Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 70




Triệu Quốc Đống không quá để ý đến cảm xúc của Lục Nhị, lúc này hắn đang vùi đầu xem tài liệu.

Các công ty sản xuất thiết bị ngành điện ở Chiết Giang có không ít, mặc dù bên kia không phải nơi phát triển ngành này mấy, nhưng tài chính và kỹ thuật lại hơn xa nội địa. Sự tích cực của các công ty tư nhân cũng hơn xa khu vực trung tây. Cho nên bên Chiết Giang cũng có không ít công ty có thực lực trong ngành này.

Lần này muốn tiến hành thu hút đầu tư trước cuối năm đã khiến Triệu Quốc Đống tốn nhiều tâm tư. Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao đều nghĩ nếu thông được bên Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện là xong.

Triệu Quốc Đống lại không cho rằng như vậy. Thái Chánh Dương đã nói rõ cho hắn biết có không ít nơi cạnh tranh hạng mục này. Chỉ riêng tỉnh An Nguyên đã có hai ba nơi. Còn chưa nói tới Kiềm Dương, Liễu Châu và Trùng Khánh đều vượt xa Ninh Lăng. Anh chỉ dựa vào quan hệ mà muốn nắm lấy hạng mục lớn như vậy là không thực tế.

Như vậy chỉ có thể dựa vào thực lực tổng hợp.

Anh có quan hệ, chẳng lẽ các nơi kia không có quan hệ? Ngay cả Liễu Đạo Nguyên cũng lên Bắc Kinh một vòng vì hạng mục này, vì thế có thể thấy tầm quan trọng của hạng mục này.

Ngoài quan hệ ra thì còn so sánh về những thứ mà các anh có thể lấy ra được. Ví dụ như đất đai, giao thông và xây dựng trụ cột của các anh, chính sách mà chính quyền có thể giúp đỡ, tố chất của nguồn lao động, giá sức lao động, các công ty trong ngành ở nơi của anh.

Ở điều kiện ngang nhau thì bên nào có quan hệ tốt một chút, thậm chí điều kiện kém hơn một chút nhưng anh có quan hệ cứng rắn thì có lẽ người ta sẽ chọn anh. Nhưng nếu thực lực của anh quá kém thì chỉ sợ cấp trên cũng không dám tùy ý ủng hộ anh. Dù sao đều là việc công nên nếu chọn chỗ các anh thì nơi khác sẽ làm ầm lên. Anh không có cách giải thích rõ ràng thì sẽ không qua được.

Chính vì như vậy nên Triệu Quốc Đống đâu dám chậm trễ. Hắn thông qua Hoa Hành Vân và Hạ Bách Linh đã liên lạc được một vài nhà máy bên Chiết Giang, coi như có chút thành tích, đồng thời cũng thông qua bọn họ tiếp xúc một số người cùng ngành. Mọi người đều tỏ vẻ hứng thú với việc Ninh Lăng đến Thượng Hải thu hút đầu tư, chỉ là do bây giờ cuối năm nên mọi người hy vọng có thể ở Thượng Hải nghe Ninh Lăng tự giới thiệu một chút, sau đó mới quyết định xem có nên tới Ninh Lăng khảo sát thực địa hay không?

Triệu Quốc Đống cũng không quá nắm chắc với lần thu hút đầu tư này, ít nhất hắn thấy vẫn không có mấy công ty tư nhân Chiết Giang có thể chuyển hướng sang bên nội địa, nhất là trong lĩnh vực này.

Mặc kệ trụ sở của Công ty Quốc Điện có đặt ở Ninh Lăng hay không, Triệu Quốc Đống vẫn định lợi dụng chuyến đi này để tiếp xúc với người của các công ty tại Bắc Kinh, Thượng Hải. Mà việc này nếu muốn thông qua trụ sở của tỉnh trên Bắc Kinh giúp là không thực tế. Anh mong bọn họ giúp chỗ ở còn được, nhưng hy vọng bọn họ giới thiệu các công ty thì không quá thực tế.

Điện thoại di động lại vang lên, là Dương Thiên Bồi gọi tới.

Dương Thiên Bồi gọi tới vì mấy việc của tập đoàn. Hai hạng mục Lan khê ngự uyển cùng Khê bạn dật cảnh đã sắp xây dựng xong, chuẩn bị trước tết bán ra, đây là một hạng mục lớn của Địa ốc Thiên Phu sau giai đoạn hai của Mai Giang Minh Châu.

Lan khê ngự uyển xây dựng những căn nhà bốn tầng dành cho bốn hộ, bên dưới có tầng hầm, có bãi đỗ xe, trên sân thượng là nơi trồng hoa, cùng với hàng rào gỗ có hệ thống giám sát, nó áp dụng cách chống trộm của hoàng cung Anh. Người mua phải bỏ ra 7, 800 ngàn để mua được một tầng nhưng cũng không thiệt so với mua một căn biệt thự vì hoàn cảnh xung quanh Lan khê ngự uyển rất đẹp.

Cả lan khê ngự uyển chỉ có tổng cộng 30 tòa nhà, 120 phòng, mặc dù chưa chính thức tiêu thụ nhưng ý tưởng đặt trước của Triệu Quốc Đống đã thu được hơn 10 triệu.

