Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 67




Triệu Quốc Đống cười cười, vấn đề này nếu ai hỏi hắn sẽ không trả lời. Nhưng với Lưu Nhược Đồng thì lại khác, hắn không cần nói trái lòng mình.

- Anh không phủ nhận cá nhân anh hiện nay có sức ảnh hưởng khá lớn đối với Ninh Lăng. Chính xác mà nói về kinh tế, chính trị, xã hội của Ninh Lăng hiện nay thì cá nhân anh đều có sức ảnh hưởng khá lớn. Bởi vì rất nhiều việc được đẩy mạnh sau khi anh tới Ninh Lăng, bây giờ vẫn trong giai đoạn khởi bước. Nếu công việc của anh có thay đổi sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với các công việc đang triển khai.

Lưu Nhược Đồng nghe xong không khỏi nở nụ cười.

Triệu Quốc Đống thấy cô như vậy, hắn cũng không quá để ý mà thản nhiên nói:
- Anh nói cũng không phải là khoe khoang, cũng không phải nói quá. Anh chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Hơn nữa anh cho rằng loại hiện tượng này không đáng nhắc đến bởi vì nó sẽ đột xuất một người, vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ. Chẳng qua Ninh Lăng ở tình huống khá đặc thù, nếu anh không thể phát huy tính chủ động thì Ninh Lăng sẽ mất cơ hội phát triển tốt. Cho nên anh không thể không như vậy. Đương nhiên anh không phủ nhận mình cũng bị chủ nghĩa anh hùng ảnh hưởng, nhưng anh có thể chịu trách nhiệm mà nói tất cả những gì anh làm đều là vì sự phát triển của Ninh Lăng.

- Anh vì cái gọi là đại cuộc nên có thể đi ngược lại nguyên tắc sao?
Lưu Nhược Đồng cười hì hì trông càng quái dị hơn.

- Anh cũng không đi ngược lại nguyên tắc, chỉ có thể nói anh phát huy tác dụng chức Bí thư thị ủy hơi nhiều một chút mà thôi. Em không nên tranh cãi với anh, anh có tiêu chuẩn làm việc của mình. Trong phạm vi nguyên tắc thì anh có thể linh hoạt nắm giữ, biết trọng điểm, biết phát huy ở đâu. Nhưng nếu vượt quá nguyên tắc thì anh sẽ không làm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đây là tiêu chuẩn cơ bản của một cán bộ lãnh đạo.

- Được rồi, anh không cần giải thích với em. Lưu Thác rất coi trọng năng lực nắm bắt cơ hội của anh. Y nói đặc điểm lớn nhất của anh là biết thời thế, có thể phân tích phán đoán ra công việc quan trọng nhất trong từng giai đoạn, có thể làm cho mỗi hạng mục công việc đều đạt hiệu quả tốt nhất, kể cả hiệu quả thực tế và hiệu quả chính trị. Lưu Thác rất hiếm khi khen người, em biết mặc dù là Lưu Nham cũng ít khi được Lưu Thác đánh giá tốt. Anh được như vậy là rất hiếm.

Lưu Nhược Đồng lớn lên ở Lưu gia khiến cô rất nhạy cảm với chính trị. Lãnh đạo bình thường có thể nắm giữ thời cơ chính xác đạt thành tích nhưng có thể phát huy sức ảnh hưởng của thành tích đến mức lớn nhất, nói trắng ra đây là năng lực kết hợp tố chất chính trị và năng lực lại một cách hoàn mỹ. Triệu Quốc Đống ở tuổi này đã làm được như vậy sẽ nói rõ tất cả. Lưu Thác 40 tuổi mà vẫn còn kém một bước, vì thế Lưu Thác không khỏi khâm phục Triệu Quốc Đống.

- Mỗi người ở mỗi giai đoạn đều có công việc trọng điểm, phải nói công việc trước đây anh làm chỉ là tạo cơ sở. Thác ca cũng làm việc này khá tốt, nếu không Trung ương sao điều chỉnh phân công công việc của y. Từ mảng Ủy ban kỷ luật khá đơn nhất sang phụ trách tổ chức, đây là nhảy vọt về chất. Anh đoán trong một hai năm nữa Thác ca lại sẽ lên tiếp.
Triệu Quốc Đống nói.

