Long Vũ Phi Thiên

Chương 45




“Ngươi còn không mau cởi bỏ huyệt đạo của ta!”. Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Hành đem giày của hắn mặc vào nhưng vẫn không cởi bỏ huyệt đạo của hắn Long Tại Vũ!

“Chờ một chút đi!”. Hiên Viên Thiên Hành không phải ngốc ngốc tử Long Tại Vũ! Một khi hắn cởi bỏ huyệt đạo của Khải nhi thì hắn nhất định sẽ bị đuổi giết!

“Nha, có bản lĩnh thì ngươi đừng cởi bỏ! Nếu không lão tử nhất định sẽ hung hăng chém ngươi!”. Long Tại Vũ tính toán sau khi giải khai huyệt đạo sẽ không buông tha Hiên Viên Thiên Hành. Tên hỗn đản này cũng không biết dùng cái phương pháp gì điểm huyệt đạo của hắn, hắn giải không được!

“Ngươi cũng đừng thử! Nếu để cho ngươi khai giải được, ta còn điểm huyệt đạo của ngươi để làm chi!”. Hiên Viên Thiên Hành đắc ý nhìn Long Tại Vũ. Hắn luyện “Trường sinh quyết” tuy rằng mới đến tầng thứ tư, nhưng điểm huyệt đạo của một người thì vẫn dư sức!

“Ngươi nha mau cởi bỏ huyệt đạo của ta a ”. Long Tại Vũ hoàn toàn phát điên. Tên hỗn đản này như thế nào lại ác liệt như vậy! “Được rồi, không đùa ngươi nũa”. Hiên Viên Thiên Hành khẽ cười một tiếng khai giải huyệt đạo cho Long Tại Vũ. Kiên nhẫn của Khải nhi cũng có giới hạn. Nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại.

Long Tại Vũ hoạt động lên xuống cánh tay, thân thủ trực tiếp đem Hiên Viên Thiên Hành đẩy xuống cây: “Mẹ nó, Ngươi dám điểm huyệt đạo của lão tử!”.

“Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành không đề phòng đã bị Long Tại Vũ đẩy xuống, còn không kịp sử dụng khinh công thì đã bị trực tiếp rơi xuống!

“Ta thế nào a?”. Long Tại Vũ đem dạ minh châu treo trên cây cầm lấy, theo trên cây nhảy xuống. Lấy chân đá đá Hiên Viên Thiên Hành: “Uy, ngươi không cần giả chết a”. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Uy ngươi không sao chứ?”. Long Tại Vũ xem Hiên Viên Thiên Hành thật lâu vẫn nằm bất động, lại đá tiếp.

“”. Hiên Viên Thiên Hành như trước vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất.

“Ta không phải cố ý, ngươi mau đứng lên a!”. Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Hành vẫn không có phản ứng gì có chút hoàng hốt. Chính mình mặc dù có chút chán ghét hắn, nhưng không phải thực chán ghét hắn. Nếu lỡ tay giết hắn thì làm sao bây giờ? ( đừng lo em, con đĩa này nó sống dai lắm, nó không thể nào quên máu của em mà die được đâu).

“”. Hiên Viên Thiên Hành vẫn không có phản ứng gì nằm trên mặt đất.

“Ta sai rồi a, ngươi đứng đứng lên a!”. Long Tại Vũ nhìn nhìn rừng cây âm trầm hắc ám, vội vàng đem Hiên Viên Thiên Hành bay đi. Trong rừng cây này chỉ có hai người bọn họ, nếu Hiên Viên Thiên Hành thực sự té xỉu thì hắn thực sợ hãi!

“Vậy ngươi phải đáp ứng ta không được rời xa ta, ta sẽ vô sự”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Long Tại Vũ liền tính toán “rèn sắt khi còn nóng”!

“Ta hiện tại đi nơi nào a, nơi này thực tối!”. Long Tại Vũ hoàn toàn không phát hiện đây là “âm mưu” của Hiên Viên Thiên Hành!

“Vậy là tốt rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành lập tức tỉnh táo tinh thần, hắn chỉ biết Khải nhi luyến rời rời đi hắn.

“Ngươi giả bộ ”. Long Tại Vũ nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành đột nhiên ngồi xuống bừng tỉnh đại ngộ mở miệng. Hắn nghĩ tên hỗn đản này như thế nào có thể ngất! Nguyên lai là giả bộ!

“Không có a! Ta xác thực là bị ngươi đẩy xuống dưới a!”. Hiên Viên Thiên Hành vô tội vỗ vỗ bùn đất trên người.

“Ngươi Hiên Viên Thiên Hành! Đùa giỡn ta vui lắm hay sao?”. Long Tại Vũ tức giận rống giận.

“Không phải a, bộ dáng Khải nhi tức giận thật đáng xem a!”. Hiên Viên Thiên Hành say mê nhìn Long Tại Vũ vì sinh khí mà mặt đỏ lên, dạ minh châu chiếu rọi đến càng thêm vẻ kiều diễm động lòng người.

