Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 7




Sau bữa ăn, Triệu Quốc Đống coi như hiểu được đôi chút về bộ máy Đảng ủy, chính quyền Tây Giang. Sau đó hắn liền hỏi về tình hình phát triển kinh tế của Tây Giang. Quế Toàn Hữu cũng báo cáo khá chi tiết. Thực ra Ninh Lăng cũng có vài công ty lớn, nhưng bây giờ chỉ còn Công ty rượu Ninh Lăng là còn làm ăn được, nhưng bây giờ đã bị công ty rượu Tam Nguyên và tập đoàn Hồng Mao cùng ngành ném ra xa mặc dù trước đây các bên là tương đương nhau. Đương nhiên hai công ty kia đều đang muốn niêm yết lên thị trường chứng khoán, còn công ty rượu Ninh Lăng lại chỉ nói có thể đảm bảo bữa ăn cho hai ngàn công nhân mà thôi.

Còn ba công ty lớn khác của Ninh Lăng đều đang giãy dụa trong đau đớn.

Nhà máy dệt Ninh Lăng trước đây là nhà máy lớn nhất Ninh Lăng, 3000 công nhân là những anh hùng nhưng bây giờ đã sớm rơi vào tầng dưới cùng của xã hội. Tòa án đã niêm phong phần lớn tài sản của nhà máy, hơn 3000 nữ công nhân anh hùng thành những anh hùng rơm rác đang vây quanh Thị ủy, Ủy ban Thị xã để kiện cáo.

Mà nhà máy đồ hộp vốn có hiệu quả kinh doanh tốt nhất Ninh Lăng thì lại nợ quá nhiều đến độ sắp phá sản. Đây đang là cơn ác mộng đối với chính quyền Thị xã.

Còn có một nhà máy được coi là thùng thuốc nổ của Thị xã Ninh Lăng. NNma này mặc dù không lớn chẳng qua lại có tới 500 công nhân, nhà máy nằm trong trạng thái nửa chết nửa sống, công nhân nhà máy chỉ có thể lấy được tiền sinh hoạt cơ bản, một năm có thể đi làm ba, bốn tháng, còn đâu hầu hết thời gian chỉ có thể ngừng sản xuất.

Đây vốn là bốn nhà máy lớn hàng đầu của Thị xã. Nhưng theo hiệu quả kinh doanh đi xuống Thị xã liền rất thoải mái trao quyền sở hữu ba nhà máy ngoài nhà máy rượu cho Tây Giang quản lý, khiến trên lưng Tây Giang gánh vác một bao quần áo quá lớn. Công nhân của ba nhà máy đều biết Tây Giang quá nhỏ, không thể nuôi sống bọn họ nên thường xuyên tụ tập lên vây lấy chính quyền Thị xã. Tây Giang mặc dù bị áp lực trên Thị xã là phải tiếp người về, cũng thường xuyên bị đám công nhân mắng chửi nhưng coi như vẫn có thể yên tâm. Ít nhất hàng năm Thị xã đều cấp cho ba nhà máy lớn này một khoản tiền lớn. Nếu không chỉ riêng Tây Giang chịu trách nhiệm thì đã sớm làm Tây Giang phá sản.

Ngoài ba nhà máy khổng lồ này ra, trong quận còn có mấy nhà máy của riêng mình. Mấy nhà máy này đều đầy bệnh tật, tất cả đều dựa vào vay vốn ngân hàng và tài chính của quận mà chống đỡ.

Nghe Quế Toàn Hữu nói như vậy, Triệu Quốc Đống rất buồn bực. Nơi này có gì mà cơ sở tốt, đây là trát vàng lên mặt mà thôi.

