Long Vũ Phi Thiên

Chương 61




“Các ngươi nháo đủ chưa?”. Hoa Luân mặt bình tĩnh bỏ ra tay của Long Tại Vũ, đem Tiểu Khúc nâng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người hắn: “Nếu Tại Vũ đã trở lại thì chúng ta đi trước”.

“A đi?”. Long Tại Vũ không khỏi đề cao thanh âm. Hiện tại là tình huống gì? Hiên Viên Thiên Hành bị thương mà Hoa Luân lại phải đi!

“Đúng”. Hoa Luân lôi kéo Tiểu Khúc đã có nước mắt đến trước mặt Long Tại Vũ Long Tại Vũ thị uy: “Nếu ngươi còn dám đem phiền toái dẫn tới “Hoa tẫn cốc”, cẩn thận cái mông của ngươi. Ta nghĩ Hoa Tề cùng với Dung di nhất định sẽ rất thích giúp ngươi tùng xẻo da thịt!”.

Uy hiếp! Này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn! Long Tại Vũ khóc không ra nước mắt nhìn Hoa Luân rời đi. Hắn tin tưởng Dung di sẽ không đánh mông của hắn! Nhưng Hoa Tề tin tưởng đến lúc đó hắn không chỉ là đánh mông mình! Hắn sẽ làm cho toàn thân mình cao thấp được “thả lỏng” một chút!

“Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”. Hiên Viên Thiên Hành nhịn xuống cơn đau trên lưng, hắn nguyên lai nghĩ đến cái tên Hoa Luân kia cũng không tệ lắm, chính là mạnh miệng mềm lòng mà thôi, không nghĩ tới hắn thật sự bỏ lại bọn họ rồi đi!

“Rau trộn a”. Long Tại Vũ trở mình xem thường, tính toán Hoa Luân sẽ như thế nào tìm hắn phiền toái.

“Xoay người sang chỗ khác”. Long Tại Vũ đem thuốc trị thương Tiểu Khúc làm rơi trên mặt đất nhặt lên: “Ta giúp ngươi thượng dược”.

“Hảo!”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi chọn mi, còn tưởng rằng mình phải mở miệng Khải nhi mới có thể thượng dược giùm mình na! Xem ra hắn vẫn là quan tâm mình! (Hắn là sợ ngươi chết thì không ai bồi hắn cùng nhau bị người đuổi giết mà thôi!)

“Hiện tại chúng ta còn phải đi Xích cánh?”. Long Tại Vũ cử chỉ mềm nhẹ cởi bỏ quần áo Hiên Viên Thiên Hành, cẩn thận đem băng vải hơi hơi dính huyết cởi bỏ.

“Đúng. Nếu vương tử Lãng Dương của Xích Cánh cùng với đệ nhất mưu thần Cửu Tháng đều ở đây, liền chứng minh bọn họ cùng chuyện này thoát không được quan hệ, cho nên chúng ta nhất định phải đi Xích Cánh”. Hiên Viên Thiên Hành nhắm lại mắt hưởng thụ. Ngô, Khải nhi thượng dược quả nhiên có khác!

“Bất quá nếu Xích Cánh đã muốn hành động, vậy Tuy Dương bên kia cũng không phải kẻ điếc người mù, ta nghĩ bọn họ không có hành động mới là lạ, ta nghĩ hiện tại trong mắt bọn họ Hiên Viên đế quốc giống như là hạt dẻ nóng, tuy là mỹ vị nhưng lại phỏng tay. Muốn không hao người nào đánh hạ Hiên Viên đế quốc căn bản là si tâm vọng tưởng, như vậy cũng chỉ có khơi mào nội loạn thì bọn họ mới ngư ông đắc lợi. Có lẽ hai quốc gia này đã đạt thành hiệp nghị gì đó, chia cắt Hiên Viên đế quốc. Có lẽ chúng ta có thể từ giữa khơi mào kiếm chút thông tin gì đó!”. Long Tại Vũ có chút âm âm mở miệng. Chết tiệt không cho mình được ngủ ngon, chẳng lẽ liền như vậy nén giận? ( ta cũng không biết nói ngươi làm sao “Nén giận”!) Nếu bọn họ lại trốn thì chính là nói “Ta sợ các ngươi” không phải sao!

Hiên Viên Thiên Hành quay đầu vẻ mặt quái dị nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi chừng nào thì biến thông minh?”.

“Lão tử vốn cũng rất thông minh được không!”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Cái gì kêu mình như thế nào biến thông minh. Hắn hoài nghi chỉ số thông minh của mình sao?

“Phải không? Trước kia như thế nào ta không có phát hiện?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ giống như đánh giá một loại động vật hi hữu.

”Ngươi tên hỗn đản này”. Long Tại Vũ khó thở trực tiếp đem lọ thuốc trị thương chụp ở trên lưng Hiên Viên Thiên Hành: “Chính ngươi tự thượng dược!”.

