Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 64




Mấy này này Ứng Đông Lưu nhận được không ít cuộc điện thoại, đó là điều rất bình thường.

Có người cùng học, có người là đồng nghiệp ở Ủy ban giáo dục quốc gia, có người thậm chí là cùng quê. Ứng Đông Lưu cũng phải thừa nhận năng lực của những người kia không thể xem nhẹ. Mặc kệt là bắt chuyện, giới thiệu cũng tốt, có thể tạo tác dụng quyết định hay không cũng tốt thì liên lạc một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.

Ứng Đông Lưu tự nhận mình là người cố chấp nhưng nhiều người gọi như vậy, y cũng phải nói vài câu cho qua chuyện.

Dù mình không theo ý đối phương mà làm cũng không thể nói thẳng.

Bọn họ cũng là do người nhờ nên mới làm thế. Hơn nữa đều là người làm chính trị nhiều năm, ai chẳng biết chuyện quan trọng như vậy đâu phải một hai cuộc điện là có thể thay đôi..

Mấy cuộc điện gọi có cũng như không chiếm đa số nhưng cũng có một hai cuộc điện thoại làm Ứng Đông Lưu không thể không chú trọng.

Nếu người khác gọi tới không nói vòng vo mà nói thẳng ý đồ ra thì sao?

Ứng Đông Lưu suy nghĩ một chút. Dương Kính Quang nói y không nhận được điện thoại nào nhưng không có nghĩa người khác không nhận được.

Năng lực và sức ảnh hưởng của đối phương lớn đến như thế nào thì Ứng Đông Lưu đương nhiên biết rõ. Nhưng y bây giờ không có cách nào trao đổi với người khác. Hàn Độ là người mà Ứng Đông Lưu tin được, dù là thực hiện ý đồ của mình hay cảm tưởng của đối phương với Triệu Quốc Đống, Hàn Độ đều kiên định chấp hành. Ở điểm này có vài người mặc dù là anh có năng lực cực mạnh cũng không ảnh hưởng được tới Hàn Độ.

Muốn thực hiện ý đồ của mình thì Ứng Đông Lưu làm Bí thư tỉnh ủy cần trao đổi với mấy vị lãnh đạo chủ yếu khác của Tỉnh ủy. Ở vấn đề chọn ứng viên thì mấy người có sai khác khá lớn. Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung cùng Tôn Liên Bình đều khá rõ ràng tỏ thái độ Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, lý lịch không đủ, danh tiếng không đủ. Hơn nữa nếu từ ý kiến của cấp trên thì Ninh Lăng bây giờ còn chưa đủ sức thuyết phục.

Ứng Đông Lưu không khỏi hừ một tiếng, ba người này tính gì thì y cũng biết. Tần Hạo Nghiên ủng hộ Đàm Lập Phong, Miêu Chấn Trung ủng hộ Long Ứng Hoa. Thái độ của Tôn Liên Bình tuy mập mờ nhưng rõ ràng không hài lòng với Triệu Quốc Đống.

Nếu chỉ là như vậy Ứng Đông Lưu vẫn tự tin mình nắm giữ tiết tấu trong hội nghị thường ủy, làm ý đồ của mình thực hiện được trong hội nghị. Dù đám người kia có thể hiện thái độ hay bảo lưu ý kiến thì nguyên tắc tập trung dân chủ vẫn là thiểu số phục tùng đa số. Nhưng bây giờ Lăng Chính Dược gọi tới làm Ứng Đông Lưu ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng.

Từ góc độ nào đó thì y phải cảm ơn đối phương đã gọi tới, nếu không y còn nghĩ mọi việc vẫn do mình khống chế. Nếu như mất tiết tấu trong hội nghị thường ủy sẽ là đả kích cực lớn đối với uy tín của y.

Nhất là nếu ba người Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung, Tôn Liên Bình không đồng ý với mình, sau đó do người nào đó đứng làm trung gian kéo bọn họ vào với nhau thì không chừng sẽ làm lên chuyện ở hội nghị thường ủy. Nhưng điều kiện là mình không đề phòng, bây giờ Ứng Đông Lưu tự tin nếu đã nắm giữ đầu mối thì đối phương không thể tạo thành uy hiếp đối với mình.

Đây không đơn giản là việc chọn Triệu Quốc Đống làm Thường vụ tỉnh ủy, nó còn liên quan tới uy tín của mình, thậm chí là việc mình có thể lãnh đạo bộ máy Tỉnh ủy hay không? Bây giờ Ứng Đông Lưu biết mình không có con đường nào khác để đi.

Hơn nữa Ứng Đông Lưu cũng không muốn đi ngược lại với quan điểm của mình để hòa theo đám người Tần Hạo Nghiên. Hơn nữa theo Ứng Đông Lưu thấy nếu mình làm như vậy sẽ phản tác dụng.

