Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 21




- Em không nghĩ xem, một chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nho nhỏ trong mắt một vị Bí thư thị ủy có quan trọng không?
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói.

Khúc Hiểu Yến không nói mà chỉ nhìn về phía trước, lẳng lặng nghe Trúc Văn Khôi nói tiếp.

- Dù hắn biết quan hệ của chúng ta, hắn cũng không vì thế mà đánh giá thấp, chèn ép em. Đương nhiên cũng không vì em có quan hệ này với anh mà em được đề bạt. Nói cách khác em tiến bộ không có ảnh hưởng mấy do quan hệ của hai chúng ta. Em làm tốt, hắn đánh giá cao sẽ có tiến bộ và ngược lại.
Trúc Văn Khôi dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hắn sẽ không dành thời gian vì mấy việc nhỏ này, mọi người đã quá coi thường tâm tư của hắn.

- Coi thường hắn? Em thấy Ninh Lăng có ai dám xem thường hắn chứ. Đều là xem hắn nghĩ gì đó.
Khúc Hiểu Yến lắc đầu không đồng ý với quan điểm của Trúc Văn Khôi.

- Em hiểu sai rồi, anh không phải nói mọi người coi thường quyền lực và uy thế của hắn, mà nói coi thường sự rộng lượng và tham vọng của hắn.
Trúc Văn Khôi lắc đầu nói:
- Hắn đến Ninh Lăng chính là muốn biến Ninh Lăng thành một thành phố cấp phó tỉnh, biến đây thành một tấm bia trong chiến tích của hắn. Cho nên mọi người đều thấy hắn hết sức phát triển kinh tế, ở các phương diện khác đều sạch sẽ. Nói cách khác Ninh Lăng chẳng qua chỉ là một điểm dừng chân ngắn trong con đường chính trị của hắn mà thôi. Ninh Lăng coi như trụ cột cho sự phát triển của hắn.

- Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ nói hắn còn có thể cảm thấy em và anh có quan hệ này thì sẽ đối xử tốt hơn với anh sao?
Khúc Hiểu Yến vẫn không rõ ý của Trúc Văn Khôi.

- Anh không nói như vậy, anh chỉ nói hắn không chú ý mấy việc này. Hắn dùng anh là vì anh làm việc theo ý của hắn, hơn nữa có thể làm ra thành tích, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói:
- Bí thư thị ủy là làm gì, đó là người có thể có thể nâng kiệu cho hắn, mà nâng kiệu không phải là kẻ chỉ biết nịnh nọt, đó là người có thể làm ra thành tích cho hắn. Dù là anh có vài tật xấu cũng là chuyện bình thường, hắn có thể hiểu, thậm chí như vậy mới thấy phù hợp lẽ thường.

- Em không hiểu anh đang nghĩ gì nữa, nói mà người ta không hiểu.
Khúc Hiểu Yến loáng thoáng nghe ra gì đó nhưng không rõ.

- Bỏ đi, em không hiểu cũng tốt. Có một số việc em thoạt nhìn phức tạp nhưng thật ra đơn giản. Có vài thứ nhìn qua là thấy nhưng bên trong lại khác hẳn. Chỉ một câu, Triệu Quốc Đống thích người làm việc thật, dù em có khuyết điểm hắn cũng không cần. Em nếu mọi thứ đều không có vấn đề tức là không làm việc gì, sẽ bị đẩy sang bên.
Trúc Văn Khôi cũng không giải thích nhiều:
- Có lẽ bản thân hắn vốn là như vậy nên mới thích người như mình.

Khúc Hiểu Yến cười hì hì, cười đến run người, cười đến bộ ngực nhấp nhô.

- Em cười gì? Có gì đáng buồn cười sao?
Trúc Văn Khôi nói.

- Anh nói Bí thư Triệu đến Ninh Lăng đã gần hai năm, vợ hắn ở nước ngoài công tác. Hắn hơn 30 chẳng lẽ nhịn được không có phụ nữ sao …
Khúc Hiểu Yến cười hì hì nhìn Trúc Văn Khôi.

- Đừng có nghĩ đâu đâu, việc này tốt nhất đừng nói loạn. nếu truyền tới tai hắn thì em cả đời không thể đi lên đó.
Trúc Văn Khôi lắc đầu ra hiệu dừng ở vấn đề này. Y cũn không muốn bình luận cuộc sống riêng của cấp trên.

- Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?
Khúc Hiểu Yến nói:
- Em thấy anh có vẻ trung thành với hắn, nhưng người bên ngoài lại nói anh đi lại gần với Thị trưởng Chung.

- Lời nói bên ngoài mà cũng có thể tin sao? Từ trung thành tạm thời còn không dùng được với anh. Vốn nói anh là người của Hoàng Lăng, bây giờ nói anh là người của Chung Dược Quân, bây giờ em còn nói anh trung thành với Triệu Quốc Đống, thời này làm người bình thường khó như vậy sao?
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói:
- Triệu Quốc Đống là người không quá thích vòng tròn, mặc dù hắn không thể tránh khỏi việc này. Ai đi lại gần nhau sẽ mơ hồ tạo thành vòng tròn. Vậy em nói ai là người trung thành với Triệu Quốc Đống?

- Ồ, anh còn muốn hỏi em việc này sao?
Khúc Hiểu Yến cười đầy quyến rũ nói.

- Hỏi em? Chỉ sợ đầu em toàn thứ đen tối nên không nhìn ra đó.
Trúc Văn Khôi lạnh nhạt nói giống như Khúc Hiểu Yến không nắm rõ tình hình Ninh Lăng vậy.