Lưu Nhược Đồng cười cười không nói. Cô biết chồng mình cũng là một nhân vật, nhìn người rất chuẩn. Hắn dám đánh giá Lưu Thác như vậy đương nhiên là có điều nắm chắc.

- Nhược Đồng, trong hoàn cảnh chính trị ở Trung Quốc thì tất cả đều phải phục tùng công việc trung tâm, bất cứ quan chức nào cũng phải rõ điểm này. Công việc trung tâm là gì? Đó chính là sự chỉ đạo về phương hướng của Trung ương Đảng, của chính phủ. Trong mấy năm gần đây Trung ương kiên định đi theo con đường phát triển kinh tế và cải thiện cuộc sống nhân dân. Phát triển kinh tế là trụ cột, cải thiện dân sinh là mục đích. Phải kết hợp dân giàu nước mạnh trong công việc thực tế của chính quyền địa phương.
Triệu Quốc Đống nói.

- Anh cảm thấy trong một năm mình ở Ninh Lăng thì mấy công việc này làm khá được. Một thời gian sắp tới đó vẫn là công việc trung tâm của Ninh Lăng, anh cũng hy vọng kết hợp tốt mấy công việc này lại với nhau một cách hoàn hảo. Đây là ý tưởng cơ bản trong công việc ở Ninh Lăng của anh.

Lưu Nhược Đồng có chút hứng thú nghe Triệu Quốc Đống tự do phát huy.

- Nhưng tình hình từng nơi đều có điểm đặc thù. Lãnh đạo một nơi phải căn cứ tình hình thực tế mà điều chỉnh. Hai năm qua tình hình Hắc Hà làm dân chúng oán thán nhiều, Trung ương sớm nghe thấy nhưng cần thời cơ. Bây giờ lãnh đạo chủ yếu của Hắc Hà đã được thay thế, Lưu Thác cũng đã đứng vững gót chân, cục diện về cơ bản đã được nắm giữ nên mới ra tay mạnh như vậy. Ít nhất coi như để tạo không khí mới cho Hắc Hà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thành tích này là điều mà Trung ương có thể thấy, Thác ca lên chức chỉ là vấn đề thời gian.

- Vậy ư? Sao em cảm thấy hai người như đang tâng bốc nhau vậy nhỉ?
Lưu Nhược Đồng nghiêng đầu cười nói.

- Em muốn nghĩ như vậy thì anh cũng không có biện pháp.
Triệu Quốc Đống thở mạnh ra một làn sương trắng.

Hai người cứ như vậy đi bộ trên đường. không khí lành lạnh làm người ta hơi run lên nhưng lại làm hai người càng dựa vào nhau nhiều hơn.

- Quốc Đống, anh cảm thấy mình theo đuổi gì? Hoặc là nói lý tưởng của anh là gì?
Đi được vài trăm mét, Lưu Nhược Đồng hỏi.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn cô. Đôi mắt đẹp của Lưu Nhược Đồng trong trời đêm trông rất sâu sắc nó như một hố đen muốn soi thấu tâm can Triệu Quốc Đống.

- Nhược Đồng, vấn đề này hơi cao thâm, anh không dễ trả lời.
Triệu Quốc Đống nói.

- Không muốn trả lời hay thấy không tiện trả lời.
Lưu Nhược Đồng không chịu bỏ qua.

- Em muốn câu trả lời như thế nào?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Câu trả lời chân thật, hoặc là suy nghĩ thật lòng của anh.
Lưu Nhược Đồng nói.

- Suy nghĩ bây giờ chỉ là tạm thời, có lẽ theo thời gian, theo thế giới khách quan thay đổi sẽ khiến tư tưởng thay đổi.

- Em muốn nghe câu trả lời bây giờ của anh. Em tin những thứ này khá lâu mới có thể thay đổi.
Lưu Nhược Đồng rất cố chấp nói.

Triệu Quốc Đống dừng lại cúi đầu suy nghĩ. Lưu Nhược Đồng cũng lẳng lặng đứng đó không giục.

