Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 19




Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đi đến gần bàn chủ tọa lập tức bị người phát hiện.

Bàn này cách sân khấu không xa, hai bên sân khấu được đặt nến thơm và sâm panh, có thể ngồi ở bàn chủ tọa ngoài bố mẹ hai bên ra cũng chỉ có lãnh đạo cơ quan cô dâu, chú rể cùng với một ít lãnh đạo quan trọng tới tham dự hôn lễ.

Chú rể, cô dâu làm ở đâu thì hầu hết khách đều biết. Tập đoàn Trung Liên là tập đoàn khổng lồ thuộc Bộ năng lượng, bố mẹ Dương Khắc làm ở Tập đoàn quốc điện, bố Dương Khắc – Dương Thủ Tuấn thậm chí miễn cưỡng coi là cán bộ trung tầng ở Tập đoàn quốc điện, như vậy lãnh đạo hai cơ quan này đến nhất định phải ngồi chủ tọa. Cô dâu làm ở Bộ văn hóa, lãnh đạo bộ cũng ngồi chủ tọa, nhưng mặc dù là lãnh đạo đến đông đủ thì cũng không tới 16 người.

- Quốc Đống, cậu cũng tới? Lại đây, ngồi bên này.

Người lên tiếng là Cam Bình, thấy vợ chồng Triệu Quốc Đống, cô đương nhiên vui vẻ đứng lên vẫy vẫy Triệu Quốc Đống. Cô đến một mình, chồng cô điều tới dạy ở một trường đại học Bắc Kinh chỉ là hôm nay không biết vì nguyên nhân gì không đi cùng.

Triệu Quốc Đống cười cười đi tới:
- Bộ trưởng Cam, đã lâu không gặp, lần trước đến Điền Nam chị không được, có phải là chê tôi làm nhân viên cũ không tiếp đón chu đáo nên không tới? Ngay cả Lục Nhị cũng biết đến chỗ tôi ngồi mà chị làm lãnh đạo lại trốn xa, như vậy không được.

Cam Bình bảo Triệu Quốc Đống ngồi cạnh mình, cô cười nói:
- Được rồi, tôi đâu dám tùy ý quấy rầy cậu. Lục Nhị tìm cậu là đến đưa thiếp mời, tôi còn không biết ý đồ của Lục Nhị sao? Cậu bận, tôi ở Điền Nam không lâu, đi xong còn phải sang Kiềm Nam nên không đến làm phiền cậu. Dù sao cũng biết cậu sẽ tới dự hôn lễ của Lục Nhị nên gặp một thể.

Thấy bên cạnh Triệu Quốc Đống còn có người đi cùng, Cam Bình đánh giá qua một chút:
- Quốc Đống, đây là Tiểu Lưu – vợ cậu sao? Tôi lần đầu gặp đó. Vợ xinh đẹp như vậy mà không mang ra để nở mày nở mặt.

Lưu Nhược Đồng cười cười chào Cam Bình.

- Đúng rồi Quốc Đống, vị này là…
Cam Bình còn chưa kịp giới thiệu, người ngồi trước mặt đã đầy kính sợ đứng lên:
- Cục trưởng Triệu, ồ không, bây giờ nên gọi ngài là trưởng ban Triệu. Tôi là Chu Lý Bình, Chu Lý Bình ở Tập đoàn quốc điện…

- Lão Chu, tôi vẫn nhớ, năm đó chúng ta đã ngồi ăn với nhau có cả lão Đổng nữa. Tôi nhớ anh hẳn là đang làm giám đốc công ty đầu tư năng lượng quốc điện?
Triệu Quốc Đống hào phóng đưa tay ra, Chu Lý Bình vội vàng dùng hai tay bắt.
- Thoáng cái đã bốn năm năm, lão Đổng vẫn ổn chứ?

