Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 12: Chừng mực (2)




Lời tâm huyết của Liễu Đạo Nguyên làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Liễu Đạo Nguyên từ Ban Tổ chức cán bộ đi ra, nói chuyện thường là hàm súc chứ không mấy khi rõ ràng như thế này, đây là do đối phương tin tưởng và coi trọng hắn.

- Lời của anh, em sẽ ghi nhớ trong lòng.
Triệu Quốc Đống chỉ nói một câu để tỏ thái độ của mình.

- Ừ, không cần quá câu nệ. Chánh Dương cũng đánh giá chú rất cao. Chú khác bọn anh, chú có ưu thế về tuổi là điều bọn anh không thể so sánh. Lúc anh bằng tuổi chứ thì không hiểu gì, cho nên bọn anh đánh giá chú rất cao.
Liễu Đạo Nguyên cười nói:
- Có thể tác phong làm việc của anh và Chánh Dương khác nhau, cho nên khi trao đổi với chú cũng khác nhau. Điều này chính là nguyên nhân cần chú xử lý theo tùy tình hình.

Liễu Đạo Nguyên nói như vậy làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm, điều này nói rõ vị trí của hắn trong mắt bọn họ. Kể cả lúc trước khi hắn làm Phó chủ tịch thường trực huyện, Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên đều không chú ý. Đến khi hắn làm Chủ tịch huyện thì bọn họ mới coi hắn là người có cùng tiếng nói.

Nhà hàng Đào Nguyên bề ngoài bình thường nhưng sau lưng có rừng đào, vào trong rất mát mẻ. Mặc dù còn một thời gian nữa hoa đào mới nở nhưng đi dưới tàn cây cũng có thể cảm nhận hơi thở mùa xuân.

Dưới hàng đào bày hai chiếc bàn, hoa quả, nước có đủ, không có người ngoài. Xem ra Lưu Triệu Quốc có quan hệ khá tốt với nơi này, có thể chuyên môn dùng một khu cho bọn họ.

Mấy người phụ nữ khá tự nhiên, không hề khách khí chiếm một bàn, mấy người đàn ông cũng bày mạt chược ra đánh, chẳng qua làm vậy để ngồi nói chuyện là chính.

- Năm, chạm. Quốc Đống, mồng bảy Vưu Liên Hương mời khách, chú đi cùng anh.
Hùng Chính Lâm đánh quân bài rồi nói:
- Vưu Liên Hương này cũng được, có năng lực, chẳng qua làm mãi ở Ủy ban kỷ luật nên không biết vào văn phòng Thị ủy có quen hay không?

- Hừ, lão Hùng, Trưởng ban thư ký Thị ủy cần người có năng lực, khôn khéo, nếu không sao chỉ huy được người trong văn phòng Thị ủy. Nhất là phụ nữ nếu không có năng lực mạnh thì sao khống chế được mấy Phó trưởng ban thư ký.
Thái Chánh Dương thuận tay đánh một quân.
- Tam.

- Chánh Dương nói đúng. Vị trí Trưởng ban thư ký không bình thường đâu. Làm tốt thì còn hơn cả Phó bí thư. Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng chưa lâu, cần một nhân vật có năng lực. Vưu Liên Hương nếu làm tốt thì tương lai rộng mở.
Liễu Đạo Nguyên biết Hùng Chính Lâm này rất coi trọng người của mình.

- Cái này cũng coi như tôi giúp lên xe, còn về sau đi đến đâu do chính cô ta.
Hùng Chính Lâm không giấu việc mình giúp Vưu Liên Hương:
- Tôi thật ra hy vọng cô ta tiếp tục làm trong Ủy ban kỷ luật, nhưng ngành này khá hẹp, không lợi cho phát triển. Hơn nữa vị trí có hạn, chỉ có thể chịu đau chặt tay.

- Được rồi, ai chẳng biết anh muốn Ủy ban kỷ luật có vài nhân vật ra ngoài. Vưu Liên Hương coi như lên chức. Ninh Lăng mặc dù xa xôi một chút nhưng tiềm lực phát triển lớn. Thoát khỏi Ủy ban kỷ luật chưa chắc là việc xấu. Theo ý tôi thì như vậy có lợi cho Vưu Liên Hương.
Lưu Triệu Quốc nói:
- Đỗ Lực không phải cũng do ông đưa sang bên Đảng ủy Chính pháp sao?

Bị Lưu Triệu Quốc đâm như vậy, Hùng Chính Lâm không hề giận mà lại cười nói:
- Triệu Quốc, Đỗ Lực là Phó viện trưởng Viện kiểm sát thì coi như là người của ông, chẳng qua còn phải qua Đại hội đại biểu nhân dân bầu. Ông là Bí thư đảng ủy Chính pháp, Cục Công an tương lai thì cũng cần người mà, giúp cậu ta một chút.

- Lão Hùng, đừng ra vẻ với tôi. Ông rời khỏi An Đô bao lâu? Chẳng lẽ các đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân không biết Hắc diện Hùng ông sao?
Lưu Triệu Quốc đánh một quân rồi nói:
- Ừ, tôi đúng là nên đi giúp Đỗ Lực một chút. Lão Hùng, ông hay là tôi đi gõ trống đây?

- Cút, Lưu Triệu Quốc, tôi nói chuyện nghiêm túc với ông, ông đừng đưa tác phong bên công an lên đây.
Hùng Chính Lâm cười mắng:
- Tôi mặc kệ, chuyện Đỗ Lực giao cho ông, có sai lầm tôi tìm ông. Y làm ở Ủy ban kỷ luật lâu như vậy, mất lòng không ít người thì chắc sẽ có người gây rối.