- Ồ, anh chắc chắn như vậy sao?
Khúc Hiểu Yến có chút kinh ngạc nhướng mày. Trúc Văn Khôi đừng nhìn tùy tiện nhưng lúc nói chuyện chính sẽ không dễ dàng nói ra. Y nói như vậy nhất định là xác định mình không thấy rõ cục diện Ninh Lăng.

- Vậy em nói xem.
Trúc Văn Khôi cũng không muốn giải thích nhiều.

- Cái này có gì khó chứ. Bên Thị ủy thì Tiêu, Tằng, Lưu, Lỗ không phải được xưng Tứ đại kim cương Triệu hệ ư? Bây giờ có lẽ còn thêm cả Mã Nguyên Sinh, nhưng hình như Lam Quang có chút sức ảnh hưởng với Mã Nguyên Sinh thì phải. Chung Dược Quân kéo Lý Đại Phú về phía mình, nhưng bây giờ hình như Lý Đại Phú lại đi gần với Cố Vĩnh Bân hơn, không chừng bọn họ có thể tạo thành một khối.
Nói tới đây, Khúc Hiểu Yến thấy Trúc Văn Khôi nở nụ cười đầy khinh thường nên có chút tức giận:
- Sao, em nói sai ư?

- Cũng không biết mắt em nhìn gì nữa, với ánh mắt này mà dám đánh giá về quan hệ trong thị xã như vậy sao?
Trúc Văn Khôi nói.

Khúc Hiểu Yến tự nhận mình là người giỏi quan sát, vậy mà Trúc Văn Khôi lại nói mình như vậy.

- Anh nói là em nói không đúng?
Khúc Hiểu Yến không chịu.

- Anh hòi em là ai coi như người trong vòng tròn của Triệu Quốc Đống. Em lại nói ra một đống như vậy làm gì?
Trúc Văn Khôi bĩu môi.

- Em nói sai ở đâu?
Khúc Hiểu Yến quả thực không hiểu Trúc Văn Khôi muốn nói gì.

- Anh chỉ nói một câu đơn giản, trong Thị ủy cũng tốt, bên bộ máy Ủy ban thị xã cũng tốt. Ngoài Toàn Lực Trí, Cố Vĩnh Bân cùng Lý Đại Phú ra thì những người khác đều là thuộc vòng tròn Triệu hệ, hiểu chưa?
Trúc Văn Khôi cười nói.

- Không hiểu.
Khúc Hiểu Yến nói.

- Toàn Lực Trí thì theo anh thấy là kẻ thù ghét thế gian, không đáng nhắc tới. nếu như không phải sau lưng có chỗ dựa thì sớm bị đá đít rồi. Cố Vĩnh Bân, ha ha, y nhìn qua thì thấy có vẻ quyết đoán, y tưởng mình có thể đứng riêng biệt nhưng anh muốn nói y không biết đây là do chính Triệu Quốc Đống cho y cơ hội đó, nếu không y chỉ là người bị đẩy ra xa bờ. Người thật sự có tính cách may ra chỉ là Lý Đại Phú, người này mới là người thật sự có suy nghĩ khách quan, chỉ tiếc người như vậy bây giờ quá ít.

Trúc Văn Khôi nói làm Khúc Hiểu Yến há hốc mồm, thiếu chút nữa rẽ sai đường. Cũng may Trúc Văn Khôi vỗ vỗ mặt cô, cô mới có phản ứng vội vàng rẽ về phái khách sạn.

- Vậy những người khác thì sao? Chung Dược Quân, Lam Quang thì sao?
Khúc Hiểu Yến khó hiểu hỏi.

- Những người khác thì đương nhiên đều là thuộc vòng tròn Triệu hệ.
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói:
- Anh nói với em, Ninh Lăng khác nơi khác. Như hiện nay mà nói bất cứ ai đều phải vận chuyển quanh vòng tròn và suy nghĩ của Triệu Quốc Đống thì mới tìm được vị trí của mình, mới thể hiện được năng lực của mình. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Bất cứ ai muốn nhảy ra khỏi vòng tròn thì chính là không theo trào lưu, trong đó có cả anh.

Khúc Hiểu Yến cẩn thận suy nghĩ lời nói của Trúc Văn Khôi. Đến khi xe tới bãi đỗ xe khách sạn, cô mới nói:
- Vậy hắn không phải một tay che trời ở Ninh Lăng sao?

- Ha ha, từ một tay che trời đã quá lạc hậu rồi, sẽ khiến cấp trên coi hắn là kẻ kiêu ngạo, phải nói hắn giỏi khống chế cục diện Ninh Lăng.
Trúc Văn Khôi mở cửa xe nhìn đồng hồ nói:
- Đi thôi, vẫn còn sớm, có gì cần nói có thể lên giường từ từ nói.

- Văn Khôi, anh có phải là nói hơi quá về hắn không?
Khúc Hiểu Yến có vẻ không tin.

- Hừ, anh sợ anh nói quá bảo thủ đó. Em xem các việc lớn ở Ninh Lăng có việc gì không làm theo ý đồ của hắn? Hơn nữa các công việc do hắn chỉ điểm đều tốt đó thôi. Đây là năng lực, em không phục không được. Anh thật ra hy vọng hắn có thể ở Ninh Lăng thêm hai năm, chỉ tiếc Ninh Lăng quá nhỏ bé, hắn không ở bao lâu nữa.

- Hắn sẽ đi?

- Xem đã, có đi hay không cũng khó nói nhưng anh đoán hắn lên Bắc Kinh học thì nhất định là sẽ lên một bậc. Em cứ xem xem.