Long Vương Trở Lại

Chương 304




Chương 304

Đường Uyển Tâm ôm người đàn ông ngoài bốn mươi, vẻ mặt vui vẻ cười nói: “Một cái chức phó đội trưởng thôi mà có gì đâu, địa vị của nhà họ Thần ở Giang Bắc không phải là điệu mà anh có thể tưởng tượng nổi, với mạng lưới quan hệ của nhà họ Thần, chồng em sẽ rất nhanh chóng trở thành đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm mà thôi.”

“Khiêm tốn, khiêm tốn đi.” Thần Bắc liếc nhìn Đường Uyển Tâm nhắc nhở: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, ở bên ngoài phải khiêm tốn, đừng có liên tục nói về cái chức phó đội trưởng đó nữa, phó đội trưởng đã là gì chứ, chú của anh, mới lợi hại, còn làm bí thư của một tướng quân nào đó ở quân khu Giang Bắc, đó mới thật sự đúng là dưới một người mà trên vạn người.”

Đường Lỗi đã biết nhà họ Thần lớn mạnh từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Thần lại có thực lực mạnh đến như vậy, có cả người trong quân khu Giang Bắc, hơn nữa còn làm bí thư cho tướng quân.

“Em rể, mau vào đi, anh nhất định phải kể cho tôi nghe về những công lao hiển hách của nhà họ Thần.” Đường Lỗi đích thân mời Thần Bắc vào nhà.

Đường Mộng Oánh đã đi thông báo cho Đường Thiên Long rồi.

“Ha ha, cháu rể ngoan của ông, chờ trăng ngóng sao, cuối cùng cũng đã chờ được cháu tới.”

Đường Thiên Long mỉm cười bước ra ngoài.

“Ông nội.” Thần Bắc cũng lên tiếng.

“Cháu rể ngoan, đã thăng chức phó đội trưởng rồi à?”

“Ông nội, khiêm tốn, khiêm tốn thôi, chỉ một cái chứ phó đội trưởng đã là gì, chú của cháu mới lợi hại, còn làm bí thư của tướng quân trong quân khu Giang Bắc, sau khi Tiêu Dao Vương nhậm chức thì ông ấy mới được đề bạt. Tiêu Dao Vương rất xem trọng chú cháu và còn hứa rằng trong vòng năm năm, ông ấy sẽ là người đúng thứ ba trong quân khu Giang Bắc.”

“Đúng vậy, khiêm tốn, khiêm tốn thôi.” Đường Thiên Long cười đến mức không ngậm miệng lại được.

“Ông nội…”

Giang Thần cũng gọi một tiếng.

Lúc này Đường Thiên Long nhìn thấy Giang Thần, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, vẻ mặt già nua có hơi sa sầm: “Ừm, có chuyện sao?”

Giang Thần cười nói: “Ông nội, cháu đến đây để bàn với ông về việc trả lại địa điểm tổ chức tiệc mừng đại thọ lần thứ 80 của ông. Cháu nghĩ nhà hàng Giang Trung không xứng đáng với giá trị của ông.”

Đường Lỗi lập tức quát lên: “Giang Thần, cậu đang nói cái gì vậy? Nhà hàng Giang Trung không xứng với giá trị của ông nội? Ý của cậu là, ông nội không đủ tư cách để tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà hàng Giang Trung sao?”

Trên mặt Đường Thiên Long cũng xuất hiện sự không hài lòng, trừng mắt nhìn Giang Thần: “Giang Thần, cậu cút khỏi đây cho tôi.”

“Ông nội, đây là ai?” Đường Uyển Tâm liếc nhìn Giang Thần một cái.

Cô ta đã bị gả đến Giang Bắc từ nửa năm trước, gần đây cũng không quay về, nên không gặp Giang Thần.

Đường Mộng Oánh khinh thường nói: “Còn có thể có ai nữa? Chính là con rể của nhà họ Đường, chồng của Sở Sở.”

Giang Thần cũng lười để ý đến sự chế giễu của mọi người, anh bước đến gần Đường Thiên Long, nói cái gì đó vào tai ông ta.

“Cái gì?”

Toàn thân Đường Thiên Long run rẩy, kinh ngạc cất tiếng: “Thật, thật sao?”