Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 40




Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khi gặp hai vợ chồng Nghiêm Lập Dân ở đây. Nhà hàng này đáng lẽ vợ chồng không thích mới đúng, không ngờ vợ chồng nhiều năm mà vẫn có hứng thú đến vậy. Chẳng qua Triệu Quốc Đống chỉ có chút kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục bình thường.

Triệu Quốc Đống bây giờ đã có thể luyện đến mức mặt không chút thay đổi nếu có bị bắt gian tại giường, càng không cần phải nói hôm nay hắn chỉ đi ăn cơm, uống café với Hàn Đông.

- Bí thư Lập Dân, Thư tỷ, thật trùng hợp.

- Bí thư Nghiêm.

Từ cách gọi của Triệu Quốc Đống có thể nhận ra sự khác biệt thân phận giữa hai bên.

Triệu Quốc Đống bây giờ đã là Bí thư Thị ủy một thị xã. Mặc dù Nghiêm Lập Dân cũng là Phó bí thư Thị ủy An Đô, cũng là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng so sánh với một Bí thư Thị ủy nắm giữ một nơi thì dù thành phố anh ở có địa vị tốt đến mấy cũng là khác nhau. Bởi vì Triệu Quốc Đống có thể đưa ra quyết định ảnh hưởng đến mấy triệu dân, đây là điều Phó bí thư như Nghiêm Lập Dân không thể so sánh.

- Quốc Đống, Tiểu Hàn, đúng là trùng hợp.
Nghiêm Lập Dân cũng cười cười một tiếng. Trước mặt Triệu Quốc Đống, y không thể nào thua về khí thế. Đấu hay cạnh tranh đều còn lâu mới kết thúc, thậm chí có thể nói mới là bắt đầu.

- Quốc Đống, đã lâu không gặp, không tới gặp Thư tỷ là sao. Có phải là lên làm Bí thư Thị ủy nên quên tôi?
Thư Tiếu Mi khẽ cười nói.

Triệu Quốc Đống cũng không lạ gì người phụ nữ này.

Làm một người phụ nữ mà Thư Tiếu Mi có thể leo lên chức phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự Sở công an, ngoài có chồng làm to thì chị ta cũng có một chút năng lực nghiệp vụ. Nghe nói chị ta giỏi thẩm vấn nạn nhân, có sức quan sát nhạy bén.

- Chị nói gì vậy, tôi đâu dám so sánh với Bí thư Lập Dân. Tôi ở nơi xa xôi, lên tỉnh cũng mất gần năm tiếng, lần này về tham gia Đại hội Đảng tôi cũng dự định tới thăm Thư tỷ. Thư tỷ lên chức phó tổng đội trưởng cũng nên mời khách mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Thư Tiếu Mi và Nghiêm Lập Dân cùng được bổ nhiệm đợt này, đây cũng là lý do mà Nghiêm Lập Dân rời khỏi đội ngũ công an. Dù sao Thư Tiếu Mi cũng lên làm cán bộ cấp chính huyện, hai vợ chồng ở cùng một đơn vị có vẻ không thích hợp.

- Ồ, chút chuyện nhỏ này mà cần mời khách, vậy cậu thì sao?
Thư Tiếu Mi nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Ha ha, tôi mời khách cũng được nhưng mà phải ở Ninh Lăng. Thư tỷ nếu như có hứng thú tới Ninh Lăng thì tôi có thể mời bất cứ lúc nào.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng phản công.

- Được, hôm nào tôi tới Ninh Lăng sẽ bảo lão Mã mang tôi đến gặp vị hoàng đế ở Ninh Lăng mới được.
Thư Tiếu Mi này ăn nói không thua kém gì nam giới, Triệu Quốc Đống có ấn tượng về chị ta nhiều hơn cả Nghiêm Lập Dân.

- Tiểu Hàn, cô và Quốc Đống quen từ trước sao?
Nghiêm Lập Dân nói sang việc khác.

- Ừ, tôi và Quốc Đống quen được 10 năm rồi.
Hàn Đông cười hì hì nói:
- Lúc ấy Quốc Đống còn làm cảnh sát nhỏ nhưng rất kiêu căng, không giống với những người khác. Tôi có ấn tượng tốt với cảnh sát là do biểu hiện của anh ta.

- Ồ.
Nghiêm Lập Dân cũng có chút kinh ngạc, y không biết hai người này quen nhau được chục năm rồi. 10 năm trước Triệu Quốc Đống bao tuổi, sợ mới tốt nghiệp trường cảnh sát.
- Không ngờ hai người lại có quan hệ lâu như vậy.

- Ha ha, Bí thư Lập Dân, thời này có rất nhiều chuyện không nghĩ ra mà. Giống như tôi thật không ngờ anh lại một lần nữa ra khỏi đội ngũ công an.
Triệu Quốc Đống cười cười đâm một câu.

Nghiêm Lập Dân gật đầu không nói tiếp nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Y bắt tay Triệu Quốc Đống rồi vẫy tay chào Hàn Đông. Nhưng thật ra Thư Tiếu Mi lại thân thiết nói chuyện vài câu với Hàn Đông rồi mới xoay người rời đi.

Đây giống như một viên đá ném xuống biển tạo thành vệt nước rồi nhanh chóng mất đi. Bốn người gặp nhau rất bình thường, lễ phép chào tạm biệt rồi chia tay. Triệu Quốc Đống lên xe của Hàn Đông, còn Nghiêm Lập Dân lại vào xe của vợ chạy về hai hướng khác nhau.