Nếu như kiên trì đến cùng thì cần phải dùng thái độ mãnh liệt nhất thể hiện quan điểm của mình, đây mới là điều Ứng Đông Lưu muốn. Hành vi của đối phương mặc dù vẫn rất mờ mịt nhưng đã chạm vào giới hạn của Ứng Đông Lưu. Theo y thấy nếu như là ý đồ của tổ chức thì y dù không hài lòng cũng sẽ chấp hành.

Nhưng nếu là ý đồ cá nhân thì xin lỗi, anh làm vậy là đi quá giới hạn, hơn nữa đối phương cũng biết mình không có thể theo ý đồ của đối phương mà làm. Theo quan điểm của Ứng Đông Lưu đó là sự khiêu khích.

Dù đối phương có năng lực mạnh nhưng gây hấn trực tiếp như vậy, Ứng Đông Lưu nhất định sẽ phải phản kích lại. Dù về công về tư thì y tuyệt đối cũng không lùi bước. Là Bí thư tỉnh ủy, y có đủ tự tin khống chế cục diện này.

- Ứng Hoa, không nên lo lắng như vậy, sao bây giờ đánh cờ với tôi cũng không tập trung được sao?
Miêu Chấn Trung cầm quân pháo đặt vào giữa:
- Quân pháo này của tôi có thể vừa công vừa thủ.

Long Ứng Hoa lấy lại bình tĩnh cố gắng vứt bóng ma trong đầu mình ra, cầm con mã đưa lên chặn pháo:
- Bí thư, mã này của tôi vừa vặn khắc chế quân pháo của ngài.
- Ha ha, đây là tôi muốn xem quân mã của anh lợi hại hay pháo của tôi mạnh hơn.
Miêu Chấn Trung nhìn Long Ứng Hoa và thấy đối phương có vẻ đã bình tĩnh lại.

Y biết Long Ứng Hoa đang lo lắng việc gì, chẳng qua y cũng phải thừa nhận đó là nước cờ hiểm. Nhưng nếu không đi nước cờ đó thì Long Ứng Hoa sẽ không có hy vọng gì. Ứng Đông Lưu đã tỏ rõ thái độ ủng hộ Triệu Quốc Đống.

Long Ứng Hoa cũng không giấu Miêu Chấn Trung, nói mình đã lên Bắc Kinh vận động một chút, đã làm thông chút công việc. Điều này làm cho Miêu Chấn Trung vừa sợ vừa mừng. Dù sao chỉ cần đạt được mục đích thì mấy tiểu tiết nhỏ đó cũng đâu quan trọng gì.

Miêu Chấn Trung vốn nghĩ Long Ứng Hoa sẽ là người cười cuối cùng trong cuộc đấu này, nhưng bây giờ xem ra không dễ dàng.

Lăng Chính Dược là người rất cứng rắn, dù Tần Hạo Nghiên cũng phải đổi giọng đôi chút. Về phần những người khác thì Miêu Chấn Trung thấy ngoài vị tư lệnh Quân khu không chắc chắn ra, có lẽ ngay cả Hác Mộng Hiệp cũng phải suy nghĩ về lời nhắc của Lăng Chính Dược.

Miêu Chấn Trung không quan tâm Long Ứng Hoa làm như thế nào tạo được quan hệ với Lăng Chính Dược. Long Ứng Hoa ở vị trí cấp giám đốc sở nhiều năm, có quan hệ rộng cũng là bình thường.

Lần này dù thành công hay không thì Long Ứng Hoa cũng sẽ bị Ứng Đông Lưu phản cảm.

Chẳng qua nếu Long Ứng Hoa thành công thì lại không vấn đề gì. Ứng Đông Lưu không thể ở tỉnh An Nguyên cả đời, khóa này cũng chỉ còn hai ba năm nữa, chỉ cần qua thời gian đó thì sẽ tới một không gian hoàn toàn mới. Nhưng nếu thất bại thì Long Ứng Hoa sẽ rất khó có ngày ngóc đầu dậy.

Hai người không ngừng giao chiến trên bàn cờ, đến khi tàn cuộc thì mới trở lại yên tĩnh.

- Sao, có phải thấy không tự tin không? Anh lo gì nói ra nghe một chút cái.
Miêu Chấn Trung cười ha hả nói:
- Có phải sợ Bí thư Ứng đột nhiên nổi giận với anh không?

- Bí thư Miêu, đúng là tôi có chút không tự tin. Nhưng ngài cũng biết tôi là người làm việc cả đời, tôi tự nhận mình làm và ngồi là chính xác, cũng không giở trò gì.
Long Ứng Hoa thoáng cái điều chỉnh giọng điệu và nói:
- Nhưng tỉnh không thể thiên vị như vậy chứ, cũng phải cân nhắc chung chứ? Không thể thấy kẻ chỉ biết nhảy nhót, tạo thế là nhân tài, người khác không ra gì chứ? Nếu đổi sân khấu thì tôi cũng không tin đầu óc ai tốt hơn ai.