Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 54




Tiêu Phượng Minh đã cảm nhận được mục đích Triệu Quốc Đống tìm tới mình. Y cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống.

Đối phương đã đưa ra vài quan điểm mới trong việc tiếp dân, đó chính là đưa ra nghi vấn về chức trách đại biểu nhân dân hiện hành, cho rằng hầu hết đại biểu nhân dân chỉ là người nhấc tay cho đủ. Triệu Quốc Đống đây là muốn tiến hành cải cách, hy vọng được Thị ủy, Đại hội đại biểu nhân dân thị xã ủng hộ.

Tại sao bức thư này trực tiếp gửi lên cho Triệu Quốc Đống mà không phải là Bí thư huyện ủy Khuê Dương? Trong này là điều cần người ta phải suy nghĩ.

Theo cách suy đoán và giải thích của Tiêu Phượng Minh thì Củng Minh Xương đã đưa ra ý kiến nhưng không được bên Khuê Dương ủng hộ, thậm chí có thể là bị chèn ép nên mới trực tiếp gửi thư lên cho Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Triệu, ý của ngài là có cái nhìn về phương diện này?
Tiêu Phượng Minh hỏi khá cẩn thận, dù sao một đại biểu nhân dân bị huyện nghi ngờ về tư cách rồi lại gửi thư lên cho Bí thư thị ủy là điều chưa từng xuất hiện ở Ninh Lăng.

Mà nếu như Triệu Quốc Đống khen ngợi ý tưởng của Củng Minh Xương, điều này cũng có nghĩa là một vài ý tưởng của Củng Minh Xương có thể áp dụng vào thực tế. Nhưng điều này sẽ mang lại ảnh hưởng đến mức như thế nào thì ngay cả Tiêu Phượng Minh cũng không thể đoán trước.

- Có gì không ổn sao?
Triệu Quốc Đống đặt bút xuống, nhíu mày nói:
- Vấn đề Củng Minh Xương đưa ra đúng là những vấn đề đang tồn tại trong chế độ đại biểu nhân dân của chúng ta. Đại biểu nhân dân được bầu có trách nhiệm gì? Có phải là hàng năm tham gia hội nghị đến ngồi một ngày, giơ tay, thông qua báo cáo công việc của chính quyền, đưa ra vài vấn đề phổ biến không đau không ngứa là xong sao?

Câu hỏi của Triệu Quốc Đống khá sắc bén nhưng Tiêu Phượng Minh không có gì để đáp lại, đây là hiện tượng phổ biến trong cả nước, cũng không phải chỉ riêng Ninh Lăng.

- Bọn họ bình thường ngoài việc làm tròn chức trách của đại biểu nhân dân ra còn có thể làm gì? Làm đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, anh ta cần phải nắm rõ tình hình khu mình trúng tuyển, có nắm chắc ý dân hay không? Làm gì cho dân chúng?
Triệu Quốc Đống tiếp tục đưa ra vấn đề:
- Có phải là khi bọn họ làm tốt trong ngành nghề cửa mình thì theo lý bình thường sẽ đương nhiên được chọn làm đại biểu nhân dân?

- Tôi cảm thấy mấy vấn đề mà Củng Minh Xương phản ánh trong thư rất sắc bén, nhưng rất có tính thực tế. Một đại biểu nhân dân có làm tròn chức trách ngành nghề của anh ta hay không là thứ yếu, mấu chốt là anh ta có thể đại biểu quần chúng khu vực anh ta hay không, có đưa ra các vấn đề mà quần chúng quan tâm trong hội nghị hay không, có muốn chủ động phản ánh cho quần chúng hay không? Đó mới là tố chất cơ bản nhất của đại biểu nhân dân, mà không phải cái gọi là tinh anh, bình thường chỉ bận rộn công việc của mình, không rảnh tâm mà xem xét mấy việc nhỏ nhặt của dân chúng. Những người đó bận công việc, đến hội nghị chỉ biết giơ tay cho có thì bọn họ đại biểu cho ai?

Triệu Quốc Đống nói làm Tiêu Phượng Minh chấn động. Bây giờ rất nhiều giám đốc các công ty tiến vào làm đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, thậm chí làm thường vụ. Triệu Quốc Đống nói chính là muốn đi ngược trào lưu, nhất là khi Ninh Lăng đang tích cực cổ vũ công ty tư nhân phát triển thì nó có thích hợp không?

Thấy Tiêu Phượng Minh im lặng không nói, Triệu Quốc Đống cũng biết lời nói của mình sẽ mang tới một ít tác dụng phụ. Nhưng đối với cơ cấu của đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân, ủy viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân hiện nay hắn đã sớm có một vài suy nghĩ.

Người của các công ty tiến vào Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có được không? Đương nhiên có thể nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy thì phải có các quy định rõ ràng, không phải anh kiếm được nhiều tiền, có quan hệ tốt với lãnh đạo là nhất định thành đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân, ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.

