Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 13




Phân công đối với Triệu Quốc Đống không hề có tranh luận gì, mặc dù kiêm hai chức nhưng các thường vụ đều không ý kiến. Dù sao lúc trước cũng đã có tiền lệ là Chu Xuân Tú kiêm hai chức.

Về việc nhận chức của Hoàng Côn thì vài Thường vụ thị ủy rất không hài lòng về công việc của y ở Khu Khai Phát, chỉ có một mình Kỳ Dư Hồng mạnh mẽ đề cử. Thư Chí Cao cùng Kim Vĩnh Kiện hoàn toàn phủ định công tác một năm qua của Ban quản lý, cả năm Ban quản lý Khu Khai Phát không đưa về được nhà máy nào ra hôn. Thư Chí Cao nói Khu Khai Phát gần như không làm được gì, tốt hơn hết là xóa sổ.

Chẳng qua Thư Chí Cao vẫn khá nhũn nhường. Hoàng Côn cần phải điều đi nên cũng cần một vị trí thích hợp, mà chỉ có chức Bí thư huyện ủy Hoa Lâm là tương đối thích hợp. Hơn nữa Triệu Quốc Đống đang là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm cũng có ý đề cử Hoàng Côn, vì thế việc này không có tranh cãi nữa.

Nửa tiếng sau đó Hội nghị thường ủy thảo luận về tư tưởng Giơ cao ngọn cờ lý luận vĩ đại của Đặng Tiểu Bình, xây dựng Xã hội chủ nghĩa Trung Quốc theo hình thức mới. Mấy vấn đề này vốn chỉ là học cho có mà thôi.

Đúng 10h30 hội nghị kết thúc, sau đó Chương Thiên Phóng đưa Hoàng Côn đến Hoa Lâm nhận chức. Mà Triệu Quốc Đống lại được Nghiêm Lập Dân đưa đến Tây Giang. Buổi chiều Chương Thiên Phóng đưa Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát nhận chức.

11h, đại hội cán bộ Tây Giang được tổ chức trong Hội trường của Ủy ban quận Tây Giang, gần 300 cán bộ từ cấp Phó Trưởng phòng trở lên đều tham gia.

Triệu Quốc Đống cuối cùng lên phát biểu mấy câu về việc cảm ơn tổ chức đưa mình tới Tây Giang công tác, hy vọng đoàn kết với mọi người sáng tạo thành tích huy hoàng. Điều này làm Nghiêm Lập Dân và đám lãnh đạo quận khá ngạc nhiên vì biểu hiện của Triệu Quốc Đống không giống lời đồn. Không biết tên Triệu Quốc Đống này nghĩ gì.

Đại hội kéo dài nửa tiếng rồi kết thúc, cán bộ bên dưới đều tranh cãi về biểu hiện của Bí thư Quận ủy, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không hề nghĩ nhiều. Hắn đang suy nghĩ làm như thế nào mới đứng vững được ở Tây Giang.

Bữa trưa, Nghiêm Lập Dân ăn vài miếng rồi lấy lý do rời đi. Triệu Quốc Đống cũng không giữ lại, hắn biết đối phương cần dùng cách này để tỏ thái độ với một số tên.

Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý, hắn càng hy vọng Nghiêm Lập Dân không tham gia bữa tiệc này. Hắn mới là nhân vật chính. Bắt đầu từ hôm nay đây là địa bàn của hắn, hắn không cần có kẻ đến chỉ trỏ.

Nếu hắn không phải Thường vụ thị ủy thì chiêu này của Nghiêm Lập Dân còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ hắn là Thường vụ thị ủy thì không cần kẻ nào nâng mình hay chỉ điểm cho mình.

Lôi Bằng lén quan sát biểu hiện của Triệu Quốc Đống thì thấy đối phương không thèm để ý đến việc Bí thư Nghiêm rời đi, đây không phải là giả vờ mà thật sự như vậy, điều này làm y có chút giật mình.

Xem ra tên này không hề sợ hãi và rất tự tin, không lo Nghiêm Lập Dân sẽ có thể ảnh hưởng đến hắn. Lại nhìn vẻ vui mừng của Tằng Lệnh Thuần, Vương Ích cùng với sự hưng phấn trong mắt Lạc Dục Thành, Lôi Bằng cảm thấy có tảng đá đè nặng trong lòng mình.

Tiếu Triêu Quý cũng đang cẩn thận quan sát từng cử động của Triệu Quốc Đống. Nghiêm Lập Dân đây là muốn đè đầu Triệu Quốc Đống, nhưng chiêu này không có tác dụng gì rõ ràng. Triệu Quốc Đống căn bản không hề muốn giữ Nghiêm Lập Dân lại, thậm chí còn có một tia khinh thường.

Tên này mặc dù còn trẻ nhưng lại như một con dao sắc bén giấu trong khe sâu, Tiếu Triêu Quý cảm thấy mặt đối phương mặc dù bình thản nhưng lại có vẻ như có một tia lạnh lùng.

Tiếu Triêu Quý tất nhiên không tin vào khí thế trời sinh gì cả, nhưng một người có năng lực và bản lĩnh như thế nào thường lộ ra từ từng hành động, cử chỉ, ánh mắt, thậm chí vài động tác vô thức là đủ để biểu đạt ý nghĩ trong lòng.

Đây là một kẻ rất khó đối phó.

Tiếu Triêu Quý có kết luận như vậy. Xem ra có vài tên sẽ gặp chuyện rồi. Từ một vài tin tức mà y thu nhận được thì đây là một tên ngoài thì bình thản, trong lại giấu một sự lạnh lùng, bảo sao tên Mai Anh Hoa lại bị đá bay.

