Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 90




- Kinh tế Tân Châu có cơ sở nhất định. Khi Bí thư Liễu Đạo Nguyên làm Bí thư Thị ủy Tân Châu đã dám can đảm tiến hành cải cách, hai năm nay bắt đầu có hiệu quả rõ ràng. Mà Vĩnh Lương càng không đơn giản. Chính xác mà nói Vĩnh Lương, Nam Hoa, Hoài Khánh, Thiên Châu, Ninh Lăng cùng Thông Thành có điều kiện tương đương, chênh lệch không nhiều. Ai muốn tiến lên thì chỉ có thể nói là tìm kiếm phương hướng phát triển thích hợp với mình. Quận Vĩnh Xương có thể lọt vào top 20 thì tức là Quận ủy, Ủy ban quận đã có suy nghĩ phát triển chính xác.

Triệu Quốc Đống cũng biết hai năm nay Vĩnh Lương bắt đầu phát triển rất nhanh, nó mơ hồ bỏ xa năm điểm kia. Bí thư Thị ủy Vĩnh Lương đã được xác định đến làm Bí thư Thị ủy của Thành phố Kiến Dương hoặc Thành phố Miên Châu. Qua đó đủ để thấy Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đánh giá rất cao sự phát triển kinh tế của Vĩnh Lương hai năm qua.

- Ninh Lăng có điều kiện không kém Vĩnh Lương là mấy, có vài phương diện còn hơn. Nhưng kinh tế các quận, huyện mãi không phát triển lên, trực thuộc Thị xã chỉ có hai ba công ty ra hồn, thiếu không khí từ trên xuống dưới. Điều này có quan hệ lớn đối với quan niệm cổ hủ, lạc hậu của cán bộ Ninh Lăng. Mà bây giờ Ninh Lăng muốn phát triển thì nhất định phải phá vỡ quan niệm đó.

- Tôi nghe Lệ Mai nói về những lời phát biểu của bí thư Triệu trong hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải. Quan điểm của anh rất mới mẻ, tạo thành không ít tranh cãi. Hình như mấy tờ báo khu vực duyên hải đều đề cập đến quan điểm của anh. Quan điểm mới mẻ như vậy, bí thư Triệu không sợ tỉnh An Nguyên sẽ phê bình sao?

Vương Lệ Quyên xuất thân là Trưởng ban Tuyên giáo, mặc dù bây giờ điều sang làm Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng cô rất chú ý đến giới truyền thông. Vương Lệ Mai gọi điện nói với cô vấn đề này, cô liền đi mua ngay mấy tờ báo chiều khu vực duyên hải, mấy tờ báo này khẳng định quan niệm của Triệu Quốc Đống, nhưng quan điểm này khá sắc bén và chạm vào một vài vấn đề mẫn cảm. Vương Lệ Quyên tin rằng Lãnh đạo tỉnh ủy nhất định thấy thứ này, về phần có cái nhìn như thế nào thì cô không rõ.

- Ha ha, Trưởng ban Lệ Mai, xem ra tin tức của chị đúng là nhanh nhạy. Tôi cũng được một vài lãnh đạo nhắc, muốn tôi giữ miệng mình, không nên nói như vậy. Ha ha, tôi nói thật, tôi không cho rằng mình nói có gì quá cả. Không tôi nói kinh tế nhà nước sẽ là trụ cột chính trong kinh tế quốc gia, còn kinh tế tư nhân sẽ là một bộ phận có sức sống mãnh liệt nhất đó sao?

Triệu Quốc Đống cười nói. Xem ra lời phát biểu của hắn khiến ngay cả An Đô cũng chú ý. Vương Lệ Quyên biết, như vậy lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ nghe thấy. Đây là con dao hai lưỡi. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy lợi lớn hơn hại, ít nhất Tây Giang và Khu Khai Phát không thể không tạo quan điểm riêng. Anh nếu muốn vượt lên các nơi khác thì phải thể hiện rõ quyết tâm và khí phách, dám can đảm chấp nhận chỉ trích.