- Nhược Đồng, anh nghĩ chúng ta là cùng một loại người, đều muốn dựa vào lực lượng của mình mà thay đổi thế giới này, dù là thay đổi một chút cũng được. Chỉ cần chúng ta cố gắng hết mức, chúng ta cũng có mục tiêu mình theo đổi. Anh tin và cũng mong em tin rằng phương hướng cuối cùng của chúng ta là nhất trí. Em nói đúng, dù sau này quan hệ của hai ta phát triển đến đâu nhưng điểm này anh nghĩ sẽ không thay đổi.

Triệu Quốc Đống biết tâm trạng Lưu Nhược Đồng lúc này khá mê man. Tình cảm của cô thay đổi làm cô bang hoàng, biểu hiện của hắn làm cho cô càng lúc càng muốn dựa vào hắn, thậm chí biến thành sợ hãi. Cho nên cô mới dùng cách này để mong mình được bình tĩnh lại.

- Thật sao? Em có thể tin không?
Lưu Nhược Đồng nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống.

- Thật, ở vấn đề này anh không nói dối.
Triệu Quốc Đống cũng rất nghiêm túc nói.

Có lẽ cảm nhận được sự cam doan của Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng cười rất tươi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười giống như một đóa hoa nở rộng làm Triệu Quốc Đống phải ngây ngẩn.

Triệu Quốc Đống đang muốn đáp lời thì tiếng phanh xe vang sát bên tai.
- Tôi còn nói trông ai giống thế, còn đang định xem có phải nhìn nhầm người hay không, không ngờ đúng là vợ chồng hai người. Trời lạnh như vậy mà còn thích lãng mạn sao? Lãng mạn mà không sợ bị lạnh cóng sao?

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng nghe tiếng phanh xe chói tai liền có chút cảnh giác. Chẳng qua đây là Bắc Kinh nên cắc không thể xảy ra chuyện bất ngờ được. Nghe giọng nói quen thuộc, hai người mới biết là ai. Trần Đông Chiêu mặc đồ đen chui đầu từ xe Cherokee ra ngoài.

- Ồ, sao lại trùng hợp như vậy? Hai người các anh định đi đâu thế?
Triệu Quốc Đống nhìn ngay ra tên ngồi phía sau là ai, đó là Từ Chí Minh.

- Ha ha, tổ chức cuộc gặp mặt thôi. Hai người nếu rảnh thì đi cùng bọn tôi.
Trần Đông Chiêu thấy Triệu Quốc Đống liền khá vui vẻ. Đã lâu không tâm sự với tên này, hôm nay vừa lúc có cơ hội.

- Thôi, tôi không đi đâu. Quốc Đống, anh nếu muốn đi thì đi với bọn họ.
Lưu Nhược Đồng suy nghĩ một chút rồi từ chối khéo lời mời của Trần Đông Chiêu. Từ Chí Minh kia thì cô cũng biết, mới từ Bộ Tổng tham mưu xuống làm phó tham mưu trưởng Quân khu Lan Châu, là một trong số các thiếu tướng trẻ nhất Trung Quốc, một người theo phái chủ chiến được truyền thông quân sự Nhật Bản, Mỹ khá chú ý.

- Tôi không đi có được không?
Triệu Quốc Đống nhăn nhó nói.

- Cậu định trốn ư? Khó khăn lắm mới gặp được cậu, cậu dám đi thì sau này chúng ta không làm bạn nữa.
Trần Đông Chiêu lúc này đã nhảy xuống xe kéo Triệu Quốc Đống lên:
- Lên xe cho tôi, Nhược Đồng, xin lỗi mượn chồng cô một chút, đã lâu không gặp nên hôm nay khiến hai người bớt thân thiết.

Xe Cherokee lao vụt đi chỉ còn lại một mình Lưu Nhược Đồng đứng ở ven đường. Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Cũng không biết Trần Đông Chiêu nghĩ gì nữa, nghe nói y từ chối cơ hội xuống Quân khu bên dưới, không biết y đang chờ đợi cơ hội tốt hơn hay là muốn làm người thăm dò cô độc?