- Hừ, ông nghĩ chế độ Đại hội đại biểu nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng là như vậy sao? Những người bị Đỗ Lực xử lý còn có thể vào Đại hội đại biểu nhân dân sao?
Lưu Triệu Quốc nói:
- Được rồi, ông đừng lo lắng. Nếu là quyết định của tổ chức thì sao có thể thay đổi. Ông cho rằng ai cũng có thể như Quốc Đống, chơi thành công sao?

Triệu Quốc Đống đang tập trung xem bốn người đánh bài thấy thế liền kêu lên:
- Lưu ca, anh không được ngậm máu phun người. Em giở trò bao giờ? Em được chính thức bổ nhiệm thành Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện thì mới tuyển cử cơ mà. Em rất tin mình sẽ đi lên vị trí này.

- Được rồi, chú đừng cho rằng Hoa Lâm giấu ở góc là bọn anh không biết mấy điều chú giở trò đó. Nói cho chú biết năm nay An Đô có hai nơi tuyển cử thất bại đều do cơ sở gây loạn, chú không tin hỏi lão Hùng xem.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Việc này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ, phải xem lãnh đạo có coi là thật hay không? Ha ha, Quốc Đống, chú đừng tưởng rằng Đảng cộng sản không biết Đảng từ cơ sở đi lên, đối với mấy trò này thì ai chẳng rõ.

Triệu Quốc Đống không thể nói gì nữa. Lưu Triệu Quốc nói đúng, mấy việc vặt này chủ yếu do ý kiến của lãnh đạo mà thôi. Nếu lãnh đạo muốn nhằm vào anh thì quá đơn giản, chút việc nhỏ sẽ phóng to. Cho dù anh chỉ hơi ám chỉ bằng lời nói thôi thì chụp vào đầu anh, anh cũng không thể kêu oan nổi, ai bảo anh cũng có ý đồ.

- Lưu ca, em không thẹn với lòng mình, chấp nhận kiểm tra.
Triệu Quốc Đống vẫn mạnh miệng nói.

- Quốc Đống, chú đừng giả vờ với anh. Chú thằng chứng minh tổ chức tin chú. Chú là đúng, tất cả không vấn đề gì. Chú mà bại thì sẽ đủ loại tội đẩy lên người chú.
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Ù.

Liễu Đạo Nguyên, Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm đều cười cười nhìn Lưu Triệu Quốc dạy Triệu Quốc Đống.

- Chẳng qua chú đừng tưởng rằng chuyện này có thể bình thường mà được, đây là do đủ loại may mắn kéo tới, nếu không chú chịu khó ngồi vào mấy ghế lạnh đi.
Lưu Triệu Quốc trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Chú tự suy nghĩ đi.

- Ha ha, Lưu ca, điều này sao có thể chứ?
Triệu Quốc Đống đúng là thua mấy người này. Bình thường cười cười nói nói nhưng lại ẩn chứa nhiều đạo lý. Bọn họ như vậy, đám người Kỳ Dư Hồng, Mạch Gia Huy, Tương Uẩn Hoa, Chương Thiên Phóng thậm chí La Đại Hải không phải như vậy sao? Sợ rằng cũng sớm hiểu rõ, chẳng qua bọn họ cảm thấy cho hắn lên sẽ phù hợp với lợi ích của bọn họ mà thôi.

Triệu Quốc Đống không khỏi run lên, đám người này đúng là giấu quá sâu, mình đúng là coi nhẹ bọn họ.

- Ha ha, Lưu ca, việc này chắc do Bí thư Nghiêm nói với anh phải không?
Triệu Quốc Đống có chút lo lắng nói.

- Quốc Đống, mấy Thường vụ thị ủy đều là nhân vật thành tinh, bọn họ còn có thể không biết vấn đề sao? Tìm hiểu chút tình hình phân tích là ra ngày. Không có sự cho phép của chú, người bên dưới dám nhảy dựng lên như vậy sao?
Lưu Triệu Quốc thấy Triệu Quốc Đống còn muốn giải thích liền xua tay ngăn lại.

- Theo anh biết thì chú làm bí ẩn một chút nên không bị túm lấy mà thôi. Cấp trên cũng không muốn truy cứu, hơn nữa còn cả người sau lưng chú nên mới vậy. Anh chỉ nhắc chú sau đừng làm mấy việc như vậy.

Triệu Quốc Đống run lên. Nếu như do Nghiêm Lập Dân nói chuyện với Lưu Triệu Quốc và nhận định như vậy. Hơn nữa hôm qua La Đại Hải gọi điện cho hắn nói Nghiêm Lập Dân cố ý đề cử Bàng Quân làm trưởng phòng công an, vậy lời Lưu Triệu Quốc nói là như thế nào? Lưu Triệu Quốc có biết khúc mắc giữa mình và Nghiêm Lập Dân không?

La Đại Hải bây giờ muốn ngồi im chờ tới khi về hưu. Y vốn không hòa hợp với Bàng Quân, nhưng lại không muốn mất lòng Nghiêm Lập Dân nên đẩy quyền quyết định cho Triệu Quốc Đống. Mà Nghiêm Lập Dân không gọi điện thẳng cho hắn, có lẽ do biết hắn có ấn tượng không tốt với Bàng Quân.

Vậy Nghiêm Lập Dân sẽ định làm như thế nào?

Theo bình thường chức trưởng phòng công an do Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị thường ủy bổ nhiệm. Chẳng qua đây chỉ là trình tự, La Đại Hải giao cho hắn, mà Nghiêm Lập Dân lại có thái độ như vậy, chuyện này đúng là khó giải quyết.