Sự thật chứng minh mạo hiểm của Triệu Quốc Đống đã thành công. Cho tới hôm nay Triệu Quốc Đống chỉ nhận được vài ý kiến nhắc nhở đầy thiện ý. Dù Thư Chí Cao lúc ấy có mặt cũng chỉ hàm súc nhắc hắn chú ý khi phát biểu trước công chúng, còn nói ra trong hội nghị thu hút đầu tư thì có thể. Dù sao quan niệm này không mâu thuẫn với quan niệm khu vực duyên hải. Nhưng trong nội bộ tỉnh An Nguyên, nhất là Thành phố Ngân Lĩnh thì nhất định phải suy nghĩ đến quan niệm cổ hủ của lãnh đạo.

Tối qua trong bàn ăn, Tương Uẩn Hoa thậm chí còn khen khí phách của Triệu Quốc Đống. Mặc dù trong nội bộ Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng có ý kiến phản đối, nhưng Hàn Độ lại tỏ vẻ tán thành, thậm chí còn lén nói tỉnh An Nguyên thiếu chính là không khí thích hợp cho kinh tế tư nhân phát triển, thiếu cán bộ trẻ tuổi dám can đảm phá vỡ quan niệm cũ.

Triệu Quốc Đống mạo hiểm không phải không có tự tin. Quý Thành Công sắp rời đi, Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ kỹ về quan điểm của Ninh Pháp. Hắn nhận thấy quan điểm của Ninh Pháp là mèo đen hay mèo trắng chỉ cần bắt được chuột đều có thể dùng. Nhất là một năm qua khi Ninh Pháp làm chủ tịch tỉnh càng thể hiện rõ. Chẳng qua hắn cũng đoán Ninh Pháp sau khi lên làm Bí thư tỉnh ủy sẽ điều chỉnh cách làm kia đôi chút. Giữa bình thường và Chủ tịch có cách làm khác nhau, nhưng phương hướng chính không thay đổi.

- Bí thư Triệu, lời nói của anh rất phù hợp với quan điểm phái cải cách.

Vương Lệ Quyên cười nói. Cô thấy Triệu Quốc Đống tuy còn trẻ nhưng quá xảo quyệt. Có vẻ đã nhìn ra được biến hoá trong quan điểm của Lãnh đạo tỉnh ủy.

Quan điểm của Ninh Pháp không ngừng lộ ra khi làm chủ tịch tỉnh. Chẳng qua sau Đại hội 15, người này hơi thu lại một chút. Chẳng qua Vương Lệ Quyên cũng không thấy Ninh Pháp trở nên bảo thủ, đây là thái độ cẩn thận của người lên làm Bí thư.

Cô trước là Trưởng ban Tuyên giáo, nếu như công tác tuyên truyền không thể nắm bắt được hướng gió thay đổi dù nhỏ nhất của lãnh đạo cấp trên thì không phải Trưởng ban Tuyên giáo đủ tư cách. Từ khi Ninh Pháp điều đến An Đô, cô đã cẩn thận quan sát lời nói và quan điểm sắc bén của Ninh Pháp. Mặc dù không thể thấy rõ hết nhưng cũng mơ hồ biết đây là quan chức của phái cải cách, thậm chí có khí thế vì sự nghiệp mà bất chấp chính trị.

- Phái cải cách hay không cũng không quan trọng, tôi không quá để ý. Tôi chỉ quản việc của mình mà thôi. Tây Giang cần phát triển, Khu Khai Phát cần phát triển mà điều kiện và hoàn cảnh hiện có không đủ, như vậy cần giải phóng tư tưởng. Nói một câu không trách nhiệm một chút đó là chỉ cần không phải vi phạm pháp luật, pháp luật không cấm thì chúng ta cứ thử, xảy ra chuyện thì cùng lắm đi lại một lần nữa mà thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn Vương Lệ Quyên mà nói.