Triệu Quốc Đống rất có hứng thú xem bản quy hoạch đô thị của Ninh Lăng trong hai ngày. Đúng là thú vị, Triệu Quốc Đống thật không ngờ chuyện khó đầu tiên mà mình phải giải quyết là phương án quy hoạch đô thị. Nó giống như việc lớn đầu tiên hắn làm khi bắt đầu với cương vị Thị trưởng Hoài Khánh.

Chung Dược Quân là cảm thấy mình vì nguyên nhân tình cảm nên đứng bên y, hay cảm thấy mình có thể hiểu được phương án này?

Triệu Quốc Đống không tin Chung Dược Quân ngây thơ cho rằng hắn làm lớn ở Hoài Khánh, như vậy ở Ninh Lăng sẽ ủng hộ y. Vậy nói cách khác Chung Dược Quân tin có thể thuyết phục mình?

Nghe nói phương án này Chung Dược Quân vừa đưa ra đã bị Vưu Liên Hương và một loạt người kiên quyết phản đối. Ngoài Trúc Văn Khôi ủng hộ ra thì Chung Dược Quân không còn ai ủng hộ. Bên Thị ủy thì Chung Dược Quân cũng là người cô độc. Cả Lục Kiếm Dân và Tiêu Phượng Minh đều không ủng hộ quy hoạch này của y.

Lý do Vưu Liên Hương phản đối chính là phương án này nghiêm trọng thoát khỏi thực tế Ninh Lăng. Bây giờ Khu Khai Phát và khu Hà Nam cùng với khu Lâm Cảng của Tây Giang còn rất nhiều đất thừa, vậy mà Chung Dược Quân lại muốn nhìn về phía Đông Giang, đây là xốc nổi.

Tài chính khó khăn cũng là một vấn đề. So sánh với Hoài Khánh, thu tài chính của Ninh Lăng thấp hơn nhiều. Cả Ninh Lăng chỉ có Tây Giang, Hoa Lâm và Khu Khai Phát là thu nhập từ thuế cao, đây cũng là nguyên nhân mà trước đây Hoàng Lăng dốc sức phát triển Khu Khai Phát, đồng thời cũng muốn nhận khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam của Tây Giang vào thị xã.

Phải nói ý tưởng của Chung Dược Quân là đi trước thời gian. Diện tích khu Hà Nam cùng khu Lâm Cảng thực ra không lớn. Đây đang là động cơ phát triển kinh tế của Tây Giang, thị xã đề nghị sát nhập hai nơi này vào Khu Khai Phát đã bị Tây Giang kiên quyết phản đối.

Tằng Lệnh Thuần mặc dù là người khá ôn hòa nhưng ở vấn đề này đã tỏ thái độ rất kiên quyết. Cán bộ Tây Giang cũng rất đoàn kết ở việc này, ngay cả Tông Kiến cũng phản đối thẳng việc thị xã muốn hái đào. Bởi vì xây dựng cầu qua sông Tú Hà trước đây thị xã không bỏ vốn, sau đó quận thông qua đủ con đường gom góp tài chính, thị xã mới miễn cưỡng trợ cấp một chút. Bây giờ thị xã muốn nhận hết đương nhiên sẽ bị Tây Giang phản đối.

Mà khu Hà Nam cùng Khu công nghiệp Lâm Cảng không thể thu về thị xã sẽ khiến quy hoạch sông Tú Hà cùng Ô Giang của thị xã gặp ảnh hưởng. Mặc dù thị xã có thể lấy danh nghĩa thống nhất quy hoạch mà thu về, nhưng dù sao quận cũng có Đảng ủy, chính quyền, tranh giành lợi ích quá mạnh cũng không hay.

Vì thế Chung Dược Quân liền nhảy ra khỏi lối suy nghĩ phát triển nội thành về tây nam mà nhìn sang phía đông Ô Giang, phía nam quốc lộ 915 là Đông Giang.

Nhưng điều này mang lại một vấn đề đó chính là phương tiện trụ cột ở Đông Giang gần như trống rỗng, nếu muốn phát triển nội thành về phái đông thì sẽ phải đầu tư xây dựng cơ sở vật chất rất lớn. Đây là một trong các nguyên nhân mà Vưu Liên Hương kiên quyết phản đối.

Nơi đặt trụ sở Quận ủy, Ủy ban quận Đông Giang chỉ có thể coi là một thị trấn bình thường. Cả Đông Giang gần như không có công ty nào ra hồn. Trụ cột công nghiệp và thu tài chính đều yếu kém, vì thế khi Ninh Lăng phân hai quận Tây Giang và Đông Giang, gần như không cán bộ nào muốn sang Đông Giang.

Vì thế cuối cùng thị xã phải đưa ra quy định bắt buộc phải giải quyết. Hơn nữa còn có quy định chỉ cần hai vợ chồng cùng công tác ở Đông Giang thì đều được vào biên chế.

Đông Giang hầu hết là một khu vực sản xuất nông nghiệp. Nó so với Tây Giang gần như là hai thế giới. Khi GDP của Tây Giang năm 2001 đã đột phá 2,8 tỷ, thu nhập bình quân của dân chúng là hơn hai ngàn tệ, Đông Giang vẫn tranh thủ phấn đấu mục tiêu GDP 900 triệu, cuối cùng chỉ đạt 880 triệu, không bằng 1/3 của đối phương. Mà thu nhập bình quân của Đông Giang cũng mới là 1730 tệ.

Chung Dược Quân đưa ra ý tưởng phát triển về phía đông chính là lợi dụng phát triển đô thị để thúc đẩy kinh tế Đông Giang tiến lên.