“A ”. Hiên Viên Thiên Hành xem chính mình thật sự đem Long Tại Vũ chọc giận không khỏi há hốc mồm. Hắn vừa rồi là nói giỡn a. Tại sao lại sinh khí na?

“Khải nhi, ta sai rồi”. Hiên Viên Thiên Hành cố thử cũng vẫn không thể chạm đến chỗ vết thương, đành phải xin Long Tại Vũ giúp đỡ, hoàng đế bị uất ức, chưa thấy qua hoàng đế nào bị uất ức giống hắn!

“Hừ ”. Long Tại Vũ quay đầu liếc mắt không nhìn đến.

“Được rồi, vậy ngươi không muốn giúp ta chứ gì, khiến cho miệng vết thương của ta hư thối đau đến chết thì tốt lắm. Đến lúc đó người khác nhất định sẽ nhớ kỹ ta là hoàng đế mà chết chỉ vì đứa con không chịu thượng dược cho ta! Ngươi liền nhẫn tâm như vậy”. Hiên Viên Thiên Hành xem Long Tại Vũ thật sự bất động, ghé vào trên cỏ dại ai oán lầm bầm lầu bầu.

“Ngươi ”. Long Tại Vũ nhìn thấy người kia đang chơi xấu. Hắn thật là quân chủ của một nước?

“Quên đi, quên đi. Ta chết như vậy thì tốt lắm” (ăn vạ vừa thôi cha). Hiên Viên Thiên Hành càng nói càng thêm ai oán, còn không quên đối với Long Tại Vũ trưng lên ánh mắt của “oán phụ”!

“”. Long Tại Vũ không nói gì nhìn Hiên Viên Thiên Hành, nếu không phải mình tự nhận là có định lực mạnh mẽ nói không chừng đã sớm nhổ ra!

“Coi như ngươi thắng”. Long Tại Vũ trở mình xem thường, hắn chỉ biết tên kia là cố ý! ( vô nghĩa không phải cố ý thì là cái gì? Vô ý?).

“Ta chỉ biết Khải nhi là tốt nhất”. Hiên Viên Thiên Hành trong lòng làm một tư thế thắng lợi (^w^)/. Hắn biết Khải nhi chỉ là mạnh miệng mềm lòng!

Long Tại Vũ một lần nữa đem thuốc trị thương đổ lên vết thương của Hiên Viên Thiên Hành, lần thứ N mắng hắn, về sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng với tên vô lại này nữa!

“Được rồi”. Rốt cục đem dược thoa tốt, Long Tại Vũ nhẹ nhàng mặc áo cho Hiên Viên Thiên Hành.

“Mau, đem nơi này vây lại”. Ngay tại lúc Hiên Viên Thiên Hành vừa ngồi dậy, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

“Là quan binh”. Long Tại Vũ thông qua khe hở nhìn đến chỗ của bọn họ, nhà tranh người người bao vây xung quanh, muốn chạy trốn ra ngoài giống như có chút vấn đề

“Nơi này đã bị vây quanh sao?”. Hiên Viên Thiên Hành được Long Tại Vũ nâng dậy, nhìn đến tình huống bên ngoài không khỏi nhăn lại mi. Nếu muốn dưới tình huống này mà chạy thì rất khó khăn!

“Xem ra đành phải dùng chiêu kia”. Long Tại Vũ giác ngộ mở miệng, nếu không phải tình huống đặc thù hắn cũng không muốn dùng đến chiêu kia!

“Cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu nhìn Long Tại Vũ: “Chiêu gì?”.

“Ngươi ngươi nhắm mắt lại”. Long Tại Vũ giác ngộ hít sâu một hơi: “Ta không nghĩ cho ngươi nhìn đến bộ dáng kia của ta!”.

“Hảo”. Hiên Viên Thiên Hành biết tình huống hiện tại không cho phép bọn họ nghĩ ra biện pháp gì!

Long Tại Vũ xem Hiên Viên Thiên Hành nhắm hai mắt lại, cảm thấy không khỏi cười khổ. Không nghĩ tới tối hôm qua mới biến trở về chân thân hôm nay sẽ dùng đến! Một tiếng rồng ngâm trong miệng truyền ra, Long Tại Vũ biến thành hình thái rồng phá tan nóc nhà đối với đám người vây quanh rống giận!

“Trời ạ là rồng!”. Cùng một một tiếng kêu thảm thiết, Hiên Viên Thiên Hành mi nhăn càng chặt. Là cái gì dưới đáy lòng đang khóc? Là cái gì không ngừng giãy dụa? Là cái gì thống khổ tê rống? Là cái gì muốn giãy khỏi dây thừng trói buộc?

Khải nhi, ngươi đến tột cùng giấu diếm ta bao nhiêu việc? Còn có ngươi rốt cuộc là người? Là thần? Là yêu? Là quỷ? Vì cái gì ngươi luôn làm cho ta cân nhắc không được?