- Tổng giám đốc rất ổn, hai hôm trước còn nhắc đến ngài, không ngờ ngài cũng đến tham dự hôn lễ này. Bố chú rể - Dương Thủ Tuấn là một phó trưởng phòng xây dựng công trình nhiệt điện Tập đoàn quốc điện chúng tôi, tôi vừa lúc phân công quản lý phòng xây dựng công trình, hơn nữa giám đốc Vương phụ trách quản lý phòng Nhân sự và công đoàn đi công tác nên tôi thay mặt tập đoàn đến tham dự hôn lễ này.
Chu Lý Bình mặt hơi là lạ làm Triệu Quốc Đống cũng thấy khó hiểu.

Tuy nói mình từng công tác ở Bộ năng lượng nhưng đó là việc bốn năm trước, hơn nữa hắn chỉ làm một cục trưởng, đối với tổng giám đốc, giám đốc các công ty thuộc bộ mà nói là không có sức ảnh hưởng mấy. Nó giống như Tạ Khoa kế nhiệm chức cục trưởng của mình bây giờ có thể đến làm phó tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Hoa Năng coi như tiến bộ khá lớn. Mặc dù cấp bậc không thay đổi nhưng quyền lực thực sự là không thể so sánh. Mà bây giờ mình còn ở Điền Nam, không qua lại mấy với các tập đoàn này, Chu Lý Bình sao lại nhìn mình với ánh mắt đó?

Ngay cả Cam Bình cũng thấy biểu hiện của Chu Lý Bình khá lạ, gần như là nịnh bợ lấy lòng Triệu Quốc Đống. Cô biết các tập đoàn lớn của Bộ năng lượng ngoài bộ trưởng ra thì dù là phó bộ trưởng cũng chưa chắc được nể mặt, càng đừng nói Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ từng làm cục trưởng có nửa năm ở Bộ năng lượng.

- Lão Đổng nhắc tới tôi? Y còn có thể nhớ tới tôi sao?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Người này bây giờ phát triển nên vứt bạn bè cũ ra chín tầng mây. Năm ngoái tôi tới Điền Nam mà không thấy y tới Điền Nam thăm tôi. Chỉ cuối năm gọi điện cho tôi, nói vài câu rồi đuổi tôi đi.

- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, xem ngài nói kìa. Tổng giám đốc năm ngoái hay ra nước ngoài, tập đoàn chúng tôi năm trước có không ít hạng mục ở nước ngoài, đều là hạng mục lớn nên cần tổng giám đốc tự mình đi xem và đàm phán. Một năm có nửa năm ở nước ngoài, chạy sang Châu Phi cả tháng. Năm nay có thể tốt hơn chút, tổng giám đốc nói sang năm nhất định phải ngồi với ngài.
Chu Lý Bình cười ha hả nói.

- Được rồi giám đốc Chu, anh đừng nói giúp tổng giám đốc của anh, tôi biết y bận, lúc nào rảnh tôi tới xin gặp y vậy.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Thật cứ trưởng ban Triệu, ôi, ngài không tin lời tôi ư? Tôi bây giờ gọi cho tổng giám đốc, tổng giám đốc mà biết ngài ở đây sẽ lập tức tới ngay.
Chu Lý Bình nói xong liền lấy máy ra gọi ngay.

Cam Bình rất tự nhiên nhìn Chu Lý Bình, cô đã dần hiểu ra nguyên nhân. Cô ở Bắc Kinh nên cũng có không ít bạn bè. Chu Lý Bình đối đãi với Triệu Quốc Đống như vậy đương nhiên không phải vì Triệu Quốc Đống bây giờ làm thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, càng không vì hắn từng làm cục trưởng cục quy hoạch phát triển, cũng không vì quan hệ tốt giữa Triệu Quốc Đống và Đổng Minh Đường, trong này nhất định có nhân tố khác.

Biểu hiện xuất sắc của Triệu Quốc Đống ở Điền Nam trong năm qua khiến Bắc Kinh có không ít tranh luận về hắn, điểm này Cam Bình biết, nhưng hình như mặc dù tranh luận không ít nhưng không có mấy người nói Triệu Quốc Đống có thể có vấn đề, hơn nữa nghe nói Lãnh đạo trung ương rất coi trọng tác phong làm việc và năng lực công tác của Triệu Quốc Đống, điều này khiến rất nhiều người chú ý.