Mà người chính thức đại biểu ý kiến của quần chúng thường bị Đảng ủy, chính quyền coi là nhân vật phiền phức. Bọn họ thường vì bảo vệ lợi ích nhân dân mà khiến cho quyền uy của chính quyền bị hao tổn, khiến cho chính quyền cảm thấy khó có thể khống chế và đẩy đối phương sang thế đối lập. Đối với quần thể này, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về việc định vị bọn họ như thế nào?

- Được rồi, anh suy nghĩ một chút đi. Lát nữa lão Mã cũng sẽ tới, tôi nghĩ chúng ta có thể thảo luận về việc này. Nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy có thể xuất hiện đầu mối ở Ninh Lăng, đó là việc việc đáng mừng, chứng minh chế độ đại biểu nhân dân đã từng bước được quần chúng nhân dân hiểu rõ, mà không phải theo chủ nghĩa hình thức.



Xe Audi chạy nhanh trên đường.

- Bí thư Triệu, anh đây có được coi là tự đi tìm hiểu dân tình không?
Mã Vạn Phúc – Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống, đây là người từng làm cục trưởng cục Tư pháp, Phó bí thư Đảng ủy chính pháp.

- Lão Mã, chúng ta đây là xuống cơ sở xem một chút, gặp vị đại biểu nhân dân có tính cách độc đáo này. Củng Minh Xương là người làm công tác pháp luật nhưng không đủ tư cách làm luật sư, vậy mà có thể dựa vào bản lĩnh của mình tranh cử chức đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân huyện. Ha ha, đây đúng là tranh cử, nó khó khăn hơn nhiều so với việc đề cử truyền thống, vậy mà lại bị chính quyền địa phương phản cảm. Tôi đúng là phục bản lĩnh của người này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chúng ta phải xuống xem thực tế, tự tìm hiểu.

Mã Vạn Phúc và Giải Hồng – chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu đại hội đại biểu nhân dân thị xã ngồi bên ghế trên trong lúc nhất thời không tiện nói chuyện.

Từ tình hình phản ánh của Đại hội đại biểu nhân dân Khuê Dương thì có thể thấy biểu hiện của Củng Minh Xương hình như không tốt, luôn khơi mào làm quần chúng có tâm lý đối lập với cơ quan nhà nước, chủ động nhận các công việc tố tụng hành chính, cố gắng kiện thắng để lấy danh tiếng cho mình, mưu lợi riêng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại từ chối cho ý kiến về việc này, cuối cùng kéo hai người Mã Vạn Phúc và Giải Hồng đi xuống.

Đường từ Ninh Lăng đến Khuê Dương là đường cấp quốc lộ cấp hai mới được sửa, điều này cũng có nguyên nhân do kinh tế Khuê Dương khá phát triển, có nhiều liên lạc với nội thành Ninh Lăng nên con đường này hay được sửa.

Khuê Dương ở phía tây nam Ninh Lăng, có trên 720 ngàn dân, phía bắc giáp Thổ Thành, tây giáp Vĩnh Lương, đông lân cận với Tây Giang, đông nam giáp với Thương Hóa. Mà từ Khuê Dương chạy về phía tây nam qua quốc lộ tỉnh 331 là có thể trực tiếp đến huyện Bạch Mã thị xã Đường Giang.

Kinh tế Khuê Dương vẫn xếp hàng đầu của Ninh Lăng. Trước khi Ninh Lăng lên cấp thì kinh tế Khuê Dương chỉ kém mỗi quận Ninh Lăng và huyện Tào Tập. Sau khi Ninh Lăng lên cấp, Hoa Lâm phát triển vượt qua Tào Tập cùng Khuê Dương, mà Khuê Dương cũng dựa vào tốc độ phát triển ổn định mà vựt qua Tào Tập, hình thành tam giác kinh tế Tây Giang, Hoa Lâm, Khuê Dương.

Đoàn người Triệu Quốc Đống đến Khuê Dương nhưng không thông báo trước cho Khuê Dương. Triệu Quốc Đống từ đầu đến cuối cũng không dự định thông báo cho Khuê Dương. Hắn hy vọng có thể dùng góc độ khách quan mà quan sát xem Củng Minh Xương là người như thế nào.

Bành Trường Quý là nhân vật đi dò đường, rất nhanh biết được “cố vấn pháp luật” Củng Minh Xương ở đây. Đây là nơi làm việc hàng ngày của Củng Minh Xương, cũng là một căn nhà mặt tiền cách đường chính của thị trấn không xa.

Thị trấn Tiểu Bá là trấn lớn thứ hai của Khuê Dương, chỉ kém mỗi thị trấn Khuê Dương. Khi Triệu Quốc Đống tới nơi cũng vừa đã gần đến 10h. Mặc dù phố Nam Sách mà Củng Minh Xương đang làm việc khá đông người nhưng nó lại hợp ý đoàn người Triệu Quốc Đống. nhiều người cũng dễ cho bọn họ quan sát công việc hàng ngày của Củng Minh Xương.

Làm Triệu Quốc Đống vui mừng chính là ngay đối diện nơi Củng Minh Xương làm việc có một quán nước, ngồi đây là thấy rõ tình hình bên đối diện.

Vì lần đi tìm hiểu này, bốn người đã chuẩn bị một phen. Cả bốn người đều ăn mặc khá bình thường nên khó ai có thể nhận ra.