- Anh sang Tây Giang đã gần một năm, anh cảm thấy nguyên nhân khiến mấy nhà máy này kinh doanh không tốt là gì? Ý tôi là anh cảm thấy hiện trạng các nhà máy này có thể thay đổi được không. Ừ, tôi nói nếu mình làm Bí thư Quận ủy Tây Giang thì nên làm như thế nào để thay đổi hiện trạng đó?
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói. Nếu quả thật Tây Giang như vậy, Kỳ Dư Hồng cũng hiểu rõ thì chỉ sợ vị trí Bí thư Quận ủy Tây Giang sẽ không thoát khỏi tay hắn.

- Cái này tôi đúng là không dễ nói. Dù sao tôi không phụ trách mảng này, không có quyền điều tra. Nhưng có một điểm khẳng định là the chế các nhà máy không thích hợp cơn sóng phát triển. Ba nhà máy lớn kia không nói, nhưng mấy nhà máy nòng cốt thì đúng là có bộ máy quá kém. Ngài nếu muốn làm rõ thì đúng là không biết nên bắt tay từ đâu.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống lại hỏi qua tình hình nông thôn của Tây Giang. Quế Toàn Hữu cũng đoán Triệu Quốc Đống nhiều khả năng sẽ tới Tây Giang nhận chức thì vừa mừng vừa lo. Mừng là đi theo nhân vật một lòng làm việc như Triệu Quốc Đống, trong lòng tự tin hơn, nhưng lo là nơi đây có hoàn cảnh rất phức tạp, làm tốt không dễ dàng gì. Hơn nữa dù y và Triệu Quốc Đống đồng tâm hiệp lực nhưng mạng lưới quan hệ của đối phương quá chặt, kết nối nhiều năm nên muốn triển khai công việc là không dễ.

Đây khác hẳn Hoa Lâm, chỉ cần anh phát triển kinh tế thì chiếc cánh quạt sẽ khởi động. Nhưng Tây Giang lại ở ngay trong mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, động một là động tất cả, hơi không chú ý sẽ chạm vào lợi ích các cơ quan trên Thị xã.

Một hai năm qua số lượt người của Tây Giang vượt cấp kiện cáo lên Thị xã càng lúc càng tăng, trong đó ngoài các công nhân về hưu thì còn một quần thể quan trọng khác là nông dân. Ngoài nông dân ngoại ô mất đất, vấn đề ô nhiễm môi trường và giá thu hồi đất cũng là một nhân tố gây mất ổn định cho Tây Giang. Đây cũng là một nguyên nhân mà Thị ủy, Ủy ban Thị xã không hài lòng với công việc của Tây Giang.

Bữa ăn kéo dài tới 8h tối, Quế Toàn Hữu còn phải về Tây Giang, Triệu Quốc Đống liền tự lái xe đưa Quế Toàn Hữu về Tây Giang, trên đường cũng có hơn tiếng có thể nói chuyện.

Xe rất nhanh tiến vào Quận Đông GIang, sau đó qua cầu Thúy Hà tiến vào Khu Khai Phát.

Khu Khai Phát lúc này đang tối om, không hề cảm nhận được không khí của ngọn cờ đầu về kinh tế của Thị xã. Xe chạy nhanh trên quốc lộ 915. Không có mấy xe chạy qua Khu Khai Phát mà vào Thị xã, ánh đèn mờ nhạt như người bệnh đang hấp hối.

- Khu Khai Phát bây giờ càng lúc càng không ra hồn, cả năm nay chưa có công ty nào có thực lực tiến vào, áp lực của Hoàng Côn Lý Trạch Hải là rất lớn. Lần trước Thị trưởng Thư đi thị sát Khu Khai Phát đã phê bình bọn họ, nói là Thị xã muốn suy nghĩ có nên duy trì Khu Khai Phát này không. Nuôi một đám người mà không có chút thành tích nào, lãng phí tiền nộp thuế của nhân dân. Thị trưởng Thư nói làm hai người bọn họ không dám ngẩng đầu.
Nhìn Khu Khai Phát dần lui vào bóng tối, Quế Toàn Hữu nói.