Vương Lệ Quyên này cũng không đơn giản. Từ Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đến Trưởng ban Tuyên giáo, bây giờ lại thành Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy. Đây mặc dù chỉ là chức vụ cùng cấp nhưng Ban Tổ chức cán bộ có quyền lực lớn hơn Ban Tuyên giáo nhiều. Một người phụ nữ mới 34, 35 đã thành như vậy đúng là không dễ.

- Đúng thế, đi chậm một bước sẽ chậm nhiều bước. Nếu anh muốn vượt qua thì không có động tác đột biến là không được.
Vương Lệ Quyên gật đầu nói:
- Nhưng cũng phải nắm chắc mức độ, không phải ai cũng có thể nắm chắc được điểm này.

Vương Lệ Mai đã nói hết những gì mình rõ về Triệu Quốc Đống, Vương Lệ Quyên cũng cân nhắc tìm hiểu cho cô em.

Vương Lệ Quyên nghĩ người như Triệu Quốc Đống nhất định sẽ bay vút lên mây xanh, hoặc là sẽ bị cơn gió lớn thổi vào lãnh cung. Vương Lệ Mai nếu đi theo Triệu Quốc Đống chính là đánh bạc. Đừng nhìn người này bây giờ rất tốt, nhưng hắn không phải dựa vào kinh nghiệm mà lên, đó không phải cuộc sống của hắn. Hắn muốn thành tâm điểm chú ý của khắp nơi. Nếu đi theo hắn thì có lẽ tương lai vô hạn, hoặc là cây ngã chim muông đi, hoặc là bị bỏ mặc. Người như hắn không thể ở lại lâu trong nơi nhỏ bé Tây Giang đó.

Vương Lệ Mai chọn đặt cược, Vương Lệ Quyên không ngăn cản.

Đặt cược thì cô phải một lòng đi theo, hơn nữa cô phải để cho hắn hiểu rằng cô có tác dụng, có thể dùng được cô, hơn nữa có thể yên tâm đặt cô lên vị trí quan trọng hơn.

Vưu Huệ Hương đánh một đường bóng xoáy làm Vương Lệ Mai muốn đuổi theo cũng không kịp.

Đứng ở cự ly gần nhìn phụ nữ đẹp đánh bóng đúng là làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Cặp vú không ngừng phập phồng, theo bước chạy khiến mông cũng không ngừng biến ảo.

- Vẫn là An Đô tốt, các trò thể thao, giải trí đều hơn hẳn các nơi khác. Cả Ninh Lăng mà chỉ có hai ba sân tennis, muốn đi đánh vài séc cũng phải đặt từ trước.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế nói.
- Trưởng ban Lệ Quyên chắc thường xuyên đến đây đánh tennis?

- Không thường xuyên, nhưng tôi cảm thấy hoàn cảnh ở đây rất tốt, xung quanh An Đô không tìm được nhiều nơi có bóng râm như thế này.
Vương Lệ Quyên lắc đầu nói:
- Bí thư Triệu không phải từ tỉnh phái xuống sao? Nhóm cán bộ đi cùng anh cũng đã về. Ừ, theo tôi biết hình như chỉ có mình anh ở cơ sở.

- Mọi người đều có số mạng của mình. Tôi nếu không làm Chủ tịch huyện, Bí thư mà vẫn làm Phó chủ tịch huyện thì bây giờ chắc đã về sở làm chức Trưởng ban, Trưởng phòng nào đó, mỗi ngày có nhiều thời gian rảnh, tự do hưởng thụ cuộc sống. Đâu như bây giờ, về An Đô một chuyến cũng không dễ, còn phải xin phép Thị ủy.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Bí thư Triệu nói hơi trái lòng mình rồi. Đi vào nhà nước ai chẳng hy vọng mình tiến lên bậc cao hơn. Chẳng lẽ nói một chức Trưởng phòng của Sở Giao thông sẽ giúp anh phát huy năng lực tốt hơn bây giờ sao?

- Trưởng ban Lệ Quyên nói cũng đúng. Con người có lẽ quen đeo mặt nạ nói chuyện rồi.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cười nói:
- Nghe nói Bí thư Mao ở huyện chị muốn làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố?