi vì liên tục thất bại trong vấn đề nhân sự mới khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy mình chỉ có thể làm mưa làm gió ở vấn đề công việc cụ thể. Còn ở vấn đề nhân sự thì hắn là quá yếu.

Hùng Chính Lâm cũng nhận ra tâm trạng của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lúc làm Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh có thái độ khác, bây giờ hắn làm Thị trưởng vẫn kéo dài phong cách khi đó. Vì thế Hùng Chính Lâm cũng muốn nhắc nhở Triệu Quốc Đống một chút.

Có vài thứ người trong cuộc mơ hồ, người ngoài lại nhận ra rõ ràng. Có vài thứ bản thân anh không tự mình trải qua thì anh sẽ không bao giờ chính thức nhận ra. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống bị đả kích một chút cũng được. Quá thuận buồm xuôi gió sẽ làm hắn bị lật thuyền sớm hơn.

Hùng Chính Lâm thậm chí còn cho rằng Trần Anh Lộc dùng cách như bây giờ để nhắc nhở Triệu Quốc Đống là quá khách khí. Không trực tiếp bác bỏ hoặc là làm mất mặt Triệu Quốc Đống ở Hội nghị thường ủy đã là quá nương tay.

- Quốc Đống, Thị trưởng khác Phó thị trưởng. Làm Thị trưởng cần phải khống chế toàn cục, bày mưu tính kế. Chú có thể thử việc phát triển ở hướng nào đó nhưng không được tự mình ra trận, như vậy sẽ khiến chú không còn đường sống mà về. Lúc cần thiết có thể ra mặt một chút, nhưng không nên bao hết, Phó thị trưởng chính là tay chân tốt nhất để chú phát huy.

- Quan hệ với Bí thư Thị ủy, anh nghĩ mình không cần nói nhiều. Chú có đủ năng lực để xử lý tốt việc này. Chỉ là anh nhắc một điều, chú không nên dễ dàng thử phá vỡ quy tắc, quy tắc là trụ cột của tất cả, phải học cách làm tròn chức trách, phục tùng đại cuộc. Đương nhiên chú cũng không nên vì việc mà mà nhũn nhường quá nhiều. Quan hệ giữa Bí thư Thị ủy và Thị trưởng vốn chính là sự hạn chế lẫn nhau. Làm như thế nào để Thị trưởng vừa làm tốt công việc, vừa bồi dưỡng thân tín, vừa rèn luyện mình mới là điều quan trọng nhất.

Lưu Nhược Đồng ngồi bên nghe thì thấy có vẻ dễ hiểu, nhưng nếu cẩn thận mà nghe thì lại thấy không phải như vậy.

Cô thấy Hùng Chính Lâm nói chuyện với Triệu Quốc Đống khá chăm chú, hơn nữa thường suy nghĩ kỹ trước khi lên tiếng. Cô vốn nghĩ Triệu Quốc Đống đến kể khổ với Hùng Chính Lâm, mà Hùng Chính Lâm cũng sẽ giúp Triệu Quốc Đống. Với lực lượng của Hùng Chính Lâm thì tạo cơn gió lốc ở Hoài Khánh là không khó. Điều này Lưu Nhược Đồng rất tin tưởng.

Nhưng kết quả lại là điều cô không ngờ đến, làm cô thấy mình nghĩ hình như hơi ngây thơ.