“Ngươi ”. Long Tại Vũ hoàn toàn hết chỗ nói! Người này căng bản là không có cách nào đả thông cho hắn.

“Được rồi, đừng nóng giận. Chúng ta đi thôi, trời cũng gần sáng”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy ánh sáng nơi phương Đông. Ai, cả đêm lại không ngủ a!

Long Tại Vũ đem dạ minh châu bỏ vào túi tiền của mình, đắc ý nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Cái này của ta!”.

“Nguyên bản ta muốn cho ngươi a”. Hiên Viên Thiên Hành không để ý nhún vai. Cái này trong hoàng cung có nhiều mà, nếu biết Khải nhi thích hắn liền lấy nhiều một ít. ( sướng quá, ta cũng thích nè, không biết có ai cho ta không????)

“Không được đổi ý a”. Long Tại Vũ nhanh chóng đem dạ minh châu bỏ vào trong lòng lòng ngực: “Trong thế giới của chúng ta vật này thực đáng giá a!”.

”Ngươi nghĩ muốn trở về?”. Hiên Viên Thiên Hành bất động thanh sắc thử thăm dò. Nếu Khải nhi thật sự nghĩ muốn trở về thì hắn làm sao bây giờ?

“Đúng vậy, đương nhiên a. Nơi này trừ bỏ không khí trong lành thì có cái gì hao?”. Long Tại Vũ bĩu môi: “Thế giới của ta có TV, có máy tính, còn có rất nhiều thứ mà nơi này không có”.

“Nhưng trong thế giới của ngươi không có ta”. Chẳng lẽ ta ở trong lòng ngươi không có chút vị trí nào sao?

“Ta biết a! Nhưng nơi này hết thảy ta cũng không quen thuộc!”. Long Tại Vũ tiếp tục đi tới phía trước, cũng không có phát hiện Hiên Viên Thiên Hành sắc mặt dần dần biến đen.

“Ngươi sống ở đây mười lăm năm còn không quen thuộc sao?”. Hiên Viên Thiên Hành cắn răng răng miệng. Cái gì không quen! Đều là lấy cớ, kia chỉ là cái cớ để hắn thoát li chính mình thôi!

“Ta là bất đắc dĩ a!”. Long Tại Vũ thở dài: “Nếu có thể đi ta đã sớm đi rồi! Nếu không sẽ không bị ngươi cắt dứt gân chân a!”.

“Ngươi vẫn còn trách ta!”. Hiên Viên Thiên Hành sâu kín mở miệng. Long Tại Vũ vẫn không hiểu được ẩn ý tròng lời nói của Hiên Viên Thiên Hành.

“Không có a!”. Long Tại Vũ không cho là đúng mở miệng: “Dù sao cũng không sao cả!”.

Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ một hồi lâu: “Mặc kệ ngươi nghĩ cái gì, ta cũng không hối hận về quyết định lúc đó”.

Nếu ngươi vẫn trách ta ta đây không ngại tiếp tục làm vậy với ngươi! Bởi vì ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi rời đi bên người ta.

“Ngươi thật đúng là kỳ quái. Được rồi, chúng ta đi đâu? Ngươi để ta đi phía trước ta làm sao đi a?”. Long Tại Vũ cảm giác không tất yếu phải cùng Hiên Viên Thiên Hành tranh luận việc nhỏ này.

“Ngươi đi theo ta thì được rồi”. Hiên Viên Thiên Hành cúi đầu đi đến phía trước Long Tại Vũ, không cho Long Tại Vũ nhìn đến sắc mặt tối tăm của hắn.

Ngươi nghĩ muốn rời đi ta sao bảo bối? Sẽ không đâu, ngươi sẽ không ly khai ta! Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này. Hiên Viên Thiên Hành niết quyển sách trong túi đang cầm trong tay. Trước khi ngươi rời đi ta sẽ đem ngươi trói thật chặt. Cho dù ngươi hận ta cả đời! Nhưng còn hơn là để ngươi rời đi, ta tình nguyện cho ngươi thống hận, bởi vì ta không thể chịu đựng được việc mỗi ngày không được nhìn thấy ngươi!

Long Tại Vũ nhìn bóng dáng Hiên Viên Thiên Hành thở dài, hắn như thế nào không biết việc Hiên Viên Thiên Hành sinh khí. Nhưng hắn thật sự phải ở nơi này cả đời sao? Trong lòng hắn đã bắt đầu nhận thức được sự hiện diện của Hiên Viên Thiên Hành. Hắn sợ hãi, sợ hắn sẽ thật sự yêu thượng Hiên Viên Thiên Hành! Thích thượng nam nhân là phụ thân của mình! Hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Có ai có thể nói cho hắn biết? ( Có ta, em thích anh Hành đi để rồi còn có cảnh hay cho tui ta xem chứ, nhi?).