Tiến độ của Khê bạn dật cảnh hơi chậm hơn chút chủ yếu là do địa bàn rộng hơn, hơn nữa xây dựng các căn nhà cao tầng cao 18 tầng. Lúc ấy khi khai thác khu này đã có tranh cãi xem xây dựng bao nhiêu tầng, cuối cùng xác định xây dựng 18 tầng, không cao, không thấp.

Sáu tòa nhà tạo thành hình cánh cung, các căn đều có thể nhìn ra mặt hồ, mỗi tòa nhà đều có hai chiếc thang máy, mảng cây xanh ở giữa các căn nhà là khá lớn, hơn nữa bên ngoài có dòng Khê thủy chảy quanh co.

Hơn 300 căn phòng với diện tích từ 90 đến 140 mét vuông, chuyên môn cung cấp cho lớp người trung lưu. Mỗi căn tầm 200 đến 400 ngàn.

Tiêu thụ của Lan khê ngự uyển xem ra không vấn đề gì, mặc dù không thể một lần bán hết nhưng có lẽ chỉ trong hai ba tháng là bán hết. Nhưng Khê bạn dật cảnh lại có chút vấn đề. Mặc dù giá nhà không đắt nhưng muốn một người bình thường bỏ ra mấy trăm ngàn để mua thì dù là cán bộ nhà nước hay là nhân viên công ty nhà nước cũng không muốn. Mà người kinh doanh cũng không thích mấy căn nhà chỉ có 18 tầng này, bọn họ thích cao tầng hơn nữa.

Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy mùa xuân của thị trường bất động sản sắp tới. Mặc dù tiêu thụ có vấn đề nhưng chỉ cần tài chính của anh đủ là không vấn đề gì. Tốc độ xây dựng chậm một chút, xây dựng xong thì để đó năm rưỡi là anh thấy giá nhà tăng lên rất nhanh. Đến lúc đó người lo là người mua, mà nhà đầu tư chỉ lo kiếm càng lúc càng nhiều tiền mà thôi.

Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được giọng nói lo lắng của Dương Thiên Bồi đối với tình hình kinh tế sang năm. Nhưng hắn rất nhanh dùng giọng nói kiên quyết cắt ngang sự băn khoăn của Dương Thiên Bồi. Triệu Quốc Đống thậm chí yêu cầu hai căn ở lan khê ngự uyển và tầng 15 của tòa nhà số 3 khu Khê bạn dật cảnh.

Dương Thiên Bồi gọi điện tới còn một vấn đề khác là tài chính để mua đất.

Bây giờ tiến độ xây dựng của Thành phố An Đô là rất lớn, khoản nợ của Công ty xây dựng Thiên Phu càng lúc càng lớn. Chính quyền thành phố An Đô vì giảm nợ nên yêu cầu Tập đoàn Thiên Phu có thể lấy đất trừ khoản nợ của chính quyền thành phố, cũng chấp nhận cho Thiên Phu nhiều chính sách, hơn nữa vị trí khu đất và diện tích không giới hạn, nam, bắc, đông, tây của thành phố đều có, có thể nói mặc cho anh lựa chọn chủ yếu xem anh dám nhận không?

Lấy đất gán nợ là vấn đề rất khó khăn đối với công ty địa ốc, không có đất sẽ không thể phát triển. Nhưng cầm nhiều, vị trí xa xôi thì chúng tôi sẽ suy yếu, thời cơ tốt bỏ qua vì không có tiền.

Bây giờ có cơ hội như vậy, chính quyền cũng chấp nhận đưa ra giá vừa phải, còn cho anh thoải mái chọn.

Trong tay tập đoàn Hoa Mậu bây giờ cũng có vài khu đất diện tích không nhỏ và vị trí tốt nhưng không dám khai thác. Thị trường bất động sản bắt đầu trở nên đóng băng, tập đoàn Hoa Mậu cũng phải chia mấy khu đất ra làm nhiều mảnh nhỏ mong bán đi. Thứ anh làm bán không bán được, tài chính không thu về được, anh dù quan hệ tốt hơn nữa với hệ thống tài chính thì cũng không phải do chính anh mở ra, anh cũng phải trả lãi. Nếu như thay đổi lãnh đạo thì anh chỉ có thể khóc.

Chính vì thế nên tập đoàn Hoa Mậu mới tìm kiếm người hợp tác, mạo hiểm cùng gánh, lợi ích cùng hưởng. Dương Thiên Bồi cũng có chút do dự. Nhất là Khê bạn dật cảnh không bán chạy bằng Lan khê ngự uyển, y liền lo lắng. Nhiều công trình như vậy, tiền công trình đến mấy trăm triệu mà hóa thành đống đất cho cỏ hoang mọc, đây là việc thử thách tâm lý của một ông chủ xem anh dám ra tay đánh cuộc hay không?

Nếu đã mở công ty bất động sản thì anh phải sống qua mùa đông, nhưng lại phải có thứ để ăn trong mùa đông thì anh mới có thể sống đến khi mùa xuân tới.

Triệu Quốc Đống cũng không trả lời rõ ràng khiến Dương Thiên Bồi có chút khó hiểu. Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng muốn đánh giá xem cục diện có biến hoá so với mình biết hay không, hay nó vẫn tiến hành như cũ.

Triệu Quốc Đống nói chờ đến tết mình về An Đô rồi quyết định. Bây giờ hắn không thể dễ dàng đưa ra kết luận, hơn nữa dù có quyết định thì cục diện vẫn có thể biến hoá.