- Tổng giám đốc Đường lập tức sẽ tới, trưởng ban Triệu, tôi không nói dối ngài chứ?
Chu Lý Bình bỏ máy xuống rồi nói.

Đổng Minh Đường nghe điện xong lập tức nói sẽ tới làm Chu Lý Bình thầm giật mình.

Hai hôm trước tổng giám đốc Đường nói rất hầm hồ, chỉ nói con người gặp gỡ đúng là khó nói, được và mất không chắc đã là phúc, sau đó lấy Triệu Quốc Đống ra làm ví dụ, nói tương lai của Triệu Quốc Đống không thể đoán định. Chu Lý Bình nghe không quá để ý, một thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, tuy là người nắm quyền sinh sát với cán bộ Điền Nam, nhưng đối với Tập đoàn quốc điện – tập đoàn khổng lồ của nhà nước mà nói thì không có bao ý nghĩa, trừ khi hắn có thể làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương thì lại khác.

….

Khi đưa phó tổng giám đốc Trương - tập đoàn quốc tế Hoa Năng tiến vào sảnh, đến bàn chủ tọa, Dương Thủ Tuấn và Dương Khắc kinh ngạc phát hiện phó Tổng giám đốc Trương lại chủ đọng đi lên bắt tay tên kia, lúc Chu Lý Bình nói với Dương Thủ Tuấn là Tổng giám đốc Đường cũng sẽ lập tức đến càng làm bố con Dương Thủ Tuấn giật mình.

Sau khi Dương Thủ Tuấn biết thân phận của Triệu Quốc Đống, mặc dù giật mình nhưng y không ý thức được vấn đề gì. Nhưng y thấy giám đốc Chu lại đầy tôn trọng Triệu Quốc Đống, y thật sự không hiểu nổi. Theo lý thuyết giám đốc Chu không cần phải kính cẩn một trưởng ban tổ chức cán bộ ở tỉnh ngoài như vậy.

Về phần tổng giám đốc tập đoàn tới vì người này càng làm Dương Thủ Tuấn rất khó hiểu. Tổng giám đốc Đường là cán bộ cấp phó bộ, cũng cùng cấp người này. Tổng giám đốc Đường sao có thể vì người này ở đây mà chuyên môn đến tham gia hôn lễ.

Sự xuất hiện của Đổng Minh Đường làm cả hội trường chấn động bởi vì có một số đông khách là đồng nghiệp của Dương Thủ Tuấn, tổng giám đốc tập đoàn xuất hiện làm bọn họ rất kinh ngạc. Bọn họ dù như thế nào cũng không thể ngờ Dương Thủ Tuấn lại có thể mời được tổng giám đốc tập đoàn.

….
- Tiểu Nhị, em nói trưởng ban Triệu có lai lịch gì? Chỉ đơn giản là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam sao?
Dương Khắc không thể tin vào sự thật trước mặt, y cũng không tin tổng giám đốc Đường lại tự mình đến vì một trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh xa xôi.

- Vậy còn có thể có khả năng gì?
Lục Nhị cũng hiểu được trong này có nguyên nhân gì đó mà mình không biết. Cô đúng là chỉ biết Triệu Quốc Đống đến Điền Nam công tác, ngoài ra không biết gì hết.

- Không đơn giản, Tổng giám đốc Đường, giám đốc Chu ở tập đoàn bố anh là người như thế nào em biết không?
Dương Khắc không thể tin lắc đầu nói:
- Trong này nhất định có vấn đề. Anh nghe bố anh nói tổng giám đốc Đường bình thường muốn mời cũng không được, dù là phó chủ tịch tỉnh hoặc phó bộ trưởng cũng không chắc để mắt nhưng biểu hiện của Tổng giám đốc Đường hôm nay…

- Sao, hoàn toàn phá vỡ sự thừa nhận của anh?
Lục Nhị nói.

- Không tiện nói, anh không hiểu nổi, anh tin bố mẹ anh cũng không hiểu.
Dương Khắc cười khổ nói.