Triệu Quốc Đống cũng biết mỗi hành động của mình sẽ khiến nhiều kẻ chú ý. Chẳng qua hắn công tác ở Hoa Lâm lâu như vậy, y cũng quen với cuộc sống bị nhiều người chú ý. Chẳng qua vị trí của hắn bây giờ càng lúc càng nhiều người chú ý, vì thế từng hành động của hắn càng phải thêm cẩn thận.

Ăn trưa xong, mọi người liền chia thành vài nhóm. Triệu Quốc Đống cùng Tằng Lệnh Thuần, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận Giang Thùy Kim, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân quận – Hứa Quốc Phú đi trước, phía sau là Lôi Bằng, Tiếu Triêu Quý đang nhỏ giọng nói nói chuyện với nhau. Đinh Cao Thọ cùng Tiền Trì Quốc cũng nói chuyện với nhau. Mà Vương Ích cùng Lạc Dục Thành đi phía sau, Quế Toàn Hữu, Hạ Đồng và Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Bành Nguyên Hậu, Chính ủy Viên Vĩ Quốc và vài Phó chủ tịch khác đi ở đằng cuối.

Ra ngoài, đám người Tằng Lệnh Thuần bắt tay chào Triệu Quốc Đống, đám người bên dưới cũng đi lên. Quế Toàn Hữu liền nhận nhiệm vụ bố trí phòng làm việc và chỗ ngủ cho Triệu Quốc Đống.

- Lão Quế, đã chọn xong thư ký cho tôi chưa?
Sau khi nhận được tin vào tối qua, Triệu Quốc Đống liền gọi cho Quế Toàn Hữu bảo đối phương chọn thư ký cho mình.

- Có hai sự lựa chọn, không biết ngài có cần lập tức chọn không?
Quế Toàn Hữu không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, tối qua còn đang cân nhắc vậy mà hôm nay đã thành sự thật.

- Anh nói qua về hai người kia.

- Một là Lệnh Hồ Triều vừa được phân đến văn phòng Quận ủy, tốt nghiệp Học viện sư phạm An Nguyên, một bên là Tiểu Quan của văn phòng Ủy ban quận, tốt nghiệp Đại học An Nguyên.

- Có gì đặc biệt không?
Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu vào thang máy. Trụ sở Quận ủy, Ủy ban quận Tây Giang được xây dựng trước khi Ninh Lăng lên cấp, đây được coi là tòa nhà xa hoa hàng đầu Ninh Lăng, điều này làm Trương Thiệu Văn bị mắng rất nhiều, nói y đã làm tài chính Tây Giang thâm hụt nghiêm trọng.

- Lệnh Hồ Triều mới đến vài tháng nhưng đầu óc linh hoạt, tính cách trầm ổn, nói không nhiều, viết tốt, văn phòng sắc bén.

- Là người ở đâu?
Triệu Quốc Đống nói.

- Là người Thiên Châu.
Quế Toàn Hữu hiểu Triệu Quốc Đống không muốn thư ký là người địa phương nên nói:
- Bố mẹ đều là giáo viên ở xã bên đó, điều kiện gia đình trong sạch.

- Vậy chọn cậu ta đi.
Triệu Quốc Đống không nói nhiều. Hắn tin Quế Toàn Hữu nếu đề cử Lệnh Hồ Triều lên đầu, như vậy Quế Toàn Hữu coi như có ý nghiêng về tên này.

- Vậy lúc nào tôi sẽ thông báo với cậu ta?

- Ngay bây giờ. Chiều bảo đi theo tôi sang bên Khu Khai Phát gặp mặt bộ máy.
Bên người không có ai thì Triệu Quốc Đống đúng là không quen mấy. Lâm Đan mặc dù không nhanh nhẹn nhưng cũng có thể giúp hắn khá nhiều việc.
- Trưởng ban thư ký Vưu giới thiệu một người cho tôi, làm việc ở văn phòng Thị ủy nhưng tôi không muốn dùng người bên đó và đã từ chối. Lúc nào phải mời Trưởng ban Vưu để nhận tội.

- Vậy tôi lập tức báo cho Lệnh Hồ Triều.
Quế Toàn Hữu một bên gọi điện một bên nói:
- Đây là văn phòng của ngài, trưa có thể ra sau nghỉ một chút, có phòng tắm. Trước đây Trương Thiệu Văn đã ở đây và bị mắng không ít, sau khi y đi thì ở đây không ai ở. Sáng nay đã quét dọn, ngài xem có cần thêm gì không?

Triệu Quốc Đống đưa mắt nhìn thì thấy hoàn cảnh cũng được, từ cửa sổ có thể thấy được dòng Tú Hà và Ô Giang, nhìn về phía Bắc là thành cũ Ninh Lăng.

Bàn làm việc rất rộng rãi, bộ sô pha và tủ sách, cộng thêm vài chậu hoa, đằng trước có vết của một bức tranh chữ nhưng bây giờ đã bị bóc ra.

- Trước đó ở đây treo cái gì.

- Ừ là một bức tranh chữ, hình như là Vì nhân dân phục vụ.
Quế Toàn Hữu nói.

- Vì nhân dân phục vụ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và nói:
- Ừ, anh cũng chuẩn bị một bức cho tôi. Ừ viết là “Tri thường dung, dung nãi công”

Quế Toàn Hữu gật đầu và suy nghĩ chữ viết này. Đây hình như là câu trong Đạo đức kinh. Triệu Quốc Đống dùng lời này có nghĩa là gì? Chuyện cũ bỏ sang bên không nghĩ gì sao?