- Theo tôi từ Thị trưởng Chu đến Hoàng Côn cùng Lý Trạch Hải thì vẫn chưa tìm được chìa khóa mở cục diện, không có mục tiêu để tìm các công ty, có công ty nào cũng muốn thu vào, bỏ qua việc tạo dựng hoàn cảnh khu công nghiệp tốt đẹp thì mới thu hút các công ty vào được, hoàn cảnh cứng không theo kịp, hoàn cảnh mềm cũng không thể nào đạt được, anh hấp dẫn người ta như thế nào? Anh xem Khu Khai Phát Tân Châu, Vĩnh Lương đi, chỉ riêng Khu Khai Phát Ninh Lăng như đầm lầy, bảo sao Thị trưởng Thư lại rất tức giận.

Triệu Quốc Đống nhìn về phía trước, chỉ cần lướt qua cầu Ô Giang là tiến vào địa bàn Tây Giang.

Qua cầu Tây Giang có thể cảm nhận tiếng ồn ào mang tới. Hơn 9h tối nhưng Tây Giang vẫn rất náo nhiệt và phồn hoa. Quốc lộ 915 đây là vành đai thứ hai của nội thành Ninh Lăng nhưng vẫn có thể cảm nhận sự phồn hoa của nó.

Xe tải chạy phía trước hơi đi chậm lại làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Quốc lộ 915 sau khi sửa có thể nói rất thông suốt, xe cộ đi qua rất nhiều. Theo đường này chạy về đông là tới Vĩnh Lương, rẽ về nam là tiến vào nội thành Ninh Lăng.

- Sao vậy nhỉ? Ở đây mà tắc đường sao?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu thò đầu ra nhìn, đằng trước có một đoàn xe dài, đều là xe tải lớn.

- Chỉ sợ là đợt thanh tra tải trọng xe.
Quế Toàn Hữu do dự một chút rồi nói.

- Kiểm tra tải trọng xe?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn có thể nghe ra giọng không bình thường của Quế Toàn Hữu.

- Các xe chạy trên quốc lộ thường hay chở quá tải trọng, khiến quốc lộ 915 bị xuống cấp, cho nên ở đây bố trí một điểm kiểm tra lưu động về tải trọng xe.
Quế Toàn Hữu nói.

- Là đội cảnh sát giao thông Thị xã sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi không rõ, phải xem đã.

Triệu Quốc Đống bật đèn và vượt qua đoàn xe tải, hắn đi chậm lại thông qua đoàn xe kiểm tra. Một xe Santana một xe Charade cùng hai xe máy cảnh sát dừng ở ven đường. Hai cảnh sát giao thông đang nói chuyện với hai lái xe tải.

- Một xe phạt 500 tệ, giao tiền rồi đi.

- Ông anh, phạt nhiều thế, như vậy chuyến đi này không còn ăn uống gì, bỏ qua đi mà.
Một lái xe đưa một điếu thuốc tới rồi nói.

Cảnh sát giao thông cầm lấy rồi nói:
- Ừ, sang bên kia, hiểu chuyện một chút, hiểu không?

- Em hiểu, bọn em đi mãi đường này mà, không trở nặng hơn chút thì sao bù lại tiền dầu.
Hai lái xe vội vàng cúi đầu châm thuốc cho đối phương, sau đó nhét hai bao Hồng Sơn vào túi hai cảnh sát giao thông. Hai cảnh sát giao thông không nói nhiều mà nói:
- Đi nhanh đi, lát nữa mới đi thì cứ theo quy định mà làm.

- Vâng, bọn em chỉ mang theo từng này, ra ngoài không mang nhiều. Hai lái xe nhìn hai tên cảnh sát giao thông rời đi liền nhổ nước bọt.
- Mẹ nó chứ, chuyến này ăn cám rồi.

- Bỏ đi, hai xe của chúng ta đã giảm được 500 rồi. Đi, lát nữa mới đi gặp Nhị ca thì đen rồi.